Lúc sau nhìn sang Di Sa, còn nói thêm: "Di Sa cùng theo về nước đi, tên Đông Mịch kia cũng nên dạy dỗ anh ta một chút, đem cục diện rối rắm bên Italy ném cho anh ta đi."
Tuy rằng chuyện nhà Nạp Lan và nhà họ Minh đã xong, nhưng lực lượng nhà họ Minh bên Italy đã thiệt hại rất lớn, lúc này ai mà tới, hẳn là người xui xẻo nhất.
Khóe môi Di Sa giật một chút, trên mặt vẫn lạnh băng như cũ, chỉ là trong mắt cô lại phát một tia ánh sáng.
"Vâng, cậu chủ."
Sở Tiều đứng một bên nhìn, trong lòng hiểu rõ, lại nhịn không được thở dài.
Cần gì phải vậy, xa hay gần thì sao, trong lòng người ta không có cô, không thích cuối cùng vẫn là không thích.
Người ta không phải coi thường tình cảm của cô, mà là từ trước đến này không muốn nghĩ tới, nếu không lúc trước đã không điều cô đến Italy.
Sở Tiều lại nghĩ đến tấm ảnh anh ta giấu đi, sau gáy cũng run rẩy đến đau đầu.
Anh ta nghĩ bây giờ ai mà cho anh một phát súng, bắn anh đến gần chết, vào nằm bệnh viện nửa năm, như vậy cậu chủ sẽ không tính sổ đến trên đầu anh.
Minh Dạ thậm chí cả hành lý cũng không thu dọn, trực tiếp lên máy bay, không phải máy bay trực thăng Sở Tiều sắp xếp, mà loại máy bay dân dụng loại nhỏ, có vẻ thoải mái hơn nhiều so với máy bay trực thăng.
"Cậu chủ, anh nghỉ ngơi đi, bây giờ thời gian vẫn còn sớm."
Cậu chủ ngồi trên ghế xoay người qua xem thường nói: "Tôi không ngủ được, tôi nhớ Lan San."
Lời này Minh Dạ nói ra mang theo vài phần tính trẻ con, nghiễm nhiên khác hoàn toàn Minh Dạ vừa rồi trêu đùa Nạp Lan Diễn.
Trong mắt mang theo nhàn nhạt ôn nhu, trên khuôn mặt viết chỉ có một câu: Tôi nhớ Lan San.
Sở Tiều dừng một chút, anh đang nghĩ, cân nhắc theo tư duy logic của Minh Dạ hiện giờ nói ra một câu.
"Cậu chủ, bây giờ nếu anh không ngủ lúc về sắc mặt khi gặp bà chủ nhất định là mệt mỏi, bà chủ nhìn thấy sẽ đau lòng."
Một câu này nói ra đánh trúng lòng Minh Dạ, khuôn mặt tuấn tú của cậu chủ liền hiện lên màu phấn nhàn nhàn, khiến Sở Tiếu sợ tới mức thiếu chút nữa đυ.ng đầu vào máy bay.
Minh Dạ kéo kéo chăn trên người, hắng giọng nói: “Tôi ngủ đây, các cậu yên lặng cho tôi, không cho phép nói chuyện."
Sở Tiều run run gật gật đầu, Di Sa cúi đầu, từ đầu đến cuối đều không nói một chữ.