Buổi tiệc vũ hội từ thiện do Kỉ gia tổ chức rất hoành tráng, quy tụ nhiều tầng lớp trong thượng lưu, quang cảnh hào nhoáng, người đông đúc ngợp từ cửa ra vào đến sảnh. Những chiếc xe hơi bóng loáng sang trọng đang nối dài bên ngoài, người bước xuống xe đều rực rỡ kiêu xa.
Đêm nay, những món đồ Kỉ gia đem ra đấu giá đều là hàng độc đáo và quý giá nên không khí rất sôi nổi, những tấm bảng liên tục được giơ lên với số tiền cao ngất ngưỡng.
Đây cũng là dịp để Kỉ lão giới thiệu đứa cháu gái Vô Song mới về nước với mọi người, mặc dù chỉ là cháu gái nuôi, nhưng ông yêu thương không thua kém Kỉ Quân.
Sau màn khiêu vũ mở đầu, cô đã lạc mất Tề Hách. Vô Song vén váy dạ hội đi khắp hội trường để tìm kiếm hắn, nhờ có một nam phục vụ chỉ đường, cô mới biết Tề Hách đang cùng đám công tử lêu lõng ở dưới tầng hầm rượu của khách sạn.
Vô Song từng bước xuống cầu thang, tiến gần đến tầng hầm.
“Ha…a..!!!”
Nghe thấy tiếng cười nói của đám con trai vọng qua từ khe hở cửa, trong số đó cô nhận ra giọng của Tề Hách, vừa muốn đẩy cửa vào, thì nhìn thấy hắn đang hút thuốc cạnh cửa sổ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Tề Hách phong trần phiền muộn, với khói thuốc trắng bay lượn, cô không biết hắn đã bắt đầu hút thuốc từ khi nào.
Bên cạnh Tề Hách có một cô gái ăn mặc lộng lẫy, son phấn đậm mùi, cô nhớ không lầm thì đám con gái bên trong hầm rượu đều do Tô Tán dẫn đến. Hắn nổi tiếng là công tử ăn chơi đi đến đâu mang gái đẹp theo đến đó, cũng không có gì lạ.
“Tán! gần đây L&U có một tiểu minh tinh mới nổi…hình như là…cái gì San, mày có biết cô ta không?”
“Sao….mày có hứng thú với cô ta?”
Tô Tán nhếch miệng cười, chòm người về trước lấy chay rượu lên bàn, rót ra ly.
“Không được sao?”
“Không phải không được, chỉ là Tề tam thiếu có cho phép mày chạm vào cô ta hay là không đã?” Tô Tán vừa nói vừa liếc nhìn sang Tề Hách đứng gần cửa sổ hút thuốc.
Một tia sáng hào hứng liền lóa lên trong đáy mắt của tất cả người có mặt, thoáng bất động vài giây, họ liền ngẩn đầu lên cùng hướng sự hoài nghi về phía Tề Hách.
“Ý mày là….cô ta là người của Tề Hách?”
Gã vừa nói xong thì Tô Tán đã bồi thêm
“Hơn tháng trước tao sắp thịt xong con bé đó thì có người gọi điện đến đe dọa tao, nếu dám động vào phụ nữ của hắn, chính là chống đối với Tề gia…mình nghĩ tao dám động vào nó không…”
“Nếu không phải con bé đó là người của Tề Hách, thì tao đã thịt nó từ lâu..” Tô Tán có vẻ tiếc núi khi nghĩ nhớ đến dáng vẻ động lòng của mèo nhỏ tháng trước.
“Tề Hách! thật sao?” Cả đám người còn lại trong hầm rượu đều quay sang nhìn hắn.
Tề Hách không lên tiếng phản đối cũng không gật đầu thừa nhận. Hắn tỏ vẻ vô can không nghe thấy gì, nhưng mọi người cũng đã ngấm ngầm hiểu ra.
Tiếng xôn xao bắt đầu phát ra, mỗi người một câu trêu ghẹo Tề Hách..
“Thật không ngờ…còn tưởng cậu chỉ chung tình với một mình Vô Song, giữ thân như ngọc…”
“Sao…có phải là hàng thật..cảm giác sờ vào ngực F phải rất tuyệt.”
Vô Song đứng ngoài của nghe được tất cả, cô chết nửa lặng người và xoay xẩm dựa người vào cầu thang bước đi.
