Chương 1: Khi tiếng sét ái tình vô tình đánh trúng cháy khét cả con tim
Trời đất hỡi! Chuông báo thức lại vang, đây là lần thứ ba của buổi sáng nay rồi, lúc này mình cũng tỉnh hẳn. Vội dậy đánh răng rửa mặt thay quẩn áo đi học. Chả là, thời tiết đang giữa đông, mình lười lắm. Chẳng bao giờ muốn dậy cả, muốn ủ thân trong chăn cho nó ấm, chứ dậy để cái thân tàn lạnh, thương lắm. Chỉ nghĩ đến việc dậy, trút bỏ xiêm y, mặc một cái quần chip đỏ được bác superman tặng cho đã thấy ngại rồi. Hôm nay không như ngày khác, mình là sinh viên kỹ thuật, thường ngày đông này mình đăng kí học buổi chiều, nhưng bắt buộc có mấy cái môn đáng ghét này không có lớp nên phải học buổi sáng. Thật ra mình rất lười.Giống như bao buổi học khác, ai đã từng trải qua thời sinh viên như mình chắc sẽ hiểu, lên lớp ngồi nghe nghe chép chép tý rồi lại về. Được cái hôm nay có cô giảng viên trẻ mới ra trường dậy, da trắng, dáng yêu, mặt cute lắm , nên môn này mình chú ý nghe giảng hẳn. Trường mình thì chỉ có nam thôi, nữ ít, gái kỹ thuật thì kiếm đâu ra được gái xinh, gái ít nhưng cô nào cũng học giỏi. Giờ giải lao hết tiết, mấy thằng thân thân, ra ngoài hành lang chém gió, soi con gái trường bên cạnh.
Tự thấy lòng tủi thân vì đã hơn 20 năm mà sao vẫn chưa thấy bóng hồng nào bên cạnh. Nhìn người ta có đôi có cặp, ôm hôn nhau ở công viên, trên đường phố Hà Nội tấp nập mà lòng đố kỵ, đau thắt ở trong lòng.
Mình cũng ưa nhìn, không đến mức phải nói đẹp trai như mấy anh ộp pa của mấy cô nàng mộng mơ fan Kpop, cũng khá tốt tính, nói chuyện cũng có duyên nên cũng có kha khá nhiều em gái đem lòng thương nhớ, nhưng thế nào mình lại chẳng có tình cảm với một cô nào cả. Nên vẫn cứ Forever Alone của anh Justatee theo chuẩn nghĩa.
Ba năm nay, mình tham gia tập luyện võ karate ở một võ đường cũng gần nhà. Lịch tập thì vẫn cứ ba buổi trong một tuần lễ. Mọi điều diễn ra vẫn hết sức êm đềm phẳng lặng và bình yên như vậy. Rồi đến một ngày khi con người ấy đến, người ấy khiến cả thế giới của mình bị xáo trộn hoàn toàn. Người mà làm mình biết yêu, và cũng là người cho mình biết cảm giác đau khổ nhất.
Như thường lệ cứ thứ hai, tư, sáu hàng tuần sau khi học xong mình lại đạp xe đến câu lạc bộ võ gần nhà tập. Buổi chiều hôm nay cũng như bao buổi chiều đông khác. Lá những hàng cây ven đường gần như rụng hết, không khí ảm đạm như bước vào một bức tranh thủy mặc sầu thăm thẳm. Dòng người vẫn đi lại tấp nập, mình cố đạp xe thật nhanh để cố xua đi cái lạnh tê tái thấm sâu vào da thịt, nhưng cũng ko đỡ hơn là mấy .
Hôm nay võ đường vẫn thế, chỉ có điều lớp nghỉ tập khá nhiều. Tối mùa đông, lạnh sun, mặc tấm áo võ mỏng manh để tập luyện, mình con trai thì chịu ngon chứ các bạn nữ cơ thể yếu không chịu được gió lạnh nên nghỉ nhiều cũng không có gì là ngạc nhiên. Hôm nay có một nữ võ sinh mới, mấy anh em trong câu lạc bộ bàn tán khá nhiều, mới đầu mình cũng không để ý vì thành thói quen F.A rồi nên chuyện để ý con gái là miễn bàn. Nhưng khổ nỗi, mình lại có tính hiều kì, tò mò nên khi nghe lời bàn ra tiếng vào của mọi người rồi bắt đầu để ý hơn em gái ấy hơn.
