Đêm nay Nhϊếp Thu Sính vô cùng xinh đẹp khiến Du Dực không nhin được mà cúi xuống, hôn trụ đôi môi cô, cơn gió phất qua tóc Nhϊếp Thu Sính, mơn man gò má của hai người. Thanh Ti vừa quay lại nhìn ba mẹ lại thấy một màn nhìn vậy thì há to miệng, lộ ra nụ cười ngây thơ.
...
Hôm sau, Nhϊếp Thu Sính dậy rất sớm, cô liếc nhìn đồng hồ, còn chưa đến 6 giờ sáng. Tôi hôm qua, từ khi Du Dực nói hôm nay phải đi, trong lòng cô liền không thể nào yên ổn được, suốt đêm đều trằn trọc không ngủ, mãi đến rạng sáng mới miễn cưỡng đi vào giấc. Chưa ngủ được hai tiếng liền tỉnh lại, nhưng không ngờ cô dậy sớm như vậy mà vẫn không gặp được Du Dực, anh ấy đi sớm như vậy. Nhϊếp Thu Sính ngủ không ngon, hai mắt thâm quầng, khí sắc cũng không tốt, cô nhìn phòng khách trống rỗng liền thở dài một tiếng. Chợt nhìn thấy trên chiếc bàn ngoài phòng khách còn lưu lại một phong thư, Nhϊếp Thu Sính vội mở thư ra xem, từng nét bút tỉ mỉ trên mặt giấy đều rất rõ ràng.
Trong thư Du Dực cũng không nói gì nhiều, chỉ viết, anh đi rồi, cô không cần lo lắng, chỉ cần chiếu cố mình và Thanh Ti thật tốt, anh cũng nói rằng mình đã nói chuyện với Cục, mấy ngày này, nếu cô có việc gì thì cứ gọi điện thoại tìm Cục Trưởng Nguỵ, phía dưới cũng ghi lại số điện thoại. Anh cũng dặn dò cô không cần phải lo lắng mình gây phiền phức, anh đi làm nhiệm vụ cho Cục, Cục chăm lo cho hai mẹ con cô là chuyện tất nhiên. Anh cũng nói thêm là mình sẽ nhanh chóng quay về, không cần quá nhớ anh.
Nhϊếp Thu Sính cầm lá thứ, trong lòng cảm thấy trống rỗng. Từ khi biết Du Dực đến nay, đây là lần đầu tiên phải xa cách anh nhiều ngày như vậy. Hơn nữa, Du Dực nói, nếu mọi chuyện thuận lợi thì mất khoảng một tuần... Vậy nếu không thuận lợi thì sao?
Nhϊếp Thu Sính tưởng tượng đến đây thì vội phì một tiếng, nghĩ lung tung gì chứ, làm gì có chuyện không thuận lợi, Du Dực lợi hại như vậy, nhất định sẽ thuận lợi hoàn thành mọi việc. Nhϊếp Thu Sính cẩn thận gấp lá thư lại, cất đi.
Hiện giờ Du Dực đột nhiên không ở nhà, cô chỉ cảm thấy căn phòng trở nên rộng lớn không ít, độ ấm trong nhà tựa như cũng giảm xuống. Nhϊếp Thu Sính thở dài, thật là, giá mà không cần làm nhiệm vụ này thì tốt, một tuần liền mới có thể trở về, một tuần đó... Thời gian thật là dài…
Nhϊếp Thu Sính cầm tờ lịch vẽ vẽ, 1 tuần – 7 ngày - mỗi ngày 24 giờ, ngồi tính toán một lúc liền cảm thấy khoảng thời gian này thật là dài, cả người cô liền cảm thấy không thể nào thoải mái. Trước kia, khi có Du Dực bên cạnh, cô chỉ cảm thấy mình rất ỷ lại anh, nhưng mà... Anh đi rồi, cô mới nhận ra rằng thì ra mình đã ỷ lại anh đến vậy. Nhϊếp Thu Sính lại thở dài một tiếng, chỉ vài phút như thế mà cô đã thở dài rất nhiều lần.
Thời gian vẫn còn sớm, Nhϊếp Thu Sính cảm thấy thật mệt mỏi nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ. Cô nhớ tới buổi tối hôm qua, Du Dực nói rằng chờ khi anh ấy trở lại sẽ cùng cô đi đăng ký kết hôn, nghĩ đến điều ấy, Nhϊếp Thu Sính mới cảm thấy trong lòng vui vẻ một chút.
Thật ra, khi cô đi theo Du Dực vào Thủ đô, cô đã quyết định đi theo anh, không phải là cô không nghĩ đến chuyện kết hôn cùng anh, nhưng mà cuộc hôn nhân trước đã khiến lòng cô có chút bài xích khó hiểu đối với chuyện kết hôn. Cho nên, mặc dù cô chưa từng nói qua nhưng đại khái là Du Dực vẫn nhìn ra sự bài xích của cô nên cũng không hề đề cập đến chuyện này với cô.
Thì ra, từ rất lâu trước đây anh ấy đã bắt đầu cong quẹo dẫn dụ để cô vượt qua chướng ngại tâm lý này, ví dụ như gọi cô là vợ, hay nói với người ngoài rằng cô là vợ của anh, anh đã dần dần làm cho cô thích ứng với thân phận "vợ của Du Dực".
Tối qua, trong lúc Du Dực nói với cô chuyện kết hôn, Nhϊếp Thu Sính ngoài ý muốn phát hiện ra rằng cô không hề bài xích dù chỉ là một chút đối với chuyện này, trong lòng thậm chí chỉ toàn là vui sướиɠ.