"Đồng chí cảnh sát, hay là các anh nói giúp chúng tôi một chút với tiểu thiếu gia đi, để cho cậu ấy không quậy phá nữa, đây thực sự không phải là lúc nên giở tính khí trẻ con ra, coi như là tùy hứng, cũng không nên chọn thời điểm này, đừng đùa giỡn với sự an toàn của mình. ba mẹ cậu ấy đều đang chờ ở nhà rồi, để cho cậu ấy mau sớm theo chúng tôi trở về thôi. Chúng tôi đều là nghe lệnh làm việc, cậu ấy nói như vậy, thật sự là làm khó cho chúng tôi. Nếu như cậu ấy cố ý thì chúng tôi cũng không giữ nổi bát cơm nữa, đồng chí cảnh sát, tôi xin các anh đó."
Hai người này nói giống nhau, biểu lộ sinh động, có trật tự rõ ràng, nếu không biết cũng sẽ cho là họ nói thật, Nhạc Thính Phong nói mới là giả!
Ngồi trên xe Nhạc Thính Phong nghe nói như vậy, trong lòng không nhịn được phải khen bọn họ!
Đây đúng là đem cậu nói thành một kẻ tùy hứng ngang ngược nhất đời, ma vương nhỏ vì lòng ích kỷ của mình mà không suy nghĩ cho người khác
Phải, cậu thật sự là một ma vương nhỏ, thế nhưng bọn hắn tính toán cái gì chứ, chưa tới lượt bọn hắn khoa tay múa chân đâu.
Mấy cảnh sát sau khi nghe xong, ngược lại trên mặt không có biểu lộ gì đặc biệt, hỏi bọn hắn: "Thật không? Thế nhưng đứa bé này lại nói các anh bắt cóc nó đấy, các anh giải thích như thế nào?"
Vẻ mặt hai người kia khϊếp sợ, tỏ vẻ không thể tin nổi.
"Bắt cóc? Điều... điều này làm sao có thể chứ. Tôi đã nói trước với đồng chí cảnh sát, chúng tôi đều là thủ hạ của Thị trưởng Hạ An Lan, ba của cậu ấy, cùng đến để bảo vệ thiếu gia nhỏ, làm sao lại bắt cóc được. Huống chi việc vi phạm pháp luật này làm sao chúng tôi dám làm chứ?"
Tên còn lại vôi nói: "Tiểu thiếu gia, chuyện này không thể nói lung tung đâu! Cậu mau nói rõ lại với ngài cảnh sát đi, chúng tôi không phải là kẻ bắt cóc tống tiền. Nếu cậu không nói, cảnh sát có thể sẽ bắt chúng tôi lại đó."
Nhạc Thính Phong cười khinh bỉ, hai kẻ này cho cậu là ngốc sao, tưởng rằng đến bây giờ cậu còn chưa nhìn ra ư?
Cậu ngồi ở cạnh cửa sổ xe cảnh sát cười, mang theo vẻ châm chọc trên khóe môi, nói: "Chú cảnh sát, bọn hắn chính là muốn bắt cóc cháu đấy, không phải là thủ hạ của ba dượng cháu đâu. Các chú mau bắt lại bọn hắn đi, bằng không thì bọn hắn lại bắt cháu đi. Bọn hắn cứ tưởng cháu ngốc không nhìn ra, nhìn xem bọn hắn chính là mấy kẻ lưu manh đầu đường xó chợ, còn muốn giả mạo nhân viên bảo vệ bên người quan lớn, làm như là cháu ngu ngốc lắm đấy."
Hai người kia nghe xong sắc mặt liền lập tức thay đổi, theo lời thằng nhóc này nói, vậy thì bọn họ đã bị thằng nhóc thối này đùa bỡn cả một đường sao!
Nó đã sớm nhìn ra rồi, còn cố ý chơi đùa bọn hắn!
Thằng nhóc thối này cứ luôn kéo dài thời gian, tìm kiếm thời cơ thoát thân, hai kẻ người lớn bọn hắn lại bị thằng nhóc này đùa cợt rồi.
Trong lòng hai người kia sợ hãi, thế nhưng chuyện đã tới nước này, cũng không thể lùi bước được nữa, phải tiếp tục kiên trì.
"Tiểu thiếu gia, nói chuyện cũng phải dùng lương tâm chứ? Cho dù cậu không muốn theo chúng tôi, cũng không thể vu oan người như vậy. Chúng tôi có thể bị đuổi việc đánh mất bát cơm, nhưng nếu thực sự bị cảnh sát lưu lại hồ sơ, thì sẽ ảnh hưởng đến cả đời đó!"
"Tiểu thiếu gia, ngài mau nói rõ với cảnh sát đi, cùng lắm thì chúng tôi không đưa cậu về nữa, nhưng cậu tuyệt đối không nên vu oan người như thế."
Nhạc Thính Phong không thấy sợ một chút nào, cười ha ha một tiếng: "Chú cảnh sát, các chú hẳn phải biết, bảo vệ đi theo bên người quan chức lớn đều là lựa chọn từ trong quân cảnh ra, được huấn luyện nghiêm chỉnh, mỗi người đều phải rèn luyện hàng ngày. Thế nhưng hai cái người này, các chú có thể thấy trên người bọn họ có điểm nào giống các chú không?"
Cảnh sát lắc đầu, nếu như hai người kia là cảnh sát, tự nhiên có thể nhìn ra được một ít đồ vật cảnh sát ở trên người bọn họ, thế nhưng hai người này rõ ràng không phải.