Du Dực vẫn giữ chặt tay Nhϊếp Thu Sính: "Vợ này, em nói không đúng rồi, Thanh Ti còn nhỏ, nhưng mà đảo mắt cái là đã lớn rồi. Sang năm nó 9 tuổi rồi, tiếp 2 năm nữa là sẽ vào sơ trung. Đến lúc đó anh cam đoan với em, con gái chúng ta mỗi ngày đều nhận được một lá thư tình cho mà xem. Nói không chừng còn không ít xú tiểu tử trên đường cũng đổ con bé ấy chứ?"
Nhϊếp Thu Sính thật sự không nhịn được mà bật cười: "Cái anh này, thật là, nhanh đi thu dọn hành lý đi. Còn chuyện của Thanh Ti chúng ta về nhà thảo luận cẩn thận được không?"
"Nhưng em không thấy đây là chuyện cực kỳ nghiêm túc hay sao?"
Nhϊếp Thu Sính liên tục gật đầu: "Ừ, nghiêm túc, vô cùng nghiêm túc, cho nên chúng ta mới để đến lúc về nhà, ngồi xuống bàn luận cho cẩn thận. Giờ thì nhanh đi thu dọn đi."
"Này, quay lại đây chúng ta nói cho rõ một chút."
"Yên tâm, nhất định sẽ nói, thật đấy."
Cuối cùng cũng khiến được Du Dực đi thu dọn hành lý, Nhϊếp Thu Sính nở nụ cười.
Thanh Ti quả thật rất dễ gần, nhưng mà chắc hẳn con bé cũng sẽ không giống như lời Du Dực nói đâu?
Nhϊếp Thu Sính quay đầu nhìn Thanh Ti đang ở cùng ông ngoại tập viết chữ đại. Con gái mình thật xuất sắc mà, sau này sẽ ngày càng xuất sắc hơn.
Chuyện nó có nhiều chàng trai thích, mặc dù có chút đau đầu nhưng cũng cho thấy con gái họ xuất sắc thế nào, cũng là việc đáng để kiêu ngạo đấy chứ.
Đối với chuyện này, Nhϊếp Thu Sính ngược lại không giống như Du Dực đau đầu như thế. Đại khái thì đây là sự khác biệt giữa cha và mẹ.
Nhϊếp Thu Sính ngoại trừ lúc ở bên ngoài có chút chóng mặt buồn nôn, sau khi về nhà lại chẳng cảm thấy gì. Ngẫm lại, cô nghĩ rằng mình hẳn là không có việc gì, quay đầu vội đi.
Buổi tối trong nhà sẽ ăn sủi cảo, Nhϊếp Thu Sính chuẩn bị thịt làm nhân bánh.
5 giờ mới bắt đầu chuẩn bị làm sủi cảo hấp, công việc chuẩn bị có chút phức tạp, thịt lợn phải băm nhuyễn, tốn rất nhiều công sức. Cũng may có Du Dực ở đây, chuyện này liền giao cho anh làm.
Nhưng lúc lấy thịt từ trong tủ lạnh ra, ngửi phải mùi thực phẩm, Nhϊếp Thu Sính có cảm giác không thoải mái lắm. Bất quá, may mà cũng không rõ ràng, cô rất nhanh liền che dấu sự khác thường.
Cô nói: "Anh băm thịt đi, có thể ăn được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu."
"Được! Hôm nay làm nhiều một chút, anh thích nhất là ăn sủi cảo em gói." Du Dực xắn tay áo, đeo tạp dề, đứng trước cái thớt, vóc dáng cao lớn của anh thoạt nhìn không hợp với không gian bếp cho lắm."
"Được!"
Thịt lợn giao cho Du Dực, Nhϊếp Thu Sính tự mình xử lý hải sâm và tôm, nhân sủi cảo không thể thiểu ba loại nhân này được.
Nhưng mà, vừa lấy tôm ra, ngửi thấy mùi tanh, Nhϊếp Thu Sính đã nhịn không nổi. Vừa rồi mùi thịt chỉ khiến cô cảm thấy hơi buồn nôn một chút, vẫn còn có thể chịu được. Nhưng mà cái mùi tanh của hải sản khi vào mũi cô lại giống như khí độc, khiến cho dạ dày cô bắt đầu quay cuồng, dù muốn nhịn xuống cũng không được.
Nhϊếp Thu Sính lập tức buông rơi tôm, quay đầu nôn khan một trận. Du Dực đang hăng say tưởng tượng tới món sủi cảo hấp, nghe thấy tiếng cô nôn khan liền vội vã buông dao, bước đến bên cạnh: "Làm sao vậy? Sao đột nhiên lại như thế? Có phải dạ dày bị làm sao không?"
Nhϊếp Thu Sính lắc đầu, cô muốn nôn mà không nôn được. Một lát sau, ổn định lại một chút, cô mới nói: "Chắc là... lúc trưa ăn uống không hợp bụng lắm, không sao đâu."
"Thật sự không sao chứ?" Du Dực cực kỳ lo lắng, anh sợ nhất là thân thể Nhϊếp Thu Sính mắc bệnh. Anh thà chính mình bị thương, chính mình mắc bệnh, chứ nửa điểm cũng không muốn nhìn thấy cô khó chịu.
“Không có chuyện gì đâu, em ổn rồi.”