Buổi tiệc vẫn còn chưa kết thúc, mọi người vẫn còn đang ở trong hội trường đấu giá món hàng tiếp theo. Nhưng Vô Song đã xin phép Kỉ lão được về sớm, với lý do cô cảm thấy trong người không khỏe nên Kỉ lão cho phép Tề Hách đưa Vô Song về nhà.
Khi xe của họ dừng lại trước ngôi biệt thự, thì Tề Hách đã bước xuống mở cửa cho Vô Song.
“Em vào nhà đi..”
Hắn mỉm cười xoay người vào lại trong xe. Thì lúc này, Vô Song bất ngờ nắm giữ tay hắn.
“Tề Hách! anh đừng đi”
Cô yêu Tề Hách, cô không muốn đánh mất hắn hay phải nhường cho bất kì ai…
——————
Phòng của Vô Song
Tề Hách đang ngồi chờ ở bên ngoài, bộ lể phục được hắn cởi ra, áo khoác đặt bên cạnh giường. Trên người chỉ mặc áo sơ mi trắng, quần âu, và giày cũng đã tháo ra chỉ còn lại tất chân chạm đất.
Không gian trong phòng lại yên ắng tĩnh lặng, chỉ có tiếng nước chảy rõ chạm sàn, từ đằng sau cánh cửa phòng tắm đang phát ra. Ánh mắt của Tề Hách thỉnh thoảng ngẩn nhìn ra cửa, tâm trạng có chút căng thẳng, phân vân.
Vì hắn biết sau khi Vô Song rời khỏi phòng tắm, chuyện gì sẽ diễn ra tiếp theo. Nhưng hiện tại hắn lại muốn rời khỏi đây, là do thời điểm đến không thích hợp, nên hắn không muốn làm chuyện đó cùng Vô Song chăng.
Tề Hách, hắn bắt đầu không hiểu chính mình…
Vì cửa phòng tắm không hề đóng, nên chỉ cần ngẩn đầu lên, hắn có thể nhìn thấy thân thể trần trụi của Vô Song đang phản chiếu qua gương. Âm thanh tiếng nước dần nhỏ lại và đến khi chỉ còn tiếng tích tắc, nước nhỏ giọt từ thân thể của Vô Song.
Sau khi tắm xong, Vô Song bước ra với máy tóc quấn cao, toàn thân trần trụi từ trên xuống dưới không có gì che chắn, những đường con đẹp đẽ đang trưng bày trước mắt Tề Hách. Hắn hơi sửng sốt, nhìn theo dáng cô bước ra.
Vô Song bước tới trước mặt Tề Hách, cô chủ động dang hai chân ra và trèo lên người của hắn ngồi. Hai tay vòng qua cổ hắn, và cúi xuống khẻ hôn lên môi.
Tề Hách cũng từ từ đáp trả, hắn nhai ngấu nghiến môi của Vô Song, tay vòng qua phía sau ôm trọn lấy tâm lưng, vuốt lên xuống dọc theo đường cong mềm mại và chạm đến đáy mông tròn trịa.
Nụ hôn mỗi lúc một sâu, càng say đắm, môi lưỡi gắn kết cùng nhau dây dưa. Hắn đưa tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt cô, rồi di chuyển xuống nắn bóp hai bầu ngực của Vô Song.
“Ưʍ..m..!!!”
Tiếng rêи ɾỉ bật ra khỏi kẻ môi của Vô Song, như vừa thức tỉnh Tề Hách. Hành động của hắn bỗng nhiên khựng lại, suy nghĩ bị phân tâm, đôi tay đặt lên ngực của Vô Song cũng ngừng xoa nắn.
Trong đầu hắn bỗng lại xuất hiện một hình bóng khác.
Phối San ngồi trên đùi hắn thở hỗn hển, hai tay bám víu vào cổ hắn rêи ɾỉ và khóc thúc thích như đứa trẻ, van xin hắn dừng lại. Khuôn ngực mềm mại cọ sát vào người hắn, mồ hôi nhễ nhãi trên lưng, hai chân kẹp chặt lấy hông hắn nhấp nhô.
“Tề Hách! sao vậy?”
Hách Dịch, cậu sao vậy…
Hắn mất trí thật rồi, không chỉ là hình ảnh và bây giờ xung quanh hắn đều là giọng nói của Phối San, hình ảnh của cô đang l*иg ghép vào Vô Song.
''Tề Hách! có chuyện gì?”
