Dòng Đời Nổi Trôi...!!!

Chương 70

1 giọng nói vang lên cách ko xa nơi tiền sảnh, chủ nhân của giọng nói ấy cũng đang bước nhanh về phía tôi và bác trung niên... Còn ai vào đây nữa...

- Ba, con đang có chuyện này muốn hỏi ba... ... Ơ... sao lại... là anh à...???

- "What??? Như vậy chẳng lẽ ông bác này chính là... Đệch mợ... hình như kiếp trước có nợ nần gì với cả nhà con bé này thì phải!!!" - tôi tự nhủ với tâm trạng "ko thể ngờ nổi", thực sự là ko thể ngờ... Ko biết ông bác trung niên này sẽ nghĩ sao khi thấy nhân viên của mình lại ko biết chủ tịch của họ là ai. Quả thực hồi mới tìm hiểu về cty này, tôi chỉ tập trung vào những nội dung liên quan đến đặc thù kinh doanh và tổ chức của cty là chủ yếu. Các nhân vật cộm cán, "cầm boss" thì tôi chẳng mảy may để tâm đến một ai. Cho đến khi đc nhận vào làm tôi cũng chỉ để ý tới các sếp bên đơn vị mình, với bên tổng thì có thêm KN và Trường. Chấm hết!!! Chủ tịch, phó chủ tịch hay TGĐ... nào tôi có biết mặt ngang mũi dọc họ thế nào đâu... Mặc dù sự thực là cũng có đôi ba lần tôi nhìn lướt qua trên web giới thiệu của cty, nhưng nói chung là nhìn với thái độ "i don"t care"...

- Tôi qua lấy báo cáo... - tôi vỗ vỗ vào chiếc balo trên lưng... câu giờ. Chẳng biết có nên "nhận mặt" tất cả 1 lượt hay ko, hay là lẳng lặng giả câm giả mù rồi chuồn khẩn.

- Ồ, 2 đứa biết nhau à? - bác trung niên - vị chủ tịch của tôi cất tiếng hỏi.

- ... Vâng!!! Mà ba cũng quen anh ta ạ???

- ... - chủ tịch chỉ cười chứ ko nói gì.

- 2 người ở lại, cháu xin phép về trước ạ. Cháu chào bác, chào nhé!!! - tôi chào chủ tịch và Ngọc.

- Ừ, chào cháu. À, mà thanh niên này, hôm nào bác có dịp qua công trường tiếp thì nhớ cho bác xin bữa cơm đấy nhé, hahaha.

- Ba đang nói chuyện gì vậy??? - Ngọc tròn mắt hỏi.

- Tôi đi nhé!!! - tôi chào lấy lệ rồi chuồn thật lẹ, có nấn ná ở lại cũng chẳng để làm gì. Vớ vẩn lại phát sinh thêm vấn đề thì rách việc.

Loay hoay trong nhà xe một hồi, vừa chạy từ hầm lên tôi đã bị Ngọc chặn lại ngay trước lối dẫn vào tiền sảnh cty.

- Nè, chờ chút!!!

- Chuyện gì vậy?

- Anh gặp ba tôi lúc nào vậy?

- Vừa gặp xong còn gì?

- Ý tôi là anh biết ba tôi từ khi nào ý?

- Ba cô là chủ tịch cty chẳng lẽ tôi lại ko biết.

- Thấy 2 người cười nói có vẻ thoải mái, ko giống sếp vs nhân viên cho lắm.

- Thế cô nghĩ là gì?

- Ko, có nghĩ gì đâu, chỉ là tôi thấy hơi lạ nên mới thắc mắc thôi. Mà nè, cafe nhé!!!... đi 1 lát thôi.

- Để hôm khác đi, giờ tôi đang bận lắm!!!

- Sao dạo này hẹn anh đi đâu cũng khó vậy!!!

- Thì bận mà, thế thôi nhé!!!

- Thấy giống như là anh... đang cố tránh mặt tôi thì đúng hơn!!! - lời của Ngọc làm tôi đôi chút bất ngờ.

- Dẩm à!!!

- Có chuyện gì phải ko??? - Ngọc nhìn tôi dò xét.

- Chuyện gì là chuyện gì... Thế cô nghĩ là chuyện gì!!!

- Chẳng nghĩ gì cả, chỉ là dạo này... anh cứ như người mất tích vậy... Chẳng thấy nt, hỏi han, có onl cũng ko thèm nói chuyện, hẹn gặp thì lần nào cũng khó... Vậy là sao???

- Sao với chăng cái gì, đầu óc cô nhàn rỗi quá rồi đấy, toàn nghĩ những chuyện đâu đâu.

- Thế hn lên tổng làm gì vậy?

- Nhận công tác.

- Công tác?

- Ừm, bàn giao công trình sắp tới ở Ninh Bình. Đội bên đó hiện tại thiếu nhân lực nên cử tôi đi bổ xung.

- Đi tận NB á???

- Vậy là gần rồi, có người còn sang tận Lào vs Cam kìa.

- Vậy, công trình hiện tại bên anh sắp hoàn tất rồi à?

- Chuẩn bị nghiệm thu và bàn giao. Sắp tới tổng kết công việc nên tôi mới bận vậy đấy. Giờ thì cô hiểu rồi chứ!!!

- Càng áp lực thì càng phải giải toả chứ... Đi đâu đó 1 lúc đi, hì!!! - Ngọc dài giọng rồi nhảy tót lên yên sau xe tôi.

- Xuống đi, đang ở tổng cty đấy, tôi ko muốn có rắc rối đâu. - tôi lạnh giọng.

- Rắc rối? Cái gì mà rắc rối... thôi đi nhanh đi, rồi lát qua tôi ăn tối, hì hì. Tối nay tôi đãi anh món...

