Đồ ăn trên bàn từ từ nhiều lên, trên bàn ăn có bốn người, ngoại trừ Thanh Ti ra, cả ba người đều không có lòng dạ ăn uống.
Thanh Ti có thể cảm giác được những người lớn có gì đó không đúng, thế nhưng cô bé cũng không muốn quản, cứ nhét đầy cái bụng trước đã rồi nói sau.
Thanh Ti ăn rất ngon, cô bé vừa ăn vừa nghĩ: Đồ ăn ở đây thực sự rất ngon, đáng tiếc vậy mà những người lớn này lại không động một chiếc đũa nào!
Rốt cuộc thư ký đầu đầy mồ hôi chạy về.
"Thị trưởng, tấm ảnh ngài muốn lấy tôi cầm về rồi, ngài nhìn xem có phải cái này không?"
Hạ An Lan từ từ đứng lên, cầm lấy khung ảnh từ trong tay thư ký, anh bước nhanh đến chỗ Nhϊếp Thu Sính trước tiên: "Em xem, anh không có lừa em, em nhìn người trên tấm ảnh này, đây chính là mẹ của anh, đây là ảnh chụp bà từ rất nhiều năm trước, lúc đó tuổi của bà lớn hơn em bây giờ một chút, em xem, hai người giống nhau đến thế nào!"
Hạ An Lan cấp bách khó dằn nổi muốn cho Nhϊếp Thu Sính xem, chỉ cần cô nhìn thấy liền hiểu rõ rằng anh không có lừa cô.
Tay Nhϊếp Thu Sính khẽ run, cô chần chừ nửa giây, nhận lấy khung ảnh.
Trong khung ảnh là một nhà bốn người, một đôi vợ chồng, hai đứa con.
Người mẹ trẻ tuổi ngồi ở trên ghế, trong ngực ôm con gái nhỏ, chồng của cô đứng ở phía sau cùng con trai, bọn họ trông giống như hai tòa núi một lớn một nhỏ, trông coi cô cùng con gái.
Khóe môi cô gái cong lên, dáng tươi cười dịu dàng, mặc một bộ sườn xám, tóc búi lên, cho dù là qua ảnh chụp vẫn có thể nhìn thấy trên người cô ấy lộ ra một vẻ đẹp đoan trang cổ điển, đó là vẻ đẹp không cần son phấn.
Nhìn thấy cô ấy, Nhϊếp Thu Sính không tự chủ được đặt tay lên khuôn mặt của mình.
Giống... sao?
Thời khắc này trở nên trầm lặng, không có người nói chuyện, ánh mắt mọi người đều đang nhìn cô.
Trong chớp mắt đang nhìn tấm ảnh kia, trong đầu Nhϊếp Thu Sính dường như thoáng hiện ra một hình ảnh mơ hồ, vành mắt của cô không tự chủ được liền chua xót.
"Mẹ, mẹ với cô ở trên ảnh giống nhau ghê!" Tiếng của Thanh Ti, phá vỡ giây phút yên lặng này.
Lách tách, một giọt nước mắt rớt trên mặt kính của khung ảnh đọng lại thành một chút nước.
Cô không ngẩng đầu, hỏi: "Thật sự, vô cùng... giống sao?"
Tiếng của cô khàn khàn.
Thanh Ti thấy khóe mắt của cô có một giọt trong suốt, sợ tới mức vội vàng bỏ đũa xuống: "Vâng, rất giống... mẹ, tại sao mẹ lại khóc?"
Nhϊếp Thu Sính lắc đầu: "Mẹ không biết..."
Cô cũng không biết vì sao mình lại khóc, nhìn thấy tấm ảnh này, trong lòng của cô có một loại khổ sở không nói ra được.
Dường như có thứ gì đó quan trọng bị cô quên lãng, cô muốn tìm về, nhưng lại trống rỗng.
Hạ An Lan chỉ vào mẹ của anh trên tấm ảnh, nói: "Em xem, hai người giống nhau như vậy, em chính là nó, em là Tiểu Ái, em chính là em gái của anh... Tiểu Ái..."
Du Dực đứng ở một bên, anh muốn đi an ủi Nhϊếp Thu Sính, thế nhưng lúc này, anh hầu như không thể giúp gì.
Người phụ nữ trên tấm ảnh kia có thể là mẹ vợ tương lai của anh, cùng với bà xã anh thật sự giống nhau, không chỉ là khuôn mặt mà ngay cả khí chất đều giống như vậy, nhã nhặn lịch sự giống như hoa trên nước, không chỉ là vẻ đẹp bề ngoài, mà ngay cả sự hấp dẫn cũng giống.
"Nhưng mà, anh... không phải anh nói, em gái của anh đã chết từ rất nhiều năm trước rồi sao?"
Vẻ mặt của Hạ An Lan vừa giống như khóc, vừa giống như cười: "Đúng vậy, mọi người đều cho rằng nó chết rồi, nếu như không phải gặp được em, cả đời này anh có thể sẽ vĩnh viễn nghĩ như vậy, thế nhưng... thượng đế cũng còn chưa quá tuyệt tình, ông ấy để cho anh gặp em!"