Hắn cần phải chấn tỉnh, không nên suy nghĩ quá nhiều. Vô Song là người yêu của hắn, hắn không thể thiếu tôn trọng cô, trong lúc cùng cô làʍ t̠ìиɦ lại nghĩ về người con gái khác. Hắn cần gạt bỏ hình ảnh của Phối San ra khỏi tâm trí.
“Không có gì..”
Sau khi làm rõ tư tưởng, Tề Hách liền cởi bung áo ném xuống đất, tiếp đến vội vã cởi khóa quần. Như lo lắng chính mình lại do dự, hắn gấp gáp đem mình áp sát vào cơ thể của Vô Song.
Á…A..
Khi hắn chỉ vừa mới đưa vào phần đầu thì Vô Song đã đau đến khuôn mặt nhăn nhó. Cô cắn răng chịu đau, khích lệ Tề Hách tiếp tục
“Hách! em không sao..”
“Vô Song…”
Hắn do dự nhìn cô.
“Hách! em thật không sao, anh cứ thể tiếp tục, em chịu được…”
Không chỉ là khích lệ, Vô Song gần như van nài, cầu xin hắn tiến vào bên trong cơ thể cô. Nhưng Tề Hách lại…
“Vô Song! chúng ta vẫn còn nhiều thời gian, anh không gấp…” Hắn cúi người xuống hôn lên trán cô, và nhẹ nhàng rút ra…
“Anh không muốn em phải chịu đau đớn…đêm nay chúng ta dừng lại ở đây”
“Em ngủ ngon”
Sau đó, Tề Hách đã bước xuống giường, mặc áo vào, và cầm áo khoác của hắn rời khỏi phòng.
“Rầm..m!!”
Khi cánh cửa kia đóng lại, trong căn phòng tối Vô Song chỉ còn trơ trọi một mình nằm trên giường, cô cuộn người lại, nước mắt trên khóe mắt đang đổ xuống mặt cô.
“Anh lo lắng cho em…hay vì không muốn làʍ t̠ìиɦ cùng em…Tề Hách…”
Cô không phải ngốc đến mức không nhận ra, hành động khước từ của Tề Hách. Nếu hắn thật sự muốn cô thì giây phút đó đã không dừng lại, hắn chỉ lấy cô ra làm lý do để trốn chạy. Vô Song bước xuống giường và cầm điện thoại gọi điện cho một người, lời lẽ qua điện thoại như bị nhấn chìm trong nước mắt, cô nghẹn ngào khóc nức nở.
“Mộ Vân! em cần anh…em cần anh lúc này…”
———————–
Rời khỏi Kỉ gia, Tề Hách rơi vào tâm trạng rối bời, hắn như người lạc mất phương hướng. Kim chỉ nam của đời hắn luôn theo đuổi lại chệch hướng vào phút cuối. Hắn không hiểu bản thân mình, sao lại có thứ suy nghĩ làʍ t̠ìиɦ cùng Vô Song là một phiền phức.
Vừa rời khỏi phòng hắn lại có được cảm giác nhẹ nhõm, như gánh nặng trên vai được giải thoát.
Vì không thể tìm ra được lý do cho những cảm giác khác thường đang có, Tề Hách tự huyễn hoặc bản thân vì hắn nghĩ đến cảm nhận của Vô Song, nên đã dừng lại vào giây phút đó. Nhưng cũng chỉ có bản thân hắn mới hiểu được cảm giác thật sự của mình.
Và điều Tề Hách vẫn chưa thể tìm ra lời giải thích hợp lý, tại sao hắn lại có mặt dưới tòa chung cư Hoắc lữ của Phối San. Rời khỏi nhà của Vô Song, hắn cho bác tài bắt taxi về trước và tự mình lái xe đến đây.
Sau khi Phối San chính thức trở thành nghệ sĩ của L&U thì cô đã dọn ra khỏi cô nhi viện, vì không muốn cuộc sống riêng ảnh hưởng đến những người xung quanh. Tề Hách được cô cấp riêng cho một chiếc chìa khóa, hắn có thể đến bất kì khi nào hắn muốn.
Tề Hách ngồi trong xe đã chờ hơn một tiếng, hắn nhìn lên đồng hồ đeo tay đã hơn 11h đêm. Và không ít lần nhăn nhó khó chịu và bất mãn, vì có người tới giờ này vẫn chưa về nhà.
Lúc Tề Hách định xoay tay lái cho xe chạy, thì một chiếc xe hơi khác ngược hướng chạy đến, đèn xe chiếu thẳng vào xe hắn, và dừng lại trước tòa nhà.