- Nhõng nhẽo ít thôi, có xuống ko thì bảo!!! - tôi lớn tiếng hơn bình thường và điều này ngay lập tức làm cho Ngọc bất ngờ. Cô nàng nhìn tôi vài giây rồi từ từ bước xuống.

- ... Anh bận thì thôi... tôi ko làm phiền nữa vậy...

- ... Để xong việc rồi hôm nào rảnh tôi hẹn cô sau... - tôi nín nặng 1 hơi thở dài, nhẹ giọng.

- Ko sao, anh bận thì cứ làm đi... Nhưng làm gì cũng phải nhớ để ý tới sức khoẻ đấy... Thôi, tôi về đây... - dứt lời Ngọc quay gót, nhìn theo bóng lưng cô nàng, tâm trạng tôi cảm thấy bứt rứt ko đành lòng. Ngày trước ở gần nhau cũng hiếm khi to tiếng, vậy mà hiện tại... lại thành ra thế này. Thở dài 1 hơi nặng nề, rút điếu thuốc châm lửa thì lại nhớ đến lời nhắn của Trà ẩn dụ qua chiếc zippo đang loé lửa chờ đợi.

- "Định mệnh nhà nó chứ, khó chịu thật!!!" - bóp nát rồi quăng điếu thuốc vào thùng rác cũng chẳng giúp tâm trạng tôi thoải mái hơn chút nào. Lóc cóc chạy con xe cà tàng hoà dần vào dòng người đang xô bồ, bon chen vì tắc đường.

Thời điểm đầu tháng 7 này cũng đánh dấu 1 sự kiện quan trọng với riêng bản thân tôi. Sau hơn 3 tháng tìm hiểu cặn kẽ về luật, dò hỏi thẩm định chán chê thông tin từ nhiều nguồn... cuối cùng tôi cũng đã quyết định dồn gần như toàn bộ số tiền trong NH để mua đất với anh họ. Vẫn biết trong chuyện đầu tư thì lợi nhuận luôn song hành với rủi ro mà nếu ko đủ kiến thức, tính toán thiếu kỹ lưỡng hoặc thiếu may mắn thì rất có thể đầu tư sẽ thua lỗ, thậm chí là mất trắng. Việc mua đất thuộc diện chuyển đổi mục đích vào thời điểm này cũng tương đối nhạy cảm, có thể ví như cầm dao nửa cán vì nó phụ thuộc rất nhiều vào khâu ra sổ. Đc thì gần như ăn chắc, còn tắc thì xác định là mất ăn, cái quan trọng là có nhìn ra cơ hội và nhìn ra rồi thì có dám làm hay ko mà thôi.

Tuần thứ 2 của tháng 7, công trình đầu tiên mà tôi tham gia cuối cùng cũng đã hoàn thiện. Rảng rang đc 1 tuần trước khi nhận công tác mới, tôi tranh thủ tổ chức 1 buổi liên hoan mừng lĩnh thưởng để lấy cớ tụ tập mọi người với nhau. Định rủ cả Ngọc nhưng cô nàng kêu mệt nên ko đến đc, cũng hơi tiếc vì chưa bao giờ Ngọc tham gia vào 1 buổi liên hoan đầy đủ với hội nhóm của chúng tôi. Về buổi liên hoan thì nhạc điệu, chương trình vẫn như những lần liên hoan định kỳ mỗi lần trong tháng. Ăn uống no say là lại tăng 2 karao nhảy đầm, nhảy sεメ. Dịp nào nổi hứng "nho nhã" thì lên sàn quẩy cho tiêu cơm, chơi xong xuôi tất cả lại về, lần nào cũng vậy cơ mà vẫn vui. Vui vì quan trọng là tất cả mọi người đc gặp nhau sau những khoảng thời gian bận rộn vì công việc, học tập, ngoài xã hội.

- Tuấn nhớ cái hẹn tối mai với mình đấy nhé!!! - Trà cười khi tiễn tôi về nhà như thường lệ sau mỗi buổi tan tiệc.

- Ố ồ... phê phê quá nên mình chẳng nhớ gì cả, hề hề...

- Có muốn giả vờ giả vịt ko, mai nhớ qua đón mình đấy.

- Sao Trà ko qua mình, nhỡ mình quên mất thì sao, hì hì. - tôi cợt nhả.

- Cứ thử quên xem, liệu hồn, hì. Thôi, mình về đây, bb Tuấn.

- Bye.

Chiều tối hôm sau, theo đúng hẹn, sau giờ tan tầm tôi đã có mặt ở trước cửa nhà Trà.

- Đúng giờ quá ha!!!

- Chờ gần nửa tiếng rồi... Cơ mà ko uổng công thật!!!

- Sao vậy???

- Beautiful... chẹp... chẹp... - tôi nhơn nhơn "thưởng thức" vẻ đẹp của Trà trong chiếc váy chấm hoa màu xanh nhạt. Tóc búi lệch 1 vai để lộ thấp thoáng hình xăm nhỏ bên trái chiếc cổ thon dài. Trong nét dịu dàng lại có chút nổi loạn, trong sáng mà cũng rất gợϊ ȶìиᏂ.

- Thế cứ đứng ngắm ngta thế này thôi à!!!

- Thì xinh mới ngắm chứ!!!

- Mọi lần thì xấu chắc???

- Đâu, mọi lần... xinh hơn!!!

- Vậy hn lại xấu??? - Trà xoáy tôi tới cùng.

- Hn thì... xinh đến mức khó tả, xinh đến mức... kinh dị.

- Thôi đi ông tướng, lớn đầu rồi còn sến sủng như trẻ con. - Trà bĩu môi.

- Chết thật, bị chê cưa sừng, xí hổ quá!!!

- Tuấn nè, dựng xe ở đó, vào nhà mình 1 chút đi.

- Hả? Thế ko đi chơi sao mà lại vào nhà???

- Bố mẹ mình muốn gặp Tuấn!!! - Trà nói rồi kéo tay tôi.

