Yêu Thầm Em Gái Bạn Thân

Chương 37

Con người ta vốn dĩ không thể tự sắp đặt được cuộc sống của chính mình. Nó củng có nghĩa, muốn là một chuyện, hiểu là một chuyện, nhưng còn hành động và kết quả có được lại là những chuyện khác.

Nó còn là một ít của lý trí, một chút của con tim, là một phần may mắn, hay của cả số phận. Rồi sau cùng, nó lại còn tùy vào cả tư chất của mỗi người. Đâu như một bài toán mà có thể nhìn những gì đang xảy ra, nhẩm vài phép tính để rồi đoán được kết quả sắp tới sẽ thế nào để mà biết phải nên làm gì….

Mình đã chọn như thế đấy, có thể là vì nhiều lý do chẳng đâu ra đâu, nhưng ở cái tuổi cập kê vào đời, lúc này, mình lại tin nó là những điều thật đúng đắn.

Để rồi bây giờ, khi đọc những dòng thư em gửi, lòng mình lại ngổn ngang bao nhiêu cảm xúc hỗn độn. Mình cảm thấy bị dằn vặt vì đã không dám làm theo trái tim mình. Mình cảm thấy hối hận vì đã lỡ ghi hai chữ thư cuối vào lá thư kia. Mình hạnh phúc khi nghe em nói niềm vui lúc này của em là được nhận những lá thư của mình, vui khi nghe em nói mình là người đầu tiên biết nghe em, hiểu em… và ước gì có mình ở bên cạnh lúc ấy để nói một điều gì đó. Mình day dứt và xót xa khi em nói rằng nước mắt đã chảy ra khi đọc thư của mình. Mình hạnh phúc trong sự lo lắng khi em nói có lẽ đã biết được những suy nghĩ của mình. Ai có thể hiểu được suy nghĩ của mình lúc này chứ? Là em ư? Ước gì được ở bên nhau lúc này, ước gì được nói ra hết bao nhiêu nỗi lòng, không một chút giấu diếm….

Những ngày sau đó mình đã nhớ em kinh khủng, hơi thở như bị những cảm xúc chặn nghẹn lại, như muốn vỡ cả l*иg ngực.

Mỗi tối sau khi đọc sách, mình lại lang thang trên mạng, mong chờ một thứ mỏng manh, xa xôi. Bốn hay năm ngày sau đó, mình vô tình gặp em online:

– Buzz! bắt quả tang đang tán gái.

– Sax, tầm bậy tầm bạ!

– Hehe, ai mà biết được!

– Tan học sao còn không về nhà, la cà ra đây làm gì?

– Về nhà chán lắm, em lên nghe nhạc chút.

– Oh, thế đã được nghỉ hè chưa?

– Hết tuần này mới nghỉ anh. Bao giờ anh mới về? Tuần sau bà H củng về nhà đó!

– Vậy à, anh củng chưa biết, chắc hết tháng sau.

– Ah, sinh nhật em nhớ về đó nha. Về đây để tui còn làm thịt nữa, nhớ vụ cá độ chứ? Kakaka…

– Sax, để si nghĩ cái đã…

– Nghĩ cái gì, tính ăn quỵt hả? tui lên tận nơi cào nhà thì đừng có trách!

– Hehe, em vẫn tốt chứ?

– Uhm, thì củng vậy..

……….

Nỗi nhớ nhung chất chứa bao nhiêu ngày phút chốc được giải tỏa. Có lẽ đây là những cảm xúc mà những người chưa từng trãi qua sẽ không bao giờ hiểu được. Chẳng nhớ bao lâu, hai đứa cứ thế ngồi tán phét tận khuya, mãi đến khi chủ quán ra đuổi mới chịu về…

Đặt lưng xuống cái nền nhà lạnh ngắt, lâu lắm rồi giấc ngủ mới ngọt ngào và nhẹ nhàng đến thế.

***

Thường thì ngày nào mình củng online, và một tuần thì củng gặp em được ít nhất một lần. Dĩ nhiên là có thể gọi điện, nhưng ngặt nỗi là rất dễ gặp mẹ em. Với một mối quan hệ thế này thì thường một năm người ta chỉ gọi điện hỏi thăm đôi ba lần, mẹ em là người rất tinh ý và mình thì không muốn để phát sinh những rắc rối không hay. Với lại dù sao mình củng chỉ là bạn của bà H, chẳng có lý do gì để mà gọi điện cho em nhiều như thế.

