Lại có thể cho rằng con tiện nhân Hạ Như Sương là một cô bé tâm địa lương thiện ngây thơ.
Ông lão đi từ phòng giam ra, nhìn thấy Hạ An Lan đứng ở bên ngoài.
Ông nói với Hạ An Lan: “Chuyện của Hạ Như Sương, con làm thế nào cũng được. Cha chỉ có một yêu cầu, đừng để cho cô ta chết quá nhẹ nhõm.”
Hạ An Lan mỉm cười: “Yên tâm ạ, con nhất định sẽ không dễ dãi với cô ta.”
Trải qua cơn đau đớn vừa rồi, ông Hạ dường như bỗng chốc già đi bao nhiêu. Sống đến tuổi này rồi, chịu một cú sốc như vậy, đối với ông mà nói, không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Thế nhưng, ông không thể nói rằng lần này đến đây không có chút tác dụng nào cả.
Ít ra, ông lão đã nhìn rõ bộ mặt thật của Hạ Như Sương, từ nay về sau, sẽ không nhắc đến cái tên đó trước mặt cả nhà nữa.
Hạ An Lan thở dài: “Cha, về nhà thôi, cả nhà vẫn đang đợi chúng ta về.”
“Được, về nhà.”
Lưng ông lão dường như gù hơn một chút so với lúc đến đây, dáng đi cũng loạng choạng hơn rất nhiều.
Cú sốc lần này quá lớn đối với ông, không biết bao lâu sau mới có thể hồi phục trở lại.
Lúc sắp về, Hạ An Lan dặn dò: “Có thể sắp xếp câu cá rồi.”
“Vâng, đã rõ.”
Hạ An Lan không yên tâm về cha mình, nên không đi làm, mà tự mình đưa ông về nhà.
Trên đường ông lão không nói câu nào, ông đang tự dằn vặt bản thân.
Ông lão nhìn thấy cửa nhà, lần đầu tiên không dám bước vào.
“Cha có lỗi với Tiểu Ái…”
Hạ An Lan biết rằng cha anh thực sự hối hận rồi, “Nhưng em không hề trách cha. Chuyện trên đời này có lẽ đều đã được sắp đặt từ trước. Hôm nay con để cha biết những điều này, chỉ là hy vọng cha có thể hiểu ra, trong nhà này, ai mới là người gần gũi nhất với cha.”
“Xuống xe thôi cha. Mẹ và Tiểu Ái đều đang đợi. Em vốn dĩ không muốn con nói cho cha biết, không muốn cha phải ăn năn day dứt, nếu như cha về nhà gặp em với bộ dạng này, em chỉ càng thêm buồn mà thôi.”
Nghe Hạ An Lan khuyên nhủ, cuối cùng ông lão cũng chịu xuống xe.
Trước khi bước vào nhà, ông lão hít thở thật sâu, lấy hết can đảm đi vào.
Vừa đẩy cửa đã nghe thấy giọng nói giòn tan của Thanh Ti.
“Sao vậy, nhà mình rộn ràng thế này, có tin tốt gì hay sao?”
Hạ An Lan nhìn Nhϊếp Thu sính ngồi với bà Hạ, liền hỏi: “Tiểu Ái đến bệnh viện kiểm tra chưa?”
Cô gật đầu: “Rồi ạ.”
“Thế nào, không có chuyện gì chứ?”
Bà lão nghiêm nghị nói: “Cái gì mà không có chuyện gì, có chuyện lớn rồi.”
“Chuyện gì lớn? Có nghiêm trọng không?” Hạ An Lan và ông lão bỗng nhiên trở nên căng thẳng.
“Tất nhiên là nghiêm trọng, mẹ nói cho con biết, cực kỳ nghiêm trọng.”
Hạ An Lan bước nhanh lại gần: “Mẹ, rốt cuộc thì có chuyện gì, mẹ mau nói đi.” Sắc mặt Hạ An Lan trắng bệch, thật sự chưa có chuyện gì, khiến cho anh chỉ trong một thời gian ngắn đã mất bình tĩnh như vậy.
Bà lão vỗ tay anh: “Con lại được làm bác nữa rồi.”
Hạ An Lan sững người, chưa kịp phản ứng gì.
Còn ông lão thì ngược lại, sau phút sững sờ ngắn ngủi, “Bà nó… Tiểu Ái… có rồi?”
Bà lão vui mừng cười tít mắt: “Đúng vậy, có rồi, còn chưa đến hai tháng, nhà chúng ta có thêm người mới rồi, ông nói xem có phải chuyện lớn không?”
Ông lão vừa nghe thế, đã quên hết chuyện về Hạ Như Sương, không có chuyện gì lớn bằng chuyện con gái có thai.
Ông gật đầu lia lịa, xúc động đến mức hai mắt đỏ hoe: “Là chuyện lớn, đây là chuyện lớn… là chuyện vui lớn…”