Haizz... đây mới chỉ là lần thứ 2 tôi đặt chân vào nhà Trà. Lần thứ nhất cách đây đã gần 1 năm, lần đó tôi đến đơn thuần chỉ để mượn 1 số tài liệu chuyên ngành và nhà Trà thì cũng ko có ai ngoài Trà cùng 1 vài người giúp việc. Việc bố mẹ Trà chủ động mời tôi thế này thực sự làm cho tôi cảm thấy ko đc thoải mái cho lắm. 1 phần vì tôi chưa từng tiếp xúc với những thành viên khác trong gia đình Trà. Phần khác là từ chính gia thế của Trà - qua những lời đồn đoán - có vẻ cũng khá phức tạp. Bản thân 2 đứa suốt từng ấy năm quen nhau cũng chưa bao giờ chủ động hỏi han hay bộc bạch gì về chuyện gia đình Trà. Chính thái độ đó của Trà càng khiến tôi dần nghiêng về những lời đồn đoán kia hơn. Có cái gì đó dường như đã đc sắp đặt từ trước trong lời mời này thì phải...

Mải mê với những suy nghĩ, tôi ko kịp nhận ra là mình đã bước chân vào giữa tầng 1. Nhà mặt phố nhưng khá rộng, tuy vậy tầng 1 chủ yếu chỉ đc dùng để làm gara chứa xe và 1 kho phụ, tầng 2 mới là phòng khách chính của ngôi nhà. Phải nói bố Trà hẳn là một người mê gỗ, sành về gỗ hoặc bản thân mang bản mệnh mộc nên mới lấy gỗ làm chủ đạo trong việc định hình thiết kế nội thất ngôi nhà. Ngoài tầng 1 là những mảng tường sơn bình thường thì từ tầng 2 trở lên, gỗ đã bắt đầu phủ kín không gian, từ cầu thang, sàn nhà, tường vách, tủ kệ, sập gụ các loại... tất cả đều đc ốp gỗ hoặc làm từ gỗ. Những tấm gỗ thịt nguyên khối hoặc gỗ thịt ép, màu sắc bóng loáng đặc trưng, dễ gây cho khách lạ cảm giác nơi đây giống như những ngôi nhà sàn, nhà Rông giữa nơi đại ngàn sơn cước.

Nhà Trà cũng có thú chơi đồng hồ cổ khá giống nhà My, nguyên 2 gian tầng 2 đã có tới 4 chiếc - loại cây, treo tường và loại đặt kệ. Nhưng điểm nhấn nổi bật nhất, phải kể đến bộ bàn ghế gỗ lũa, chiếm 1 không gian tương đối lớn bên gian ngoài. Giá trị của nó chắc chắn ko hề nhỏ 1 chút nào. Và ngồi trên khối tài vật giá trị đó đang là 2 người...

- Hì, giới thiệu với cả nhà, đây là Tuấn, bạn của con ạ!!!

- Cháu chào 2 bác ạ!!! - vậy ra đây chính là bố mẹ Trà.

- Chào cháu, ngồi đi cháu!!! - bố mẹ Trà lên tiếng.

- Vâng!!! - tôi trả lời rồi bước tới, vừa ngồi vừa nhìn lướt qua 2 người.

- Bố Trà: Cháu uống rượu hay trà? - lúc này tôi mới để ý trên bàn ngoài bộ khay trà bằng gỗ thì còn bày 1 chai rượu thuốc và vài chiếc ly. Chiếc ly của bố Trà chứng tỏ bác ấy đang uống rượu.

- Tôi: Dạ, vâng. Mà bác ơi, rượu này chắc là rượu thuốc rồi. Còn trà này là trà gì vậy ạ? - tôi cố gắng mở đầu câu chuyện.

- Bố Trà: À, rượu này là rượu tắc kè ngâm, còn trà là trà sen, lấy ở hồ tây về đấy.

- Mẹ Trà: Cháu cũng để ý nhỉ.

- Bố Trà: Chắc sợ có gì hay sao mà phải hỏi kỹ như vậy.

- Trà: Trời, có biết sợ là gì đâu hả bố!!! - Trà ngồi bên cạnh nhìn tôi cười.

- Bố Trà: Vậy, 2 thứ này cháu uống đc chứ?

- Tôi: Dạ, cho cháu uống trà cũng đc ạ.

- Bố Trà: Còn rượu thì sao?

- Mẹ Trà: Thôi, cháu nó đã chọn trà rồi mà anh.

- Bố Trà: Đàn ông, thanh niên trai tráng thì phải có chút chất cồn trong người chứ!!! - bố Trà cười nhẹ.

- Trà: Bố nè, ko chơi trò ép nhé, bạn con chứ ko phải như mấy đệ tử của bố đâu.

- Bố Trà: Thế là vẫn quyết định uống trà hả cháu?

- Tôi: Vâng!!! - "mệ, uống tắc kè ngâm đại hồi này xong để đêm nay cháu vật chết 2 thằng nhà cháu à!!!" - tôi bệnh hoạn với suy nghĩ trong đầu.

- Bố Trà: Trà ngon ko?

- Tôi: Dạ, ngon ạ... Thú thực là cháu cũng ko hiểu nhiều về trà lắm, nhưng ngửi thấy thơm và uống vào thấy có vị ngọt, dễ chịu nên cháu nghĩ là ngon ạ.

- Bố Trà: Ừ, chính vì ko hiểu nhiều về trà nên bác mới uống rượu.

Nghe giọng điệu bố Trà có vẻ thản nhiên, tôi mới biết mình đã "việt vị". Giờ mà trả lời theo thế ko biết gì về rượu thì kém, mà trả lời là uống rượu nhiều rồi nên muốn uống trà cho "đoan trang" thì càng ngu. Còn thằng nào nhân lúc này lại tranh thủ "tuyên giáo" rượu ko tốt cho sức khoẻ, trà có lợi cho tuổi già nhằm thể hiện bản chất "nghiêm túc" thì nên đc xếp vào loại "ngu thiết giáp".

