Cô là phụ nữ, luôn e thẹn trong vấn đề này, đâu giống anh, mặt dày đến nỗi dao cắt còn không đứt.
"Hơn nữa, tối qua chúng ta..."
Nhϊếp Thu Sính che mặt: "Anh mau đi ra, anh... anh còn nói nữa, em sẽ giận thật đó... "
"Được được được, anh ra ngoài... quần áo anh đã đem qua cho em rồi."
Du Dực luyến tiếc rời đi, đóng cửa lại.
Nhϊếp Thu Sính xoay đầu nhìn đầu giường, quần áo bao gồm nội y đều có. Mặt cô càng nóng hơn, tối hôm qua... quá điên cuồng rồi, đều do anh ấy.
Nhϊếp Thu Sính cố gắng mặc quần áo. Bụng vang lên tiếng kêu rột rột, Nhϊếp Thu Sính mới bắt đầu cảm thấy đói bụng.
Tối hôm qua lao động với cường độ cao, từ sáng tới giờ vẫn chưa ăn gì, có thể không đói sao?
Cô sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, hít sâu một hơi, cô còn không biết lát nữa phải nói như thế nào với Thanh Ti đây?
Vực dậy dũng khí, Nhϊếp Thu Sính mở cửa bước ra ngoài.
Cô vừa bước ra, Thanh Ti đã nhìn thấy rồi: "Mẹ tỉnh rồi à, mẹ có đói không, đã nghỉ ngơi khỏe chưa ạ?"
Nhϊếp Thu Sính nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ của con gái, đột nhiên cảm thấy chột dạ: "Nghỉ ngơi khỏe rồi... "
Thanh Ti đột nhiên kêu lên: "Ôi, trên cổ mẹ sao có nhiều chấm đỏ quá vậy? À... con biết rồi, chắc là bị côn trùng nhỏ cắn, con đi lấy dầu cho mẹ."
Nói xong, Thanh Ti chạy đi lấy dầu.
Nhϊếp Thu Sính sửng sốt, vội vàng sờ lên cổ, bỗng nhiên cô nghĩ đến điều gì đó, trừng mắt nhìn Du Dực, sau đó xoay người bước nhanh vào nhà vệ sinh.
Đứng trước gương, quả nhiên nhìn nhấy những chấm nho nhỏ trên cổ, ái muội liên kết lại với nhau như những đóa hoa đào rải khắp cơ thể khiến trong đầu cô hiện lên cảnh tượng tối qua.
Nhϊếp Thu Sính cắn môi, vội vàng quay người về phòng, tìm kiếm một hồi mới tìm được một chiếc áo cổ cao để mặc.
Thanh Ti tìm thấy cô, đưa chai dầu ra: "Mẹ ơi, đây này, mau thoa lên đi, có ngứa hay không?"
Nhϊếp Thu Sính cảm động trước sự chu đáo của con gái, nhưng trên cổ cô, không phải do côn trùng nhỏ cắn, mà là do con trùng lớn kia gây nên.
Du Dực đi qua, bế lấy Thanh Ti: "Cục cưng à, ba đã thoa cho mẹ con rồi, mẹ con đói rồi, để mẹ con ăn gì đó trước đi nào."
"Dạ được, mẹ ơi nhanh qua ăn nè!"
Nhϊếp Thu Sính lườm Du Dực, đều tại anh!
Du Dực đặt Thanh Ti ngồi cạnh cô, cầm một ít trái cây và thức ăn vặt qua: "Em ăn trước đi, anh đi nấu cơm."
Anh xắn tay áo đi vào nhà bếp, chuẩn bị nấu cơm cho cô.
Nhϊếp Thu Sính vẫn không yên tâm, cô vào nhà bếp nhìn xem.
Cô muốn nấu nhưng Du Dực không cho, anh lấy một chiếc ghế nhỏ kêu cô ngồi để chỉ anh cách nấu, một lúc sau anh hỏi: "Cơ thể đã đỡ hơn chưa? Nghỉ ngơi thế nào rồi?"
Nhϊếp Thu Sính đỏ mặt nói: "Lo thái rau của anh đi."
Anh còn dám hỏi cơ à, đều do anh nên hai chân cô mới không có sức đi đứng đây này.
Du Dực xoay đầu tiếp cục thái rau, vờ tùy ý hỏi: "Chiều hôm nay thời tiết rất tốt, chúng ta ra ngoài đi."
Ra ngoài, làm chuyện lớn.
Nhϊếp Thu Sính ngơ ngác: "Làm gì?"
Du Dực chuyển đầu qua, dáng vẻ còn kinh ngạc hơn cả cô, giống như đang nói chuyện lớn như vậy mà em đã quên rồi?
Khiến cho Nhϊếp Thu Sính cố gắng nhớ về tối qua, chẳng lẽ cô đã quên chuyện gì quan trọng lắm sao?
Du Dực: "Sao vậy, em quên rồi à?"
Nhϊếp Thu Sính ngơ ngác không hiểu: "Em đã quên gì?"
Du Dực nghiêm túc nhìn cô: "Em đồng ý với anh chiều nay sẽ đi đăng ký? Sao vậy, em không nhớ rồi ư?"