Nét mặt Chu phu nhân chán ghét: “Nói cậu ngu, đúng là cậu chẳng có chút đầu óc nào.”
Nếu không phải bà còn cần dùng đến Nhạc Bằng Trình, bà vốn chẳng thèm đến gặp cái tên ngu xuẩn này rồi.
Vì lo lắng thủ hạ của mình đến cũng không thể thuyết phục Nhạc Bằng Trình nên bà ta mới đích thân mạo hiểm đến đây. Nhưng sau khi đến, nhìn thấy Nhạc Bằng Trình, bà ta không nhịn được muốn mắng hắn một trận. Tận đáy lòng bà đã khinh thường loại đàn ông không có tiền đồ, không có năng lực, lại chẳng có chút đầu óc này.
Nhạc Bằng Trình xì một tiếng khinh miệt, phỉ nhổ nói: “Đúng vậy, đúng vậy, ông đây chẳng có đầu óc, chỉ có bà có đầu óc. Bà có năng lực, bà đi gϊếŧ Hạ An Lan đi. Là bà không thể, nếu không, bà cũng không cần chạy đến tìm tôi.”
Lần này Nhạc Bằng Trình cũng thông minh lên được một chút. Hắn biết Chu phu nhân trở về tìm hắn chắc chắn không thể vô duyên vô cớ. Bà ta nhất định còn điểm cần dùng đến hắn, còn muốn lợi dụng hắn tiếp tục đối phó Hạ An Lan.
Nhưng, Nhạc Bằng Trình tuyệt đối sẽ không mắc bẫy nữa. Tuy hắn thật sự rất ngu ngốc, nhưng dù có ngốc hơn nữa, cũng không liên tục mắc bẫy hai lần.
Trên gương mặt Chu phu nhân lộ vẻ cay nghiệt, nở một nụ cười châm biếm: “Không tồi, cuối cùng cũng không minh được một lần.”
Xem thường người ta, nhưng vẫn muốn lợi dụng người ta, đây chính là tác phong hành sự của Chu phu nhân. Trước nay bà ta đều nấp ở đằng sau, lợi dụng người khác, đường đường chính chính đối diện với nhà họ Hạ, thì gần như không có. Bất luận là Hạ Như Sương năm xưa, hay Nhạc Bằng Trình hôm nay, đều là con cờ của bà ta.
Chỉ là ban đầu Hạ Như Sương còn tương đối thông minh, bây giờ thì chỉ là một thằng ngốc, nhưng bà ta chẳng còn lựa chọn nào khác.
Nhạc Bằng Trình chỉ ra bên ngoài: “Cút, cút cho ông. Bà tưởng rằng ở trong nước, tôi còn sợ bà sao. Bây giờ bà có thể làm gì tôi, có tin chỉ cần tôi la lên là sẽ có người đến bắt bà không.”
Chu phu nhân cười lạnh, nếu không phải xác định tạm thời không có nguy hiểm, bà sẽ đặc biệt chọn đến nơi này sao?
Bà châm chọc nói: “Tôi dám đến, điều đó cho thấy, tôi đã xác định không có nguy hiểm.”
Chu phu nhân bước lên vài bước vào phòng bệnh. Thủ hạ của bà liền lập tức đóng cửa phòng lại. Âm thanh lập tức bị ngăn lại bên ngoài, tạp âm đã nhỏ đi rất nhiều!
Trong lòng Nhạc Bằng Trình hơi hồi hộp. Mụ già đáng chết này, muốn làm gì chứ. Bà ta đến đây là muốn hắn giúp đỡ, nhưng nếu hắn không đồng ý, vậy có khi nào bà ta… bà ta sẽ… gϊếŧ người diệt khẩu không?
Nhất thời Nhạc Bằng Trình hoảng sợ cực độ, có chút hối hận. Lẽ ra trước khi ra ngoài, hắn nên nói với Hạ An Lan, kêu người đến bảo vệ hắn mới phải!
Hạ An Lan người này chẳng phải rất có đầu óc sao?
Sao anh lại không nghĩ đến, chỉ cần hắn ra ngoài, Chu phu nhân chắc sẽ đến tìm hắn chứ! Anh nên mượn cơ hội này bắt Chu phu nhân chứ!
Cơ thể Nhạc Bằng Trình căng cứng, giương mắt nhìn Chu phu nhân từng bước từng bước tiến đến. Mồ hôi trên trán hắn lăn xuống theo từng bước chân của Chu phu nhân.
“Tôi không phí lời với cậu, tôi không tin cậu không hận Hạ An Lan sao? Tôi có một cách có thể khiến Hạ An Lan thân bại danh liệt, cậu… phải phối hợp với tôi! Tôi có thể đảm bảo với cậu, chỉ cần cậu phối hợp với tôi, tôi sẽ có thể chắc chắn không có sai sót. Đợi sau khi xong việc, tôi không chỉ có thể giúp cậu đoạt lại gia sản của Nhạc gia, tôi còn có thể cho cậu 50 triệu đô làm thù lao!”
Chu phu nhân vừa mở miệng, đã cho Nhạc Bằng Trình một cái giá đủ để đa số mọi người rung động.
Nhạc Bằng Trình sau khi nghe điều kiện đó nhịp tim đã đập nhanh hơn, mắt sáng rỡ. 50 triệu đô, đó… chẳng phải hơn 400 triệu nhân dân tệ sao? Còn có Nhạc Thị nữa, việc này…