- Tôi: Vâng!!! - cách tốt nhất là im lặng, ko phản biện cũng chẳng chống chế.

- Mẹ Trà: Cháu quen Trà lâu chưa?

- Tôi: Dạ, bọn cháu học cùng lớp nên biết nhau ngay từ hồi năm 1 rồi ạ.

- Bố Trà: Ra trường rồi chắc là cháu cũng đang đi làm phải ko?

- Tôi: Dạ vâng, hiện tại thì cháu đang làm bên cty X ạ.

- Mẹ Trà: Thế thì tốt rồi.

- Bố Trà: Có phải là cháu thỉnh thoảng vẫn rủ Trà nhà bác đi chơi phải ko?

- Tôi: Dạ vâng, cũng thỉnh thoảng thôi ạ. Thường thì chỉ hôm nào cả 2 đứa cùng rỗi thì mới hẹn nhau ạ.

- Bố Trà: Tức là cũng đến nhà bác vài lần rồi phải ko?

- Tôi: Dạ...

- Bố Trà: Vậy mà đến tận hn 2 bác mới đc gặp cháu lần đầu tiên đấy!!! - bố Trà nhấp 1 ngụm rượu.

- Tôi: Vâng... - tôi chỉ dạ - vâng cho có lệ vì trong lòng đang dấy lên 1 cảm giác kỳ lạ.

- Bố Trà: Nhân hn có 2 đứa ở đây bác cũng muốn nhắc thế này, bạn bè đi chơi với nhau là việc bình thường, bản thân Trà nó cũng có rất nhiều bạn. Nhưng là thân con gái, đi đêm đi hôm về muộn, nhiều khi còn về 1m. Bác để ý, bác biết nhưng bác ko nói vì các cháu giờ đều đã đi làm, trưởng thành cả rồi. Cần phải giao du và xây dựng các mqh bên ngoài xã hội nên những điều này ko thể tránh khỏi. 2 bác ko phải khắt khe gì, nhưng bác muốn những lần sau nếu cháu có hẹn Trà đi đâu, thì cũng nên vào nhà thưa gửi qua lại để 2 bác biết là Trà nó hẹn và nó đi với những ai. Tâm lý của chung của bố mẹ cả thôi, cháu hiểu ý bác chứ!!!

- Trà: Ơ bố này... sao đang tự nhiên lại... - khuôn mặt xinh đẹp của Trà hiện rõ vẻ bất ngờ và ngượng nghịu.

- Tôi: Dạ, vâng... Cháu hiểu ý bác ạ. Cháu cũng xin nhận lỗi trước 2 bác về những vấn đề mà bác vừa nêu ạ. Đúng là tuổi trẻ thiếu sót nên còn nhiều cái chúng cháu cần sửa đổi.

- Bố Trà: Ừm, cháu hiểu là tốt rồi.

- Mẹ Trà: Thôi đc rồi, 2 đứa đi đâu thì đi đi, nhưng nhớ về sớm nhé. Mai cuối tuần nhưng cũng đừng có về muộn quá.

- Vâng ạ!!!

Tôi và Trà cùng lên tiếng rồi xuống nhà. Gần 10" nói chuyện cũng kịp để lại trong tôi 1 số ấn tượng nhất định về bố mẹ Trà. Mẹ Trà rất giống Trà, có vẻ hiền, ăn nói nhẹ nhàng và hay nở nụ cười mỗi khi nói chuyện. Bố Trà thì ngược lại đôi chút, tướng diện có vẻ hơi... dữ, khuôn mặt vuông và mày râu rậm, ko to cao nhưng đậm người. Điểm thu hút nằm ở đôi mắt, biểu tình ko hồ hởi cũng chẳng thờ ơ, toát lên vẻ bình thản và lạnh lùng. Tạo cho người đối diện 1 chút gì đó cảm giác hơi khó gần.

- "Brừm!!!" - 1 chiếc sedan đen cáu cạnh đỗ xịch trước cửa nhà. Bước xuống là 1 người đàn ông có khuôn mặt cứng cáp và già dặn, chứng tỏ anh ta cũng phải trên dưới 30 xấp xỉ Anh Dũng

- Anh!!! Bố mẹ nhắc anh từ chiều đến giờ đấy!!! - Trà nói với người đàn ông đó.

- Ừm, lại đi chơi đấy à? - người đàn ông trả lời rồi hướng ánh mắt sang tôi.

- Vâng, em đi với bạn... à, đây là anh trai mình!!! - Trà giới thiệu 2 người bọn tôi với nhau.

- Em chào anh ạ!!!

- Ừm!!! Đi chơi vui vẻ nhé. - anh Trà nói ngắn gọn rồi đi lên nhà, từ vẻ mặt, dáng vóc cho tới phong thái đều khá giống bố Trà, đặc biệt là đôi mắt... 1 cảm giác lạnh lùng và hơi khó gần.

7h tối, tại vincom...

Cứ nói là đi mua sắm cho oai, chứ thực ra 2 đứa tôi vào đây chỉ để đi dạo với ăn vặt là chính. Quần áo giày dép thì đắt mà thật giả cũng chẳng biết đâu mà lần nên tôi và Trà chỉ ngắm nghía với ướm thử là chính, có muốn mua thì cũng có những kênh khác đáng tin cận hơn nhiều. Để ý sau những lần đi chơi thì Trà khá giống My ở thái độ khiêm nhường. Có 1 điều tôi biết chắc chắn rằng Trà có đủ điều kiện để mua sắm ở những nơi đắt đỏ thế này.Nhưng lần nào đi với tôi cũng vậy, cô ấy ko bao giờ thể hiện khả năng chi tiêu của mình qua những món hàng đắt tiền hay lỉnh kỉnh là những túi đồ mua sắm giống như những cô nàng tiểu thư trong phim.