Đôi mắt của Tề Hách nheo lại, khi nhìn thấy một người đàn ông quen mặt xuất hiện.
Gã bước xuống xe, mở cửa cho Phối San. Ông lớn, kim chủ đứng sau lưng Phối San mà báo chí gần đây đưa tin, Hoắc Luật.
Bàn tay đặt trên vô lăng của Tề Hách như xiết chặt lại, hắn khẩn trương chòm người về phía trước đầu xe, bởi vì hành động của Phối San lúc này mà hắn đang nhìn thấy qua kính xe.
Phối San nhóm chân lên, hai tay vòng qua cổ và ôm lấy Hoắc Luật. Cô ôm rất lâu mà vẫn không muốn buông hắn ra, dính như sam.
“Em nhất định sẽ nhớ anh.”
''Con nhóc này! em bị làm sao…”
Hoắc Luật cũng không phải kiểu người ấm áp, thích ôm ấp giữa đường, cho dù là “bé Bo” đi nữa. Nên hắn đã phải dùng rất nhiều lực để kéo con sam trên người ra.
''Anh chỉ đi một tháng, có phải đi luôn không về…em trở nên nữ tính như vậy khi nào? học ai khóc sướt mướt..”
''Nhưng anh chỉ vừa mới về, giờ lại đi hơn một tháng…''
Hoắc Luật vì trốn tránh những cuộc xem mắt bà dì Lữ Trị sắp xếp cho hắn, nên mượn lý do đi công tác để trì hoãn. Chỉ cần hôm trước, Lữ Trị gọi điện thông báo, dì vừa nhìn được một cô gái gia cảnh rất tốt, diện mạo xinh đẹp, chỉ cần gặp mặt con nhất định sẽ thích. Thì cứ y như rằng, hôm sau Hoắc Luật lại có một chuyến công tác dài hạn, nhờ vậy mà gần mười năm nay hắn vẫn còn độc thân.
“Em mau vào nhà, giờ anh phải ra sân bay…nếu có chuyện gì thì gọi điện cho anh” Hoắc Luật xoa xoa đầu của Phối San, rồi mỉm cười đẩy cô ra.
Hắn bước vào trong xe, rồi vẫy tay chào tạm biệt.
Phối San miệng mỉm cười vẫy tay chào, cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, cô mới xoay người vào trong tòa nhà.
Lúc cô quay lưng lại thì nhìn thấy Tề Hách đang đứng trước cửa xe.
——————-
Căn hộ của Phối San.
Phối San đưa Tề Hách lên nhà, đi bắt nước nấu ấm, chuẩn bị pha trà nóng cho hắn.
Vừa bước vào Tề Hách đã ném áo khoác lên sofa, ngã lưng ra sau ghế và cởi vài ba cúc áo trên người.
Hắn vắt chân lên ghế ngồi, cầm điều khiển mở tivi lên xem, tự nhiên cư xử như đây chính là nhà hắn.
Từ lúc đi theo cô vào thang máy, đến lúc vào phòng, Tề Hách vẫn không mở miệng nói một lời. Khi hắn lướt qua người cô, Phối San có thể ngửi thấy hơi nhiều mùi rượu, một chút mùi vị nước hoa xa lạ và nhìn rõ được sự không vui vẻ trên mặt hắn.
Phối San vừa nấu nước nóng vừa dò xét tâm tư của Tề Hách.
Từ khi Vô Song trở về, hắn rất ít khi tìm đến cô vào giờ này. Hơn nữa, bọn họ cũng vừa làm chuyện đó lúc trưa, tối nay hắn còn hộ tống Vô Song tham gia lễ hội từ thiện. Tại sao giờ này hắn còn đến tìm cô…
Trong lúc cô vẫn đang suy nghĩ thì từ phía sau Tề Hách đi tới.
Hắn vùi mặt vào trong hốc cổ Phối San, một tay vòng qua eo kéo cô tới gần, tay kia di chuyển xuống hông, chân và luồn vào trong váy cô đang mặc, chạm vào làn da non mềm ở bên trong đùi.
“Hách Dịch! cậu bị sao… không phải cậu đưa Vô Song tham gia vũ hội..”
Phối San khéo léo kéo tay của hắn ra khỏi người mình, cô uốn éo thân mình tránh đi sự đυ.ng chạm cơ thể với Tề Hách. Nhưng hắn càng tiến càng sâu, đem bàn tay xâm nhập vào trong qυầи ɭóŧ cô đang mặc.
