Diệp Kiến Công thấp giọng nói: "Yên tâm, chẳng qua là một cô gái nông thôn, người đàn ông mang cô ta theo chắc chắn cũng chỉ là một gã đàn ông nông thôn, nhất định sẽ không chạy quá xa, cũng không tin bọn họ có thể biến mất."
"Đừng để cho tôi lại thất vọng, lần sau ông gọi điện cho tôi, hy họng tin tức nghe được là đã đưa cô ta đến Lạc Thành."
Diệp Kiến Công gật đầu: "Được, yên tâm."
"Tuyệt đối không thể để cho cô ta sống sót, nhất định phải sớm đem cái mầm tai họa này diệt trừ. Nếu như thân phận của cô ta bị người phát hiện, tất cả khổ tâm kinh doanh của chúng ta đều sẽ bị hủy hoại trong chốc lát."
"Tôi hiểu!"
...
Vẻ mặt ông Diệp tràn đầy bất đắc dĩ, khổ tâm nói với Diệp Linh Chi: "Linh Chi, đó là chồng con, chân của nó gãy, chuyện lớn như vậy, tốt xấu gì con đi xem một chút. Hai người các con dù sao cũng đã có hai mặt con rồi, coi như là con không muốn, chẳng lẽ hai đứa con của con cũng không muốn thấy ba mình?"
Diệp Linh Chi không kiên nhẫn nói: "Ba, ba không cần nói nhiều như vậy với con, con của con tất nhiên là muốn ở cạnh con, đi theo anh ta, hừ... dù sao con không thèm đến cái chỗ nông thôn như thế. Anh ta cũng chỉ bị gãy chân, chữa bệnh xong thì tự mình trở về, không chữa xong thì tự cút luôn đi."
Ông Diệp tức giận chỉ về phía cô ta: "Con...con... ba thật không biết con nghĩ gì nữa, lúc trước đòi sống chết muốn gả cho nó, hôm nay lại chẳng thèm quan tâm đến nó, rốt cuộc là con muốn làm gì? Con cho rằng nó là ai, đó là chồng của con đấy."
Diệp Linh Chi khinh bỉ trở mặt: "Lúc trước mắt con bị mù mới đi coi trọng kẻ ăn bám vợ như anh ta."
Cô ta thật sự cảm thấy lúc trước bản thân trẻ tuổi, bị lời ngon tiếng ngọt của Yến Tùng Nam lừa gạt, đợi đến sau khi kết hôn, gặp gỡ các chị em kết hôn trước, người ta ai cũng đều lấy chồng tốt như thế, không phải là vợ quan to thì cũng là bà chủ phú hào, đi ra ngoài tụ họp ăn mặc đều đẹp hơn cô ta, người khác nói đến chồng mình đều tự hào như thế, chỉ có cô ta nói đến là thấy xấu hổ.
Hôn nhân và tình yêu hoàn toàn không giống nhau, Diệp Linh Chi là người ham hư vinh, tính khí lại nóng nảy, một thời gian sau dĩ nhiên là không nhịn được nữa.
Đối với Yến Tùng Nam luôn bắt bẻ, chỗ nào cũng thấy chướng mắt.
Ăn bám vợ thì thôi, Yến Tùng Nam lại còn là kết hôn lần thứ hai, điều này làm cho Diệp Linh Chi cảm thấy mất mặt chết đi được, cô ta còn không dám ra ngoài gặp gỡ đám phu nhân kia nữa.
Vì vậy, đây cũng là lý do vì sao Diệp Linh Chi kiên quyết không đồng ý ly hôn với Yến Tùng Nam, cô ta quyết không để cho người khác biết mình gả cho người đàn ông kết hôn hai lần.
Ông Diệp phẫn nộ nói: "Đó chính là do con chọn đấy, chẳng lẽ con còn muốn ly hôn?"
Diệp Linh Chi đứng lên, hừ một tiếng: "Nếu như anh ta trở thành người què, con nhất định sẽ ly hôn."
"Con con... muốn chọc ba giận chết..."
Diệp Linh Chi bĩu môi khinh thường, cho dù cô ta muốn ly hôn, Yến Tùng Nam cũng sẽ quấn lấy bám dai như đỉa, cô ta chẳng sợ.
...
Bên kia, Yến Tùng Nam tức giận gạt hết toàn bộ đồ ở bàn nhỏ bên giường, rơi lạch cạch đầy đất.
Yến Như Kha kinh ngạc nói: "Anh, anh..."
Yến Tùng Nam nghiến răng nghiến lợi, hung ác nói: "Con tiện nhân Diệp Linh Chi này, sớm muộn gì, sớm muộn gì..."
Sớm muộn gì hắn cũng phải đem từng người của Diệp gia gϊếŧ chết toàn bộ.
Thù này hắn nhất định phải báo.
Tình hình của bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của Yến Tùng Nam rất không tốt
Bác sĩ cho rằng cần phải cắt đi nhưng hắn sống chết không đồng ý, hắn nói với bác sĩ, cho dù về sau không còn biện pháp có con, hắn vẫn tuyệt đối không thể không làm một người đàn ông bình thường.
Bác sĩ bất đắc dĩ, chỉ có thể điều trị dựa theo lời hắn nói.