- Trà này, loại nước hoa này Trà rất thích phải ko? - tôi dừng lại trước 1 quầy nước hoa.

- ... Đâu, mình đâu có thích hãng này đâu...

- Mình thấy trên face nói vậy mà!!!

- Đâu có, hồi nào nhỉ... mình đâu có nói thích hãng này bao giờ đâu... Thôi, mình đi tiếp đi...

Vậy đấy, 2 lần dừng tại quầy bán nước hoa và giày dép thì Trà đều kéo tôi đi thật nhanh.

- Haizz... Trà làm sao vậy???

- Tuấn ngố thì có, mình vào đây để ngắm đồ lấy mẫu là chính thôi chứ mua bán gì.

- Sợ hàng fake à?

- Chứ sao nữa, mua vừa đắt mà có khi còn bị chửi là ngu cũng nên.

- Oài, ghê gớm thế!!!

- Giờ đi làm rồi phải khác chứ, đâu thể vung tay dễ dàng như trước đc nữa.

- Mình cũng chỉ muốn mua tặng Trà thứ gì đó trc khi đi công tác thôi.

- Hừm, Tuấn cầu kỳ vậy làm gì, mình chỉ thích ăn thôi, ko cần quà đâu, hì hì

- Ăn vặt nãy giờ nên xót ruột rồi chứ gì... Rồi, thì đi ăn nhé!!!

- Hì hì hì.

....

8 rưỡi tối, tại 1 nhà hàng trên đường NCThanh.

- Haizz... thiệt là... ngại quá... - Trà thở dài buông đũa.

- Sao mà thở dài thườn thượt vậy?

- Giờ nghĩ lại... thấy ngại quá...!!!

- Ngại chuyện gì... chuyện ở nhà Trà hồi chiều ư... Ầy, có gì phải ngại chứ!!!

- Ko ngại làm sao đc???

- Chuyện nhỏ ấy Trà để tâm làm gì. Giờ cái gì cũng ngại thì xông pha làm ăn thế nào đc.

- Tuấn ko ngại nhưng mình thấy ngại. Hừ, tự dưng bố mẹ hn kỳ cục thật, mọi lần ko sao mà hn lại đòi gặp cho bằng đc. Gặp rồi thì lại nói mấy cái chuyện... Haizz.

- Có khi 2 bác bắt đầu lo "bom nổ" rồi cũng nên, hề hề hề!!!

- Còn muốn trêu nữa à, hừm!!!

- Cũng sắp đến tuổi rồi còn giề, hề hề.

- Hứ, còn lâu nhé, 22 vẫn còn sớm chán. Còn nhong nhan dài.

- Đấy, chính thế nên bố mẹ mới lo.

- Nếu thế thì Tuấn cũng nên lo dần đi.

- Lo cái gì?

- Tự hiểu!!!

- Chịu, chả hiểu, nói thử mình nghe xem...

- Quả Bí nấu với Mật!!!

- Ầy, ko nói thì thôi...

- Hì, chẳng lẽ lúc đó nhìn thái độ của bố mẹ Trà mà ko hiểu gì à???

- Hiểu cái gì... Thì chỉ là lo cho Trà đi đêm về hôm thôi mà...

- Đồ ngốc này, là bố mẹ mình nghĩ Tuấn... là bạn trai của mình ý!!!

- Ừ, thì vẫn là bạn trai đấy còn gì. - tôi tỏ vẻ ngờ nghệch.

- Xì, ko phải!!! Các cụ nghĩ là ny cơ... Là ny của nhau ấy!!! - Trà nhăn mặt cong môi, 2 má bỗng rực màu hồng phấn.

- Ăn cay quá hay sao mà 2 má đỏ thế kia... Này, uống nc đi.

- Có biết đỏ như vậy là vì ai ko... - Trà ko đón lấy cốc nước mà đăm đăm nhìn vào mắt tôi.

- ... "Ring... Ring... " - còn đang bối rối sau câu nói đầy ẩn ý của Trà thì chuông đt tôi reo. Là thằng ku em ở khu trọ cũ gọi, chắc lại vay tiền đóng học hoặc đầu tư đi chơi với gái đây.

- Gọi gì anh thế ku, nợ cũ chưa trả thì ko có nợ mới đâu nhé, hehe... - tôi troll phủ đầu.

- Có vay mượn gì anh đâu, hừ, đúng là làm ơn mắc oán!!!

- Lẩm bẩm cái gì đấy, ko vay mượn thế gọi anh có việc gì???

- "Ny" à nhầm "chị họ" anh ốm mà anh ko biết gì à!!!

- Hả... như thế nào, làm sao??? - tôi ko muốn nhắc tên Ngọc vì nhớ ra Trà vẫn đang ngồi cạnh.

- Ơ, thế hoá ra là anh ko biết gì thật à? Xời, thôi, có đến đc thì đến nhanh đi, em thấy vật vã suốt từ lúc đi làm về rồi. Nãy leo lên cầu thang mà cũng tý ngất, mà từ tối đến giờ cũng chưa thấy cơm nc gì thì phải. Mấy thằng phòng em định gọi cửa xem thế nào nhưng ko quen biết gì nên cũng ngại, cuối cùng nhớ ra anh nên gọi.

- Ừ đc rồi, cảm ơn mấy chú nhiều. Giờ anh qua luôn, có gì anh gọi thì xuống mở cửa nhé.

- Okie anh!!!

- Sao vậy? Có chuyện gì hả Tuấn?

- À... ừ... Vừa có 1 chút việc... Hầy, xin lỗi Trà nhé, có lẽ giờ mình phải đi ngay...

- Ừ, ko sao đâu, Tuấn có việc gấp mà. Mà việc nghiêm trọng à?

