Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em

Chương 917: Làm sao mẹ đối phó lại được với bọn rác rưởi đó

Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù đồng thời giật thót mình, thằng nhỏ này mới tí tuổi đầu mà sát khí đã nặng nề thế này, không giống với những đứa trẻ cùng tuổi chút nào.

Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù không ai dám nói gì nữa, bởi vì bọn họ đều không nghĩ rằng nãy giờ Nhạc Thính Phong đang nói dối.

Nhạc Thính Phong nhìn chậu cơm thừa, đạp một nhát, “Cầm chậu cơm này rồi cút mau đi, không thì, hoặc là đợi tôi gϊếŧ các người, hoặc là, đợi cảnh sát đến bắt các người đi.”

Nhạc Bằng Trình rùng mình: “Thính Phong, cha…”

“Câm mồm vào cho tôi”

Ánh mắt của Nhạc Thính Phong khiến Nhạc Bằng Trình sợ hãi không dám nói gì nữa.

Thím giúp việc mở cửa cho Nhạc Thính Phong, “Thiếu gia mau vào nhà. Bây giờ phẩm chất của bọn ăn ngày càng càng càng kém rồi.”

Nhạc Bằng Trình trợn tròn mắt nhìn Thính Phong đi vào nhà. Vốn dĩ hắn vẫn nghĩ rằng bước vào cửa nhà họ Nhạc là chuyện dễ như chở bàn tay. Nhưng đến trước cửa rồi hắn mới biết khó khăn thế nào. Đến bóng dáng Tô Ngưng Mi hắn cũng không nhìn thấy được, chỉ một thằng nhóc mười hai tuổi đã khiến hắn không chống đỡ nổi.

Cậu bé chẳng nói chẳng rằng, cáu bẳn nóng tính vài năm trước từng đến Mỹ bây giờ còn trở nên đáng sợ hơn.

Cửa nhà họ Nhạc mở ra, rồi lại đóng vào.

Lúc cửa mở ra, thậm chí đến cả ý nghĩ manh động muốn xông vào, Nhạc Bằng Trình cũng không dám có.

Đinh Phù muốn hỏi Nhạc Bằng Trình bây giờ phải làm sao, nhưng cô ta không dám. Bây giờ chỉ cần mở mồm ra, thì cô ta sẽ bị ăn một cái tát đen đủi.

Cô ta nhìn thấy chậu thức ăn thừa, tín hiệu đói meo vang lên trong bụng khiến cô ta rất muốn bổ nhào đến. Cô ta đã sắp đói đến mức chết đi được rồi.

Đinh Phù rón rén lết đến gần, cô ta muốn ăn cơm.

Lúc trước, hồi còn ở bên Mỹ, cho dù đồ ăn có đắt đến đâu, chỉ cần một bữa không ăn hết, thì sẽ đổ hết thức ăn còn thừa đi, hơn nữa để duy trì vóc dáng, mỗi bữa Đinh Phù chỉ ăn một tẹo cơm.

Bây giờ trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ, sau này, cô ta không bao giờ làm cái việc đáng chết ấy nữa. Không có thức ăn, không có gì cho vào mồm, con người không là gì cả.

Đinh Phù bò đến chậu cơm, cũng không để ý đến hai bàn tay đen xì, bốc lấy cơm rau trộn lẫn với nhau ở trong bát, nhồm nhoàm tống vào mồm.

Nhạc Bằng Trình nhìn thấy bộ đạng đó của cô ta, tức tối đến mức muốn bò đến đạp cho một phát, nhưng hắn quá yếu ớt, đá trượt vào không trung, chưa đá được người ta, bản thân mình đã lộn nhào xuống đất.

Hắn tức tối chửi rủa: “Tiện nhân, nhìn cái mồm đê hèn của mày, cả đời mày chỉ xứng đáng ở loại thức ăn của chó đó thôi…”

Đinh Phù không nói gì cả, cúi đầu mải miết ăn và ăn. Bây giờ cô ta không thèm quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, chỉ muốn lấp đầy cái dạ dày trống rỗng.

Nhạc Bằng Trình mắng hết những lời khó nghe nhất, cuối cùng suýt nữa không còn chút sức lực nào cả. Khi hắn nhìn thấy Đinh Phù sắp ăn hết thức ăn trong chậu rồi, vội vàng lết lại gần: “Tiện nhân… cút ra chỗ khác cho ông.”

Nhạc Bằng Trình dốc hết sức bình sinh đẩy Đinh Phù ra, sau đó tự mình bưng chậu cơm lên.

Đinh Phù lăn hai vòng dưới đất, nhìn bộ dạng vội vàng nhồm nhoàm ăn của hắn, cười khinh bỉ.

Ban đầu cô ta đúng là mù mắt mới thích được một gã đàn ông kinh tởm thế này.

Bây giờ, xem ra Tô Ngưng Mi mới là người may mắn.



Tô Ngưng Mi nhìn thấy con trai đi vào, “Đã bảo con rồi, đừng có về cơ mà? Sao con lại đã về rồi? Hắn có làm gì con không?”

Sắc mặt Nhạc Thính Phong cực kỳ tốt: “Mình mẹ, làm sao mẹ đối phó được với bọn rác rưởi đó?”

“Bác con bảo ngày mai sẽ đến đây. Trước khi bác ấy đến, nếu Nhạc Bằng Trình quay về, thì không được để cho con gặp hắn. Nếu như không đuổi đi được, thì gọi điện thoại cho cảnh sát đến bắt hắn. Bác đã có lời trước với cảnh sát rồi.”