Lão thái thái chỉ đứng im nhìn Thanh Ti, ánh mắt bà ngày càng sáng hơn, bà nhìn Thanh Ti cũng giống như nhìn thấy con gái mình qua thời gian xa xôi.
Hạ An Lan dịu dàng nói với Thanh Ti: "Thanh Ti, con đừng sợ, đây là ông ngoại bà ngoại, là ba mẹ của cậu, họ rất yêu con, con gọi họ một tiếng đi có được không?"
Thanh Ti nắm lấy tay áo của Hạ An Lan nhìn họ, mím môi do dự một lúc, mới gọi: "Ông ngoại… bà ngoại…"
Bà Hạ từ sáng biết được tin con gái vẫn còn sống, mãi cho đến lúc nãy nhìn thấy Thanh Ti bà ấy vẫn chưa hề rơi lệ.
Bà đang không ngừng nói với chính mình, con gái còn sống là việc tốt, đã lớn tuổi còn có thể gặp được con gái càng là việc tốt, bà không thể khóc, bà nên vui mới phải.
Bà sợ nước mắt của mình, sẽ biến thành bi thương, sẽ khiến tất cả kỳ vọng biến mất.
Nhưng, khi Thanh Ti gọi một tiếng bà ngoại, lại khiến sự kiên cường mấy tiếng qua của bà lập tức biến thành bột mịn.
Thanh Ti gọi bà là bà ngoại, đây không phải mơ, đây là thật, bà có cháu gái rồi, con gái bà vẫn còn sống, nhiều năm qua, nó đã mang đến cho bà một tiểu thiên sứ, cuối cùng bà cũng có thể như người khác sống một cuộc sống vui vẻ có con có cháu.
Nước mắt trên mặt bà Hạ, đột nhiên tuôn chảy, từng giọt từng giọt rơi xuống,
Thanh Ti giật mình vội ngẩng đầu lên, nó không hiểu, nó chỉ gọi ông ngoại bà ngoại, sao họ đều khóc rồi.
Nó e thẹn nói: "Cậu ơi, con… có phải con gọi sai rồi không?"
Hạ An Lan hiểu rất rõ tâm trạng của ba mẹ anh lúc này, vì ban đầu anh cũng giống như họ, lúc nhìn thấy Thanh Ti và Tiểu Ái, anh thật sự không dám tin.
"Không có, con không gọi sai, con gọi rất đúng."
Thanh Ti lúng túng: "Nhưng, họ khóc rồi, họ rất đau lòng…"
Hạ An Lan an ủi nó: "Không phải đau lòng, là vui mừng, cũng vui mừng như lần đầu cậu gặp con vậy."
Thanh Ti nét mặt vẫn chưa hiểu lắm: "Người lớn thật kỳ lạ, tại sao khóc ngược lại là vui mừng chứ?"
Hạ An Lan vuốt ve đầu của nó: "Trong thế giới của người lớn, có một từ gọi là vui mừng đến khóc, Thanh Ti, con đến ôm bà ngoại đi, con an ủi bà, bà sẽ không khóc nữa."
Thanh Ti khẽ gật đầu.
Hạ An Lan bế cô bé dậy, cô bé đưa tay, dùng hai tay đến ôm bà Hạ.
"Bà ngoại, bà đừng khóc."
Nhưng cô bé không ngờ bà Hạ lại càng khóc nhiều hơn.
Thanh Ti giật mình vội vã hỏi: "Cậu ơi, làm sao bây giờ?"
Hạ An Lan biết lúc này an ủi cũng vô dụng, mẹ anh cần dùng nước mắt để thổ lộ nội tâm của mình.
"Không sao đâu, để bà khóc một lát, bà vui mừng quá đó mà…"
Nhϊếp Thu Sính bưng đĩa cam đã cắt xong từ phòng bếp bước ra, kết quả nhìn thấy mọi người đều đang đứng ở đó, còn nghe thấy tiếng khóc, cô có chút lo lắng, hỏi: "Sao vậy?"
Cô không biết ông bà Hạ, cô nhìn thấy Hạ Như Sương, hỏi: "Chị dâu đến rồi à, sao đứng ở đây hết vậy, đến ngồi đi!"
Hạ Như Sương nhìn Nhϊếp Thu Sính từng bước bước đến, tiếng bước chân của cô, giống như từng nhát kéo đâm vào tim ả.
Con tiện nhân này, sao số nó lại may mắn thế.
Ả dốc toàn lực cũng không đạt được, vậy mà Nhϊếp Thu Sính lại có được một cách dễ dàng.
Hai mươi năm trước ả lập kế hại Tiểu Ái, để cô chết đi hai mươi năm, bản thân ả cũng có được vinh hoa phú quý hai mươi năm.
Nhưng ai ngờ được, nhiều năm qua, Tiểu Ái đã chết nhiều năm, nay lại dùng thân phận Nhϊếp Thu Sính, xuất hiện trước mắt ả.