- Em ơi, tính tiền... À ko, ko quan trọng mà cũng chẳng nghiêm trọng. Chỉ là việc gấp mình cần làm ngay thôi... ... Ko cần trả lại đâu em... Mình về thôi Trà.

- Thôi, Tuấn cứ đi lo việc đi, ko cần phải đưa mình về đâu.

- Ko đc, hn 2 bác đã nói vậy rồi, mà để Trà về 1m mình cũng ko yên tâm.

- Việc gấp cần phải đi ngay như thế thì mình hiểu là việc gì mà... Tuấn cứ đi đi, mình về bằng taxi cũng đc. - Trà nhìn tôi cười nhẹ nhàng.

- Haizz... mình có lỗi với Trà quá...

- Tuấn đừng áy náy... mà sao ko đi mau đi, có việc gấp vậy mà... - Trà cầm tay tôi giục giã.

- Ừ, vậy mình đi trước nhé, hẹn Trà hôm khác vậy. Bye.

- BB

Bước vội ra ngoài quán để lấy xe, mắt tôi lướt nhanh xung quanh và nhận ra ánh mắt Trà vẫn đang nhìn mình... Đâu đó nét mong mỏi... thoáng buồn...

Tay phải xách 2 cặp l*иg 1 cháo, 1 phở, tay trái bấm số gọi cho Ngọc... Chuông reo tới gần những nhịp cuối cùng Ngọc mới chịu bắt máy.

- Alo... - bình thường thì chẳng alo gọn lỏn thế này đâu. Nay chắc vì mệt quá mới uể oải như vậy.

- Mở cửa cho tôi.

- ... Ưʍ... đừng có đùa nữa...

- Ra mở cửa đi. - "Cộc... cộc... " - tôi vừa nói vừa gõ cộc cộc vào cửa... Vài s sau cánh cửa mở ra...

- "Sao lại xanh xao, bơ phờ ra nông nỗi này!!!" - tôi nhói lòng khi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của Ngọc.

- Ốm từ lúc nào mà để tiều tuỵ thế này hả??? - vừa nói vừa dìu Ngọc vào trong.

- ... - Ngọc ko trả lời, chỉ thở khó nhọc, lê từng bước vật vờ về phía giường.

- Mệt từ hq, từ cái lúc tôi gọi điện rủ cô đi liên hoan phải ko... Haizz, vậy sao ko gọi ai mà cứ 1m chịu đựng như vậy, lại còn cố đi làm làm gì nữa ko biết, sao ko nghỉ đi...

- ... Nghe anh hỏi... còn mệt hơn...

- Tôi đưa cô vào viện nhé!!!

- Ko... ko thích...

- Vậy để tôi gọi dịch vụ... ... Họ sắp đến rồi đấy, giờ thì cố gắng ăn chút gì đi, từ lúc làm về đến giờ chắc chưa ăn gì phải ko!!!

- ... Sao... anh biết...

- Tôi thì cái gì chẳng biết...

- ... Đồ... toen hoẻn...

- Để giành hơi để ăn đi... Có cháo và phở đây, cô thích ăn gì? Cháo nhé, cho dễ ăn. - tôi đỡ Ngọc dậy.

- Để đấy tôi đút... nằm tựa vào thành giường đi.

- ... Tôi có phải là trẻ con đâu... - Ngọc ngoan cố đòi lấy chiếc thìa để tự ăn.

- Tôi cũng ko coi cô là người lớn đâu...

Cứ như vậy tôi xúc từng thìa cháo đưa lên miệng Ngọc mặc cô nàng lúc đầu tỏ vẻ miễn cưỡng. Ăn đc nửa non bát thì Ngọc buồn nôn nên đành thôi... Ngồi nghỉ 1 lúc thì bên dịch vụ đến. Tác nhân gây ốm cũng ko có gì nghiêm trọng, chỉ là cảm thông thường nhưng do để lâu 2 ngày ko trị nên bị cảm nó "quật".

Khám và truyền dịch tới hơn 11h tối mới xong, bên dịch vụ lúc này cũng đã về. Chỉ còn lại 2 đứa ở trong phòng, gọi điện báo cho bọn Xuân, Hải biết đêm nay ko về để 2 thằng khỏi lo. Ngọc nghe vậy thì tỏ ý ko muốn, cứ bắt tôi phải về nhà. Tất nhiên, làm gì có chuyện tôi nghe theo Ngọc, cô nàng chắc cũng thừa hiểu tính tôi nên cự cãi đc 1 lúc đành bất lực nằm yên... Tranh thủ dọn dẹp nốt vài thứ, đi ra đi vào đến lúc quay lại thì Ngọc đã thϊếp đi từ lúc nào.

- "Đã ốm mà vẫn còn cứng đầu... Mà tại sao ko chịu gọi ai là thế nào nhỉ... Trường đâu, KN đâu, cả mấy đứa bạn nữa... " - tôi ngắm nhìn Ngọc trong giấc ngủ, ngón tay khẽ vuốt vài nhịp tóc lưa thưa uốn qua vành tai. May mà hiện tại tôi vẫn còn ở đây, sang đến tuần sau đi Ninh Bình rồi. Ko biết liệu những lúc ốm đau thế này, cô nàng sẽ ra sao nữa...

