Diệp Kiến Công lắc đầu, không được, nếu như người nọ thật sự là một người lợi hại, thì càng không thể bỏ qua Nhϊếp Thu Sính, nếu không, cô ta ở cạnh người đó, sau này ai biết lúc nào chuyện năm đó cũng sẽ bị vạch trần ra.
Ông không thể để cho Nhϊếp Thu Sính sống cho đến lúc đó, nếu không, đó là tận thế của Diệp gia bọn họ.
"Việc này như vậy thôi ông chủ Diệp, cái gì nên mang tôi cũng đã mang đến rồi, tiền đặt cọc ngày mai sẽ trả cho ông, cáo từ." Sát thủ kia cũng là người ngay thẳng, vụ mua bán này hắn không làm được, thay vì phải đền bằng tính mạng không bằng thu tay lại sớm.
Sau khi sát thủ rời đi, Diệp Kiến Công đau đầu không ngừng, chuyện này nên làm như thế nào, ông còn phải suy nghĩ thật kỹ.
Diệp Kiến Công nhìn vào điện thoại, sau đó do dự không động đậy.
Vẫn là không nên gọi, nói cho cô ấy biết, cô ấy cũng lại càng tức giận.
Nhưng Diệp Kiến Công không ngờ tới, ông còn chưa gọi, cô đã gọi tới.
Cầm điện thoại lên, liền nghe thấy tiếng của cô: "Thành công không?"
Diệp Kiến Công trầm ngâm một lát, nói: "Không, bên người Nhϊếp Thu Sính có một người đàn ông vô cùng lợi hại, sát thủ tôi phái qua, đi bốn người chết mất ba người, người còn sống cũng bị cắt gân tay, người đó để cho hắn trờ về chính là tiện thể gửi lời nhắn."
Lúc ấy trong điện thoại liền truyền đến âm thanh sắc nhọn: "Vậy lại phái người tới tiếp, Nhϊếp Thu Sính không chết thì chính chúng ta chết."
"Tôi biết, nhưng mà... Tôi thấy không thể lại tùy tiện phái người, bọn họ đã có cảnh giác, về sau càng khó ra tay, vì vậy, phải đổi phương pháp khác."
"Tôi mặc kệ anh dùng phương pháp gì, quan trọng phải nhanh, lần này tôi quay về Hạ gia, nghe khẩu khí của anh ấy, giống như... đã có nhiều hoài nghi chuyện năm đó. Anh không cần suy tính bất cứ thủ đoạn gì, nhất định phải mau chóng giải quyết Nhϊếp Thu Sính, bao gồm cả con gái của cô ta, cũng đừng để cho nó sống."
"Đã hiểu... nhưng người đàn ông bên cạnh cô ta..."
"Gϊếŧ, gϊếŧ tất cả, chúng ta đã không còn thời gian rồi, anh hiểu chưa?"
"Được... tôi, đã hiểu."
Cúp điện thoại, Diệp Kiến Công càng đau đầu hơn. Muốn gϊếŧ một người, nói thì dễ, nhưng ra tay lại khó như lên trời.
Nhất là người đàn ông bên cạnh Nhϊếp Thu Sính kia, ông còn không có bất cứ tin tức gì liên quan đến anh ta, không biết anh ta tên gì, không biết hình dạng thế nào, càng không biết bối cảnh của anh ta.
Sát thủ không thể phái, vậy cũng chỉ có thể... ra tay từ chỗ khác.
Diệp Kiến Công suy nghĩ một ngày, cuối cùng cũng nghĩ tới một cách bèn lập tức gói trao đổi với tâm phúc.
...
Buổi sáng mua tôm cá còn tươi, khi về nhà, lái xe đến cổng tiểu khu, Du Dực nhìn thấy bóng dáng Yến Tùng Nam.
Du Dực cười lạnh, anh cố ý mở cửa sổ xe xuống chậm, ôm bả vai Nhϊếp Thu Sính, sát lại hôn một cái rất nhanh trên môi cô.
Sau khi Nhϊếp Thu Sính sững sờ, lập tức nhéo một cái trên cánh tay anh.
Du Dực mỉm cười...
Yến Tùng Nam thấy một màn này, mắng: Phì, cẩu nam nữ!
Còn nữa, cẩu nam nữ thì cẩu nam nữ, trông thấy hai người này còn sống, đầy gian tình vậy, là hắn biết bọn họ không có việc gì, bọn họ vô sự như vậy, tức là Diệp gia có chuyện, nghĩ vậy, Yến Tùng Nam thoải mái hơn một chút trong lòng.
Buổi tối trước khi ngủ, Nhϊếp Thu Sính lo lắng: "Buổi tối hôm nay, anh nói xem, bọn họ còn đến không?"
"Không biết, theo như lẽ thường suy đoán, bọn họ tối hôm qua thất bại thì hôm nay sẽ không dám tới, thế nhưng ai biết được bọn chúng có làm ngược lại hay không, có lẽ bọn chúng cũng thấy chúng ta nghĩ như vậy, để đánh bất ngờ chúng ta."
"Vậy anh... vẫn muốn ngủ trên mặt đất?"
Du Dực tới gần cô, cười nhẹ nói: "Bằng không thì đâu? Nếu không thì em để anh lên giường?"