Dần dần thì củng không ai bảo ai, hai ngày một lần, cứ tám giờ rưỡi tối là hai đứa tự động online và nói chuyện. Dù chỉ là những câu chuyện vu vơ, không đầu không cuối nhưng củng đủ để duy trì cảm xúc của cả hai, và phần nào vơi đi nỗ nhớ mong trong lòng mình.

Nghỉ việc nên thời gian của mình trở nên trống trãi rất nhiều. Cuộc sống vẫn tiếp diễn và những hy vọng thì vẫn vời vợi.

Vài tuần sau thì sinh nhật bé Th, mình với thằng Tr cùng đón xe về. Thằng heo có vẻ làm biếng không muốn đi nhưng cuối cùng vẫn bị mình đưa vào rọ.

Dừng chân ở bến xe Long Khánh, hai thằng tấp luôn vô quán café Phương Trang ngày nào và alo cho hai chị em H. Khung cảnh vẫn vậy, không nhiều thay đổi, có chăng là ban ngày ở đây không đẹp bằng ban đêm.

Một lúc sau thì hai nàng tới. Hôm nay ẻm mặc một cái quần jean bạc có vài chổ xướt rách trước đùi, áo thun trắng in chữ, trông vô cùng khỏe khoắn và đáng yêu. Nhìn thấy mình từ xa, ẻm nhỏe miệng cười tươi rói.

– Hehe, hai người đợi lâu chưa? Về củng không nói một tiếng để tụi này ra đón! – mụ H son phấn tươi tắn, đi từ đằng xa đã xởi lởi.

– Củng mới tới ah! – thằng Tr rung đùi.

– Nhìn chai sting còn nguyên là biết mới tới rồi! – bé Th nhanh nhảu ngồi tót xuống ghế đối diện mình.

– Hai ông này hành tung lúc nào củng bí ẩn, thiệt chẳng biết đường nào mà lần! – bà H kéo kéo cái váy ngồi xuống giữa bé Th và thằng Tr, bốn đứa tạo thành một vòng cung quay mặt ra hồ nước.

– Làm gì mà bí ẩn trời! Chà chà, đứa nào mà xinh dữ bây! – Tr phát hiện ra ẻm vừa duỗi tóc.

– Hihi, còn phải nói. Anh Tr bữa nay nhìn mập ra dữ ha, có bí quyết gì sao không chỉ cho anh T với, người gì mà còm nhom thấy mà ghê!

– Sax, nước sông vẫn chưa đυ.ng nước giếng nha!

– Gì? Được bổn cô nương quan tâm, không biết cảm kích còn liếc hoáy gì?

– Thôi thôi được rồi, mới gặp chưa gì đã cãi nhau.

– Tại ổng kiếm chuyện chứ bộ!

– Mày thì hiền quá!

Từ lúc ẻm đến tới giờ mình cứ là liên tục bối rối, nói năng chả đâu ra đâu. Ba đứa kia trò chuyện rôm rả, mình thì ngồi khà khà như thằng dở hơi. Thỉnh thoảng liếc trộm ẻm một cái, sâu trong ánh mắt vui vẽ, tinh nghịch, vẫn là một chút mỏi mệt, buồn bã mà trước kia mình không bao giờ nhìn thấy.

Được một lúc, uốn hết chai nước thì cả đám lục đυ.c kéo về nhà. Lúc này tầm khoảng bốn giờ chiều, mình chở bà H đi chợ, con mụ ngắm tới lựa lui hơn tiếng mới mua xong đống đồ mà bình thường mình mua chưa tới mười lăm phút. Hôm ấy hình như là ăn lẩu gà thì phải. Cả gia đình quây quần vừa nấu ăn vừa trêu chọc củng khá vui. Rồi buổi tối thì củng không có gì đặc biệt, mình không nhớ chi tiết lắm. Đớp căng ruột thì kéo nhau đi hát karaoke, uốn café rồi về nhà ngủ. Nhưng có điều có hai cảnh mà mình ấn tượng rất sâu đậm cho tới bây giờ:

Đó là hai câu hỏi của em trong lúc nói chuyện ở quán café, câu hỏi dành cho cả mình và thằng Tr. Mình vẫn còn nhớ nguyên văn nhưng vì một số lý do nên không thể kể ra đây. Lúc ấy củng trả lời thẳng thắn, có sao nói vậy. Chỉ có điều mãi sau này em nói mình mới biết chính hai câu trả lời của mình lúc ấy là một phần nguyên nhân dẫn đến cục diện của hai đứa sau này, thật không thể ngờ (các bác nhớ lưu ý khi đột nhiên một người con gái hỏi mình câu gì đó hơi bất thường thì nên suy nghĩ kỹ rồi hãy trả lời nhé, thái độ của họ thì có vẻ vu vơ nhưng chính câu trả lời lại quyết định số mệnh của các bác đấy, đúng là không ai có thể lường trước được lòng dạ của women).