Sáng hôm sau Ngọc đã đỡ đc ít nhiều, đã có thể ăn hết nguyên 1 bát cháo và uống thuốc. Đúng là cảm thông thường thì cứ ăn cơm với uống thuốc là nhanh khỏi. Cô nàng cũng ko còn lấn cấn gì chuyện tôi ở lại như tối qua nữa, ngoan ngoãn để cho tôi chăm sóc. Nghỉ ngơi qua 1 giấc ngủ trưa, đến cuối chiều thì Ngọc có vẻ đã hồi phục lại khá nhiều. Đã có thể đi lại linh hoạt và giọng nói cũng có khí lực hơn trước. Bữa tối tôi để Ngọc ăn cơm vì cô ấy cảm thấy xót ruột, ăn cơm như vậy coi như đã khỏi đc đến 90% rồi. Kết thúc bữa tối, lại mua cho Ngọc 2 chiếc bánh như thường lệ. Cơ mà vừa ốm dậy nên cô nàng chỉ ăn đc mỗi thứ 1 miếng rồi để đấy. Tôi cũng chẳng muốn ăn nên đành cho cả 2 vào tủ lạnh. Bật 1 vài bộ phim hot lên nhưng chỉ để đấy chứ chẳng xem, ngồi hỏi han nói chuyện linh tinh đến gần 9h thì tôi bắt đầu muốn về...

- Khoẻ nhiều chưa? - tôi hỏi rồi đưa tay lên trán Ngọc.

- Nhiều rồi!!!

- Ừm... vậy thôi, tôi...

- Tuấn này...

- Làm sao?

- ... Tôi muốn...

- Muốn gì... muốn cái gì thì phải nói ra chứ!!!

- ... Muốn... ăn gà tần...

- Bây giờ ư?

- Ừm...

- ... Đc rồi, để tôi đi mua...

- Ko... ko phải...

- Ko phải cái gì?

- Là tôi muốn ăn ở ngoài cơ...

- Thôi đi!!! Xin cô đấy, vừa mới khoẻ đc 1 chút lại muốn ốm lại hả.

- ... Tôi muốn ra ngoài cho đỡ bí bách. Giờ đi với anh còn có anh che gió cho tôi. Anh mà ko chịu thì lát nữa tôi cũng đi 1m thôi...

- "Cô đang muốn ép tôi đấy à!!!" - Hừ... mặc áo khoác vào đi...

- Hì ()

....

Tại 1 quán gà tần gần khu nhà Ngọc...

- Ngon ko?

- Ngon!!! - Ngọc cười rạng rỡ bên bát canh gà tần thuốc, vị gà, vị thuốc bắc, kỷ tử và ngải cứu hoà quyện vào nhau. Toả ra không khí 1 mùi hương ngào ngạt và ngai ngái.

- Ăn nữa nhé!!!

- Chịu thôi, tôi có phải bụng trâu đâu.

- Thấy cô vẫn thòm thèm mà.

- Ừm, đúng là còn thèm thật...

- Thèm gì thì nói nốt ra đi, 2 ngày nữa là tôi đi NB rồi đấy, ko còn ai để cô vòi vĩnh nữa đâu.

- Đi rồi lại về mà, hì. Qua Nhà Chung trà chanh cho tiêu nhé!!!

- Vào giờ này...???

- Giờ này đi mới là hay nhất mà, thậm chí còn phải muộn hơn ấy chứ!!!

- Cô ko thấy mệt à?

- Mệt thì mai ngủ bù, đâu có sao. Ngày kia mới phải đi làm mà... Đi, qua nhà thờ đi.

- Đi chơi đêm ít thôi... nhất là đi với tôi.

- Tại sao???

- Coi chừng tôi ăn thịt cô đó. - tôi cười khẩy.

- Ko dễ nhằn đâu a, coi chừng bị tôi thịt ngược lại ấy, hì hì.

- Tôi ko nói đùa đâu!!! - chợt nghe giọng mình lạnh băng.

- Eo, nghe sợ thía, anh có đe giọng thế chứ đe nữa cũng chẳng làm tôi sợ đc đâu. Đừng có cố, hì hì.

- Tôi ko muốn cô đi với tôi muộn thế này...

- Sao vậy???

- Nhỡ đâu... để a.Trường tình cờ biết đc thì ko hay...

- A.Trường???

- Ừm, tình cảm giữa 2 người đang tốt như vậy, tôi ko muốn gây ảnh hưởng gì nhất là khi... a.Trường có vẻ ko thích cô gặp tôi cho lắm.

- Anh vừa nói là sắp phải đi NB nên tôi muốn đòi gì thì đòi cho cố đi có phải ko?

- Ừ... nhưng mà...

- Nếu thực sự tôn trọng lời nói của mình thì tôi nghĩ là anh sẽ làm theo ý muốn của tôi lúc này.

- Haizz...

- Thế nào???

- ... Thì đi, nhưng mà nói trước, phải ôm tôi thì tôi mới đi. Tôi sợ gió làm cô...

- Hì, cũng biết tranh thủ ngay cả những lúc thất thế nhỉ... ... Nè... Nè, đang nghĩ gì vậy?

.- Hả... à, chẳng nghĩ gì cả. Ôm chưa?

- Ôm từ nãy giờ rồi còn gì, anh cứ như người đi trên mây vậy!!! Xuống đất đc chưa, hì. - Ngọc khẽ véo nhẹ rồi ôm lấy lưng tôi. Tôi ko nói gì, vặn nhẹ tay ga cho xe chạy ngược lên phố nhà Thờ.

Gần 11h tối... HN vào tối đầu hạ ko còn lạnh nhưng vẫn có chút se se trong bầu không khí. Đường phố vẫn thấp thoáng bóng xe cộ qua lại và không gian nơi đây vẫn tràn ngập tiếng nói cười của những bạn trẻ thanh niên tụ tập, quây quần bên những quán trà chanh chạy dọc khắp con phố. Chỉ có sắc màu tối sậm của nền trời mới cho ta cảm nhận màn đêm đang dần dần buông xuống.

Ngồi cạnh nhau bên cốc trà chanh và đĩa hướng dương rang nỏ, ko có nhiều câu chuyện để nói giữa 2 chúng tôi. Điều này có vẻ lạ lẫm và khác hẳn thường ngày. Có lẽ bởi chúng tôi còn đang mải chạy theo những dòng suy nghĩ của riêng mình.

- Vậy là thứ 2 anh đi NB phải ko? - Ngọc lên tiếng sau 1 hồi im lặng.

