Đen đủi hơn nữa là, lúc hắn đang kéo Đinh Phù đi cầm trang sức tiếp, thì đột nhiên có vài người xông đến, toàn bộ hành lý của bọn họ và túi của Đinh Phù đều bị cướp đi.
Nhạc Bằng Trình vừa ra khỏi đồn cảnh sát, không dám báo cảnh sát nữa. Hắn không bao giờ dám tiếp xúc với cảnh sát nữa.
Sau một ngày lê lết ở thủ đô, đói không chịu được nữa, Nhạc Bằng Trình tìm thấy mấy cái màn thầu mốc meo bị người ta vứt trong thùng rác, nhồm nhoàm nhét vào miệng. Đinh Phù vừa ăn vừa nôn. Cô ta sớm đã quen với cuộc sống của một quý phu nhân, sao có thể chịu đựng được cảnh ngộ này. Chỉ cần cô ta nôn ra, là bị Nhạc Bằng Trình cho ăn một cái tát.
Cuối cùng, hai người lén lút trèo lên một chiếc xe chở than, chịu đói 20 tiếng, mới đến được Lạc Thành.
Trước đây, Đinh Phù giả vờ yếu đuối trước mặc Nhạc Bằng Trình, nhưng bây giờ cô ta yếu đuối thật sự, đói đến mức không nhấc nổi chân lên. Trước mắt chỉ toàn thấy trăng với sao, cổ họng với mắt mũi chỉ toàn than là than, cảm giác sắp bốc cháy đến nơi, miệng khô đến nỗi chỉ cần khẽ động đậy là môi sẽ rách toạc ra.
“Bằng Trình, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Trước đây giọng cô ta mềm mại như nước, bây giờ khàn đặc còn khó nghe hơn giọng vịt. Nhạc Bằng Trình vô cùng tức giận.
“Phải làm sao, phải làm sao? Ngoài ba chữ đó ra, cô còn biết gì nữa? Đồ bỏ đi.”
Đinh Phù cúi đầu xuống, không dám nói gì, khóc cũng không dám. Bây giờ cô ta không còn sức lực để mà khóc.
Lúc trước cô ta giấu cho mình một chút tiền riêng. Nhưng hành lý và túi xách đều bị cướp đi rồi, cô ta cũng chẳng còn một đồng xu dính túi.
Nếu như không đi theo Nhạc Bằng Trình, cơ bản là cô ta không sống nổi nữa.
Trước đây, Nhạc Bằng Trình thích nhất là sự dịu dàng yếu đuối của cô ta. Nhưng bây giờ, những thứ đó lại khiến hắn cực kỳ ghét bỏ. Trong lúc khó khăn, hai thứ đó chỉ khiến áp lực của hắn lớn hơn, dễ nổi khùng hơn.
Lạc Thành của mười hai năm sau đã thay đổi hoàn toàn diện mạo so với ngày Nhạc Bằng Trình rời đi. Ngay cả khi Nhạc Bằng Trình vẫn còn nhớ đại khái địa chỉ của Nhạc Gia, nhưng trước những con đường đã không còn như trước, hắn hoàn toàn không nhận ra được.
Hắn cứ vừa đi vừa hỏi, đi từ sáng sớm đến ba giờ chiều mới đến được trước cửa Nhạc gia.
Biệt thự Nhạc gia cũng không giống với khi hắn rời đi nữa. Mảnh đất này là của nhà họ Nhạc. Năm đó sau khi cha hắn mất, Tô Ngưng Mi liền gọi người đến phá dỡ ngôi nhà cũ, xây lại biệt thự mới trên nền đất ban đầu, sang trọng và hào nhoáng hơn Nhạc Gia tồn tại trong trí nhớ của hắn.
Nhạc Bằng Trình chửi rủa: “Con tiện nhân này, lại dám phá nhà tao xây nhà mới.”
Đinh Phù thở phì phò, theo sau Nhạc Bằng Trình. Đi bộ mấy tiếng đồng hồ lyền, chân cô ta không biết đã có bao nhiêu nốt phồng rộp, khát nước đến mức cổ họng bắt đầu bốc khói, đói đến đến mức hai chân run rẩy. Nhưng trong tình trạng này, cô ta vẫn kiên trì cố gắng để không ngất đi.
Bởi vì cô ta biết rõ rằng, nếu ngất đi, thì Nhạc Bằng Trình sẽ không đem cô ta theo nữa. Đi một đoạn đường xa như vậy, mà hắn chưa từng quay đầu lại nhìn cô ta lầy một lần.
Gã đàn ông này, khốn nạn đến mức khiến người ta phẫn uất.
Nhạc Bằng Trình lấy hết chút sức lực còn sót lại để đạp cửa: “Mở cửa ra, mở cửa ra cho ông… mở cửa mau…”
Đây là nhà hắn, từ nhỏ đến lớn hắn đều ở đây, nơi này vốn dĩ thuộc về hắn. Lúc đạp cửa, Nhạc Bằng Trình vẫn rất tự tin.
Một lúc sau, người giúp việc đi ra, nhìn thấy hai người đen xì bẩn thỉu, khϊếp sợ lùi lại đằng sau: “Ở đâu đến đây xin cơm, mau đi đi, đi đi… ở đây không có chỗ cho các người.”
Nhạc Bằng Trình nghe thấy vậy, không ngờ còn bảo hắn là ăn xin, hắn quát lên: “Mụ già kia, mở to mắt chó ra mà nhìn, tao là Nhạc Bằng Trình, là ông chủ của nhà các người.”