Cảnh thứ hai là lúc về nhà em ngủ. Vì hai thằng đi xe khách về, hôm sau lại lên Sài Gòn lại nên tối ấy ngủ lại nhà tụi nó luôn. Lúc ấy tầm khoảng mười một giờ, bốn đứa vừa về đang ngồi trên phòng khách. Mụ H chắc đuối quá nên dọn sơ cái phòng rồi chỉ cho tụi mình sau đó té mất. Thằng Tr lèm bèm vài ba câu rồi củng thăng luôn. Còn lại hai đứa, tự nhiên em hỏi mình:

– Xeko, lên mái nhà chơi không?

– Mái nhà á?

– Uhm, đi, lâu rồi em củng chưa lên! – ẻm vừa nói vừa đứng dậy.

Mình củng lọ mọ đi theo chứ thực chất vẫn chưa hiểu ý ẻm là gì, làm sao mà có thể leo lên mái nhà được, nhà ẻm còn chổ nào mà mình không rành.

Ẻm dẫn mình ra phía sau bếp, có một cái cửa mở ra lối đi bên hông nhà. Nhà ở đây san sát nhau nên chỉ có một lối đi nho nhỏ rộng khoảng một mét. Trăng khuất trong mây sáng lờ mờ, lúc này gần như cả nhà đã ngủ hết. Ẻm rón rén bước ra, từ từ khép cửa lại, bây giờ thì mình mới thấy một cái thang tre dài khoảng bốn mét đang dựng vô vách nhà mà lúc nãy bị cánh cửa mở ra che mất.

– Trời đất, ở đâu ra vậy?

– Của em đó! – ẻm khệ nệ bê cái thang dịch tới chổ quen thuộc hay đặt.

– Em làm gì mà có cái này? Nó ngắn thế làm sao mà lên? – mình nhìn lên tới ngọn thang mà vẫn còn một khúc nữa mới tới mái nhà.

– Lên được mà, nhìn em nè!

Nói xong ẻm rón rén trèo lên, lên tới nấc trên cùng thì người ẻm củng trồi được hơn một nữa so với mái nhà, củng tầm ngang cái eo. Ẻm gập người rồi trẻo lên luôn, vãi thật. Bình thường mình leo thang tre thì lúc nào thang củng cao hơn điểm cần đến một khúc và không bao giờ dám đứng tới nấc trên cùng. Con nhỏ này phiêu lưu thiệt. Dù hơi ớn ớn nhưng củng không thể cứ đứng mãi dưới đây được, đành bậm môi, sửa sửa lại cái thang cho vửng rồi trèo lên luôn.

Công nhận, nhà mình ở quê rộng thênh thang bát ngát, thang thiết củng đầy đủ mà từ nhỏ tới lớn chả bao giờ trèo lên nóc nhà. Củng thích lắm mà không hiểu sao chẳng bao giờ làm. Không ngờ ở một chốn thành thị thế này lại có con nhỏ hay như thế. Nghĩ lại thiệt thấy xấu hổ hết sức.

Ẻm dẫn mình mon men ra sát tới mái hiên, hai đứa ngồi thả chân xuống mái đằng trước (nhà có hai mái, một mái cao nghiên lên trời và một mái ngang che trước sân thấp hơn nằm nối tiếp).

– Anh T có hay lên mái nhà ngồi không? – đôi mắt long lanh hòa vào ánh trăng vàng nhạt, ẻm cười khoái chí.

– À…củng thỉnh thoảng! em hay lên đây lắm à?

– Dạ, lúc trước mỗi lần bị mẹ mắng là em thường leo lên đây ngồi lắm. Bây giờ ít rồi. Ngồi đây hay lắm, anh cứ nhìn lên kia kìa – ẻm chỉ tay lên khoảng không vô định – thật lâu vào, tự nhiên sẽ có cảm giác mọi nỗi buồn trong lòng mình bị cuốn đi hết vậy. Cứ như nó có một sức hút ấy!