OMG! Là câu đầu tiên khi mình nhìn thấy em đấy. Người đâu mà trông đáng yêu quá, từ vóc dáng, vòng một, vòng hai, vòng ba cứ phải nói là chuẩn như bác Lê Duẩn. Không những vậy da lại trắng, khuôn mặt thì rõ là yêu luôn, đôi môi chum chím, má lại có núm đồng tiền, nụ cười tươi rói lộ 1 hàm răng trắng ngọc với một chiếc răng khểnh duyên tươi như bông hoa mặt trời thế kia nữa , em ấy cứ như cô nàng họ Bạch trong truyện “Nàng bạch tuyết và bảy con chú lùn”. Người đâu mà xinh thế, như cô tiên bước từ trong truyện cổ tích ra làm mình mê mẩn chết đứ đừ trong tiếng sét ái tình.
Ông trời đã định, cho mình tiếng sét ái tình, đúng vào cái lúc còn đang tuổi ăn, tuổi học thế này, làm mình áy náy với bố mẹ quá. Bố mẹ bảo con nít không được yêu sớm nghe không, nhưng nó lỡ đến rồi thì biết phải làm sao đây. Thôi đành buông xuôi giơ tay đầu hàng 2 chữ “biết yêu” đã đến.
Tự tin với những kỹ thuật “siêu đẳng” mình học được trong ba năm qua. Thấy em ấy cứ gà tơ trong buổi đầu. Với tư cách là sư huynh với lại cũng thích em ý quá đi rồi lên mình cũng món mén lại gần làm quen, nhưng cũng chỉ nói được vài câu ú ớ xã giao vì thẹn. Nghĩ lại không hiểu sao mình lúc đó lại có thể bạo thế, nhưng cũng nhìn lại cũng tự cười một mình, nghĩ sao ngốc thế, vừa nói vừa ngượng đỏ mặt
– Em, tập thế này này này (vừa nói mình vừa chỉ cho em ấy động tác vừa rồi em ấy làm sai)
– Dạ cảm ơn anh ạ.
– Em mới đến buổi đầu à (vừa nói vừa đỏ mặt mới sợ, mặt em ý thì tỉnh bơ )
– Vâng ạ, rồi e ấy lại cười với mình. Trông yêu lắm, người ta đã thẹn, đỏ mặt thì chớ. Lại… cười.
Theo kinh nghiệm quý báu mà các cụ truyền lại, nên buổi đầu mình cũng chẳng dám làm gì nhiều, chỉ nói chuyện vài câu xã giao.
Tối nay về, dù lạnh cóng tay nhưng vẫn thấy nóng hổi trong người, tâm trạng bỗng dưng vui vui khó tả. Nghĩ chắc tại yêu rồi nên nó thế.
Chỉ bực một đang mơ mơ mộng mộng, nghĩ về hình ảnh em gái nhỏ ấy đâm sập vào một anh xe ôm, bị hắn chửi cho. Bình thường, gặp tình huống như vậy mình nhẩy vào đập cho nó một trận cho hả dạ rồi đấy. Nhưng hôm nay mình đến là hiền, trong đầu có thứ gì khác ngoài hình ảnh em ấy đâu chứ. Về nhà được ăn bát cơm nóng.
Bố mẹ hỏi chuyện học hành trên lớp. Mình cũng chỉ trả lời qua loa. Bữa cơm gia đình vẫn là quý nhất, lạnh vậy được ăn bát cơm nóng còn thì nhất rồi còn gì. Xem thời sự xong, mình cũng lặng lẽ lên phòng.
Bật laptop vào facebook, chat chít với thằng cu Đoàn bạn thân vài chuyện, rồi cũng tắt máy đi ngủ
Đêm đầu tiên sau khi gặp em ấy. đêm không ngủ được vì hình ảnh em ấy luôn hiện lên trong đầu, bạn rủ làm vài ván game AOE cho vui nhưng cũng không buồn chơi. Liệu em ấy có người yêu chưa nhỉ, em ấy xinh vậy mà chắc sẽ có nhiều người theo đuổi lắm, ước gì có số điện thoại của em ý nhỉ, bao nhiêu câu hỏi đặt ra trong đầu. Đến giờ tên em ấy mình còn chưa biết tuổi còn không rõ, chưa biết một chút thông tin gì. Sau khi tham khảo tất cả kinh nghiệm của các anh chị cũng như các trang trên mạng mình bắt đầu lập ra kế hoạch cầm cây cưa sắt đi cưa cây cổ thụ. Ra ngoài ban công ngắm đường phố Hà Nội đêm đông, nghe một bản nhạc không lời rồi chìm sâu vào giấc ngủ tới tít mít sáng hôm sau.
———-