Diệp Kiến Công thêm một câu: "Đừng phớt lờ công sức của người khác. Đối với cô, mấy năm nay, tất cả những chuyện cô làm cho tôi, mỗi chuyện đều có cái giá của nó. Nếu cô muốn cho người khác biết, tôi đây cũng chẳng sao cả."
Lời này vào tai Hạ Như Sương vốn đang gần phát điên, rốt cuộc cũng làm ả dịu đi một chút.
Hạ Như Sương hít sâu một hơi, nói: "Vừa rồi tôi nói cũng có chút không đúng, tôi xin lỗi, khi nãy là tôi giận quá mất khôn. Nhϊếp Thu Sính là người thế nào, cô ta chỉ là một đứa con gái lớn lên ở nông thôn, cái gì cũng không hiểu, mang theo một đứa nhỏ, cô ta sao có năng lực gì? Vậy mà lần nào cô ta cũng tránh thoát, để đến giờ cái đơn giản nhất là hành tung của cô ta chúng ta cũng hoàn toàn không biết?"
Diệp Kiến Công nghe châm biếm này của ả, làm gì có ý xin lỗi nào, rõ ràng vẫn hoài nghi lão mà.
Lão nói thẳng: "Cô đừng quên bên cạnh cô ta còn có một gã đàn ông có thủ đoạn thông thiên. Cô cũng đừng nói Diệp gia tôi ở Lạc Thành lợi hại thế nào, dù sao về cơ bản tôi cũng không thể đấu lại được gã kia. Bằng không, cũng không đến nỗi vợ chết, hai con tàn phế. Nếu cô thật sự nghi ngờ tôi, vậy thì tự mình đi mà thăm dò, đi mà tìm hiểu. Chuyện này tôi mặc kệ, nhà chúng tôi giờ cũng chẳng còn gì để bồi thêm cho cô nữa đâu.”
Từ trước đến giờ, Diệp Kiến Công vẫn luôn kính cẩn nghe theo Hạ Như Sương, hôm nay lại liên tiếp đấu khẩu với ả, từng lời của lão đều khiến Hạ Như Sương cảm thấy chói tai. Nhưng ả còn cần lợi dụng Diệp Kiến Công làm tay sai cho mình, nên đành cắn răng nói: "Ông... Ông bình tĩnh một chút đi."
"Tôi vẫn rất bình tĩnh, cho tới bây giờ người mất bình tĩnh là cô thôi, chờ cô bình tĩnh lại biết được kế tiếp nên làm như thế nào thì nói sau. Còn về Nhϊếp Thu Sính, tôi sẽ tiếp tục tìm, nhưng cô cũng đừng kỳ vọng quá lớn ở tôi."
Nói xong, Diệp Kiến Công liền cúp máy. Sự kiên nhẫn của lão với Hạ Như Sương sắp cạn rồi, người phụ nữ này khi đối mặt với chuyện liên quan đến Nhϊếp Thu Sính quả thực quá mức điên cuồng. Thật giống như người điên vậy.
Đây là lần đầu Diệp Kiến Công chủ động cúp điện thoại trước Hạ Như Sương. Ả tức giận đến run người, vung tay ném chiếc di động xuống đất, vang lên một tiếng “Cạch!”. Vì dùng sức quá lớn nên khiến cả chiếc điện thoại bung ra, pin cũng văng ra ngoài.
Hạ Như Sương nghiến răng nghiến lợi mắng: "Ăn hại, ăn hại... Con khốn, còn dám chạy à... Sớm muộn gì tao cũng bắt được mày, tao nhất định sẽ không tha cho mày..."
Có người đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy khuôn mặt điên cuồng đến vặn vẹo của Hạ Như Sương liền hoảng sợ không thôi. Hạ Như Sương vội phản ứng lại, cúi đầu, khom người nhặt chiếc di động trên mặt đất lên.
“Vừa rồi lỡ tay đánh rơi di động...”
Người nọ chỉ cười một tiếng, cũng không nói gì thêm. Hạ Như Sương cất điện thoại di động vào túi xách, ưỡn ngực, xoay người ra khỏi nhà vệ sinh. Trên mặt ả lại một lần nữa khôi phục vẻ cao quý tao nhã, ả là Hạ Như Sương, là con gái duy nhất của Hạ gia, là phu nhân Du gia. Ả có xuất thân cao quý, nhà chồng cũng cao sang, ả là người phụ nữ tôn quý nhất Hải thành, không kẻ nào có thể uy hϊếp được địa vị của ả.
Hạ Như Sương trở lại hội trường. Ả vừa nhìn liền nhận ra bóng hình đặc biệt trong đám người đông đúc, bóng dáng cao ngất, thẳng tắp như là một cây tùng xanh, chẳng có lấy một điểm gấp khúc. Dù chỉ là một bóng người giữa đám đông thì anh cũng là người tỏasáng nhất trong bọn họ.
Trong mắt Hạ Như Sương hiện lên vẻ ái mộ không thể che dấu. Ả khẽ nhếch khóe môi, lộ ra nụ cười mà mình tự cho là đẹp nhất, bước chân lả lướt đến bên cạnh y, thân mật gọi một tiếng: “Anh Lan...”
Trong khoảnh khắc, bóng dáng cao lớn kia, chậm rãi xoay người lại....