– Ghê vậy?

– Uhm, anh nhìn thật lâu vào – ẻm khẳng định chắc nụi -. Nhiều lần em thắc mắc không biết đằng sau những ngôi sao kia là cái gì nhỉ, nó rộng và to lớn quá, ước gì mình được lên trên đó một lần thì hay quá.

– Nhìn lung linh vậy chứ ghê òm, tối thui và đen xì chứ có gì hay đâu.

– Xí! – ẻm quay mặt cạp mình một cái lên bả vai, đau gần chết.

Hai đứa lại ngước nhìn lên bầu trời, mình củng ngây ngô nhìn chăm chú thật lâu xem có cái gì “hút” lên không mà cả buổi chả thấy con mịa gì. Hôm nay đẹp trời thật, mình có nằm mơ củng không nghĩ đến sẽ có lúc ngồi bên em trong một khung cảnh lãng mạn thế này. Mọi thứ thật tuyệt vời, theo sách giáo khoa thì có lẽ nên chuẩn bị cho cái nắm tay và một nụ hôn nồng cháy nữa thì phải.

– Hihi, công nhận mấy người quen nhau củng hay thiệt ha! – ý ẻm là chuyện mình, thằng Tr, bà H và con C.

– Uhm, củng là mấy bả háo sắc, chứ tụi anh đời nào dám bạo gan như vậy!

– Hế, nghe mắc ói quá.

– Nói thật thì dù không hẳn là đẹp trai như ngôi sao ca sĩ gì, nhưng lại được cái hiền lành, thật thà, tốt bụng, đi đâu ai củng quý. Thế nên chuyện lâu lâu có vài cô làm quen củng không phải là quá bất ngờ.

– Hahaha, xạo quá ông ơi, lần tiên mới thấy có người tự khen mình như thế đấy!

– Vậy chứ lúc đầu mới gặp hai anh thì em nghĩ thế nào?

– Thì…nhìn củng hiền hiền, hơi quê quê, kiểu giống như mọt sách ấy!

– Sax, nhục vậy!

– Chứ ông tưởng ngon lắm hả? hahaha!

Rồi ẻm kể rất nhiều chuyện, chuyện bạn bè, trường lớp, từ tận ngày xưa cho tới mới hôm qua, kể cả chuyện của con mẹ H:

– À Th, anh hỏi cái này! Cái thằng tóc vàng vàng hôm bữa ngồi nôn trước nhà em là ai vậy, sao thấy bà H quan tâm nó thế?

– Là anh Tí đó, anh đừng nói em kể nha, mắc công bả lại chửi em nhiều chuyện!

– Ok, chú cứ yên tâm!

– Nhà bên đó với nhà em thân nhau lắm, tụi em chơi với nhau từ nhỏ đến lớn. Hồi trước thì bả với ông Tí củng có quen nhau, củng được một thời gian. Nhưng từ sau nay cải cọ liên tục, lúc mà biết tụi anh là củng bắt đầu chia tay đó, bây giờ thì hết quen rồi.

– Ra là thế, hèn gì hồi trước nhìn tụi anh có vẻ không “hiếu khách” lắm.

– Hihi, tại ảnh say đó, chứ bình thường sống được lắm. Ở trên này nhà em chỉ thân với mỗi nhà bên đó thôi. – nhà ẻm trước ở chổ khác, sau mới chuyển về Long Khánh này.

– Oh.

Cảm giác thật yên bình, lúc này mình hoàn toàn không cảm thấy căng thẳng, nhiều lần định mở miệng nói một cái gì đó cho “sâu săc” tí thì lời ra đến cổ họng lại mắc nghẹn chui vào bụng. Những trường hợp thế này thật không có nhiều kinh nghiệm, chỉ sợ không khéo cuối cùng phản tác dụng, hỏng luôn cả không khí lúc này thì có mà tức chết.

– Anh T kể chuyện hồi đi học nghe đi, hihi, nghe anh Tr nói đào hoa lắm hả? Nhiều cô thích lắm phải không? – ẻm đung đưa hai chân, quay qua nhìn mình cười cười. Giờ thì đúng là có cái gì bị hút lên trời thật, cảnh đẹp, người đẹp, nụ cười củng đẹp, thật chỉ muốn kiss cho một phát rồi có phải đáp xuống đường củng chấp nhận.

– Hì hì, thằng ấy lại nói phét rồi, anh làm gì có ai thích đâu….!