“San San…mình muốn..”
“San San..”
Lời nói của hắn như mật ngọt đổ vào tai Phối San, chỉ cần hắn dịu dàng như lúc này cô không thể từ chối, hai chữ ''San San'' khiến cô giũ bỏ mọi kháng cự.
Cô buông lõng tay mình, Tề Hách lại tiếp tục tiến sâu ngón tay vào trong, đâm thọc nhiều lần.
“Ưʍ..m..!!”
Cảm giác ướt đẫm những đầu ngón tay, khiến hắn hài lòng. Hắn kéo qυầи ɭóŧ của Phối San qua khỏi mông và đẩy người cô sát xuống bếp. Từ phía sau đem hạ thân đã sẵn sàng xâm nhập vào bên trong cô.
“Bạch..bạch..!!”
Âm thanh trần trụi khi hai thân thể thân mật tiếp xúc liên tục phát ra khỏi nhà bếp…
Mật ngọt chết người, Phối San đang nếm trải cái cảm giác đau đớn sau những lời dụ hoặc của hắn. Hành động xâm nhập của Tề Hách rất thô bạo, hắn liên tục đâm sâu vào bên trong cô, đau đớn xen lẫn kɧoáı ©ảʍ đã đánh úp cơ thể cô, khiến Phối San nhanh chóng đuối sức.
“Á….a…!!!”
''Hách Dịch! mình đau…chậm…chậm lại…hic…hic..”
Cơ thể cô như bị sóng đánh cứ nhấp nhô, bị đẩy ép về phía trước, và khóc thúc thích cầu xin. Nhưng kẻ phía sau vẫn điên cuồng luật động.
Tề Hách hắn tức giận muốn nghiền nát người bên dưới ra, hắn muốn hủy hoại cô muốn cô phải khóc thút thít trong đau đớn. Vì khi nhớ lại sự thân mật vừa rồi giữa cô và Hoắc Luật mà hắn nhìn thấy, cơn tức giận trong lòng hắn khiến hắn mất hết kiểm soát. Tại sao cô có thểi cười ngọt ngào, tại sao cô có thể ôm ấp một gã đàn ông khác, và tại sao cô lại khiến cho hắn tức giận như kẻ điên mất lý trí.
Đó là những gì mà Tề Hách đang nghĩ, dù hắn không muốn tiếp tục phải nghĩ nhưng nó vẫn cứ lởn vởn quanh đầu hắn, hắn muốn không phải nghĩ, nên dùng hành động điên cuồng nhất để chi phối, bằng việc không ngừng đâm vào trong người cô.
“Hic..c..!!! Hách Dịch..Áh..Á.h.A…ah..!!”
Tề Hách càng lúc càng tăng tốc nhịp vào ra, Phối San không thể nào theo kịp tốc độ của hắn, cô cứ như búp bê bị xốc lên xốc xuống, đến kiệt quệ rã rời, không còn xác định đâu là phương hướng.
Cơn nóng giận tan biến theo từng giọt mồ hôi, cũng như dục hỏa trong người Tề Hách được thỏa mãn. Hắn buông tha thân thể của Phối San và chỉnh quần áo trên người mình.
Sao với Vô Song hắn có thể dừng lại, còn Phối San thì không…
Là do tình yêu của hắn giành cho Vô Song qua to lớn không muốn làm đau cô dù là nhỏ nhất, hay vì hắn không thể kiềm chế được bản thân mình trước Phối San, dù biết cô đau đớn nhưng vẫn không thể dừng lại .
Khi nhìn thấy Vô Song nhăn nhó khóc thúc thích trước mắt hắn, hắn cảm thấy thật đáng thương, dể dàng dừng lại.
Còn với Phối San, khi nhìn cô thúc thích dưới thân hắn, giọng nói nỉ non cầu xin, hắn thấy cô thật quyến rũ, hắn muốn nhìn thấy bộ dáng đáng yêu đó nhiều hơn nữa, muôn được chôn sâu bên trong, muốn cô rêи ɾỉ vì hắn, muốn cùng cô dung nạp làm một.
Khi Tề Hách xoay người lại, thì Phối San rã rời như tấm vải tã tơi rũ xuống sàn, hắn bước đến bồng cô vào trong bồn tắm.
————— hết chương 14————-
Thứ tư, ngày 3 tháng 7, 19