Cẩm Nang Sinh Tồn Gian Phi

Chương 302: Câu Hồn Đoạt Mệnh 4

Nam nhân đυ.ng trúng mặt sẹo giương ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm Tiêu Yên, khiến toàn thân nàng không được thoải mái.

hắn còn không thèm che lấp dụng vọng, trực tiếp hỏi mặt sẹo: “Nhìn dáng vẻ hung dữ của ngươi, lại có nương tử xinh đẹp như vậy, không phải là cướp về đấy chứ?”

một câu vang lên, khiến đám người trong khách điếm ồn ào hẳn lên, náo loạn hỏi mặt sẹo, có phải sự thật như thế không.

Mặt sẹo tức giận đẩy nam nhân kia ra.

“Câm miệng thối của ngươi lại, lão tử tốn hai mươi lượng bạc mua nàng từ bọn buôn người, có bản lĩnh thì ngươi lại đó cướp.”

bên cạnh có người hỏi Tiêu Yên: “Tiểu nương tử, thực sự là mặt sẹo này mua nàng à.”

Tiêu Yên không nói, quay đầu nhìn hai người đang ghì vai nàng.

tên còn lại vội vàng chắn trước mặt, cười làm lành nói: “Đại tẩu ta bị câm, không nghe được các người nói chuyện đâu.” [Câm bẩm sinh thường kèm theo điếc nha].

Đột nhiên Tiêu Yên cảm thấy có ánh mắt dò xét trên đỉnh đầu, ngẩng lên, nam nhân đứng trên lầu hai kia, là con chim lòe loẹt chứ ai.

Tầm mắt hai người giao nhau, đối mặt mấy giây, nàng cảm thấy chẳng có ý nghĩa, nên không nhìn nữa.

Nam nhân mà, dù đẹp mắt cũng thế thôi, có gì hiếm lạ đâu.

dáng vẻ tốt như Phượng Húc, chẳng phải cũng bị nàng thu vào túi đó sao, đến giờ còn chưa ngóc đầu lên được. [ tiểu đệ bị hạ được đấy]

Nàng chợt nhớ đến Lệnh Hồ Cẩm Y, không biết tiểu yêu nghiệt kia có tìm thấy nàng hay không?

nếu như y có ở đây thì tốt quá, cố ý ở đây, nàng còn sợ quái gì.

Hừ, ai dám động đầu ngón tay nàng, để cho Boss Lệnh Hồ đến thu thập kẻ đó.

Khổng Tước nam không thấy vẻ si mê trên khuôn mặt Tiêu Yên, ánh mắt nóng rực, cảm thấy thật thú vị, không nhìn nàng nữa, xoay người trở về phòng.

Mặt sẹo nhặt mũ trùm đội lên đầu Tiêu Yên, vội vã lôi nàng trở về phòng. dọc đường đi hắn muốn phát hỏa với nàng, nhưng chuyện vừa rồi hắn cũng biết nàng không sai, là do hắn đυ.ng vào.

Cơm tối, mặt sẹo ném cho Tiêu Yên một cái bánh bao, “Lão tử nghèo, không hầu hạ nổi tiểu thư quý báu, không ăn thì nhịn.”

Tiêu Yên trợn con mắt, nhặt bánh bao lên, sau khi ăn xong lại chìa tay về phía mặt sẹo, lão nương còn chưa no đâu, một cái bánh bao đuổi ăn xin hả?