Trả lời cô bé là tiếng cười haha của Tiểu Trạm. Cậu nhóc vừa qua sinh nhật một tuần, tóc máu trên đầu bị cạo sạch, cái đầu tròn vo, nói chuyện không lưu loát, chỉ có thể lặp lại vài từ đơn giản. Tay nhỏ cầm lấy đồ vật vô cùng chặt, đặc biệt thích nắm tóc. Tóc của Thanh Ti vừa mới bị cậu nhóc nắm, cô bé lại không dám dùng lực để kéo, nếu không sẽ làm cánh tay mập nhỏ của cậu bị thương.
Nhạc Thính Phong bước vào, mỉm cười nói: “Ai ức hϊếp em gái anh thế, để anh xem xem, ai lại to gan thế?”
Thanh Ti và Tiểu Trạm đồng loạt quay lại, sau khi nhìn thấy Nhạc Thính Phong, trên mặt hai người lộ ra nụ cười dường như giống hệt nhau, đúng là chị em có khác.
Thanh Ti vui vẻ nói: “Anh, anh trở về rồi!”
Tiểu Trạm giơ tay về phía Nhạc Thính Phong, “Oa oa…”
Nhạc Thính Phong đi đến trước mặt cậu nhóc rồi ngồi xuống, sau đó nhấc cậu lên: “Nhân lúc không có anh mà ức hϊếp chị phải không?”
Tiểu Trạm nghĩ rằng Nhạc Thính Phong chơi với cậu, vui vẻ nhổ bong bóng.
Thanh Ti ngồi sát lại gần Nhạc Thính Phong, liên tục gật đầu nói với em trai mình: “Nó ức hϊếp em, lúc nãy còn nắm tóc em, thật đáng ghét, kêu nó buông nhưng nó cứ không buông.”
Nhạc Thính Phong nựng gương mặt mập mạp của Tiểu Trạm: “Đúng là đáng ghét, làm rất tốt, chúng ta nói chuyện như hai người đàn ông với nhau nào.”
Nhạc Thính Phong để cậu nhóc ngồi trước mặt mình, nói: “Câu chuyện của chúng ta rất nghiêm túc, Du Trạm, phiền em nghiêm túc một chút, em đừng nghĩ cứ cười thì chúng tôi sẽ bỏ qua chuyện này. Anh nói cho em biết, không có đơn giản vậy đâu, nghiêm túc một chút.”
Tiểu Trạm ngược lại còn cười to hơn, giơ tay ra muốn Nhạc Thính Phong bế, miệng còn nói: “Ôm… ôm…”
Nhạc Thính Phong chỉ vào Thanh Ti nói: “Đây là em gái anh, em có biết hay không?”
Tiểu Trạm thấy cậu chỉ vào Thanh Ti, hét lên không rõ ràng: “Chị… chị…”
Nhạc Thính Phong gật đầu: “Đúng, là chị của em, là em của anh. Em không được ức hϊếp chị có biết không?”
Tiểu Trạm sao có thể nghe hiểu, bò về phía Thanh Ti, liền bị Nhạc Thính Phong kéo trở lại.
“Ngồi yên, nếu em không thành thật nghiêm chỉnh đối mặt với vấn đề này, anh sẽ không cho em tìm chị nữa. Tóc của chị không được nắm có biết không? May mắn em là con của nhà này, thử đổi lại là người khác, xem anh tính sổ với em thế nào!”
Tiểu Trạm thử mấy lần nhưng đều bị Nhạc Thính Phong kéo trở lại, tay chân như củ sen vừa giẫm vừa nắm. Sau cùng, miệng cậu nhóc méo mó muốn khóc.
Nhạc Thính Phong gật gật đầu nói: “Em là con trai, không lo bảo vệ tốt cho chị, lại còn ức hϊếp chị, em còn lý sự gì nữa, lúc nhỏ anh không có thích khóc như em đâu.”
Thanh Ti kinh ngạc, “Anh, anh nhớ chuyện lúc mình một tuổi sao?”
“Haha… anh nghe mẹ anh nói. Dù sao thì lúc nhỏ anh nhất định cũng không thích khóc như nhóc này. Tiểu tử này, sau này phải dạy dỗ thật tốt, con trai sao lại như vậy chứ?”
Nhạc Thính Phong nhấc Tiểu Trạm lên, vỗ nhẹ vào mông cậu nhóc: “Dù sao thì sau này cũng không được ức hϊếp chị, nắm tóc rất là đau, nếu lần sau em còn dám như vậy nữa, anh sẽ không dễ dàng tha cho em đâu, lần sau anh sẽ đánh đòn em.”
Thanh Ti cười thành tiếng, cô bé tiến lại gần hôn lên má Tiểu Trạm một cái, sau đó cười híp mắt nói: “Đã nghe chưa? Anh trai chị đứng về phía chị, nếu em muốn sau này sống yên ổn trong nhà thì phải biết nghe lời.”