- Thứ 3... thứ 2 tôi còn phải chuyển nốt 1 số hồ sơ hoàn ứng cho phòng tài vụ để họ khớp lại.

- ... Đi công trình đợt này... khoảng bao lâu vậy?

- Chắc là sang năm sau, cũng nhanh thôi.

- Đi như vậy là sẽ tiết kiệm đc 1 khoản kha khá đấy.

- Khoản nào?

- Thì ko còn phải tuần nào cũng mua bánh cho tôi nữa chứ sao!!! - Ngọc cười duyên dáng.

- À... cái này cô ko nói thì tôi cũng chẳng nghĩ tới...

- Mà đến đó công tác lạ nước, lạ đất coi chừng... ghẻ lở đấy!!!

- Sax, ko còn gì hay hơn để dặn dò nữa à.

- Hì, tôi cứ thực tế thôi. Về phần tôi thì tôi cũng sẽ cố ko để bị ốm như thế này nữa.

- Ừm... cô như vậy tôi cũng thấy đỡ lo phần nào...

- Xì... ... mà thật là anh lo cho tôi lắm à???

- Lo bình thường thôi, mà sao ốm vậy mà ko gọi cho ai.

- ... Tôi ko thích... quen như vậy rồi... Tôi ko muốn người khác phải vất vả vì mình, nên có đến tôi cũng chẳng mở cửa cho vào...

- Chẳng phải vẫn mở cho tôi đấy còn gì?

- ... À... thì là vì... muốn hành hạ anh thôi, hihi

- Hê, hay nhở... Vậy cứ cố hành tôi đến khi nào có thể đi... vì chắc là ko hành mãi đc đâu.

- ... Ừm... chắc vậy...

Khoảng không gian tĩnh lặng giữa 2 người lại đc thiết lập trở lại, nhường chỗ cho những âm thanh í ới từ những nhóm người xung quanh. Cách đó không xa, 1 khoảng sân trước bậc cửa nhà thờ, ánh sáng vàng vọt từ những cột đèn cao áp chiếu rọi, phủ khắp xuống dường như làm vàng rực cả 1 góc phố vốn luôn tối màu bởi những tán lá cây che phủ.

Thời gian nghỉ thưởng kết thúc cũng là lúc tôi bắt đầu 1 guồng quay mới nơi mảnh đất NB. 1 thử thách mới, 1 địa phương mới với những con người mới. Đội chúng tôi đc ghép vào chung 1 công trình với 1 tổ khác nhưng phân công rõ ràng theo từng hạng mục thi công. Về áp lực làm việc thì cũng ko có gì nhiều vì nó vẫn chạy theo guồng quay vốn có. Chỉ có điều kiện ăn ở, sinh hoạt là có chút thay đổi, tuy nhiên cty bố trí nơi ăn chốn ở khá đầy đủ và tươm tất nên ae trong đội cũng nhanh chóng thích nghi. Ngoài nhịp sống có đôi chút bình lặng và buồn tẻ so với đất thánh HN. Thì nơi đây bù lại đc khoản ăn uống, nhậu nhẹt ngon và rẻ hơn hẳn. Dân cư con người cũng hiền lành, chất phác và đậm tình hơn.

Thời gian cứ thế tuần tự trôi qua, chẳng mấy chốc tôi đã sống và làm việc tại mảnh đất này đc 2 tháng. 1 ngày thứ 6 tuần thứ 2 của tháng 9, đang chuẩn bị ăn trưa với ae thì tôi nhận đc cuộc gọi của Ngọc. Kể từ khi tới NB đến nay, 2 chúng tôi cũng ít liên lạc với nhau. Phần vì bận việc, khoảng cách, phần vì... 1 chút gì đó như thể cả 2 đang ngầm hiểu về 1 không gian riêng để quen dần với sự vắng mặt của nhau trong cuộc sống của mỗi người.

- Gọi gì tôi đấy.

- Lâu ko gọi nên gọi hỏi thăm thôi.

- Vậy hỏi thăm đi... bắt đầu tính giờ để đi ăn cơm này.

- Vậy anh chưa ăn gì à?

- Đang chuẩn bị đi ăn thì cô gọi đây...

- Giờ tôi đang ở gần chỗ anh nè...

- Hả, cô đang ở NB ư???

- Ừ, ở gần chỗ anh luôn nè, giờ anh ra đường xxx đi nhé, tôi đợi ở đấy.

- Okie, cứ đứng yên ở đấy nhé, tôi ra liền!!!

Đúng là ngay gần thật vì tôi phi xe mất chưa đến 10" đã tới nơi.

- Sao hn lại bỏ cả việc để đi thăm tôi cơ à!!! - tôi tiến lại gần nơi Ngọc đang đứng.

- Trời, có người mặt dày nhận vơ kìa, hì hì

- Thế sao hn lại về đây vậy, ko phải nghỉ làm thì là gì.

- Nghỉ đâu mà nghỉ, tôi cùng mấy người trong cty về đây để hoàn tất 1 số hồ sơ liên quan đến công trình của anh đấy.

- Vậy mấy người kia đâu?

- Đi dùng cơm cùng mấy lãnh đạo tỉnh rồi.

- Thế sao cô lại ở đây?

- Tôi ko thích mấy chỗ đó nên lấy cớ mệt ko đi. Mà mình ko phải nhân vật chủ chốt gì nên cũng ko cần thiết phải có mặt.

- Cô đi xe của cty à?

- Ừm, đến chiều nay là về rồi. Đang định tìm quán thì nhớ đến anh nên gọi thôi.

- Ra là gọi tôi vì cần đc ăn, hề hề. Đc lắm.

- Hì hì, học anh cả thôi.

- Thôi lên xe đi, để tôi đưa cô ra mấy quán đặc sản ở đây.

Và đặc sản ở NB thì nổi tiếng nhất vẫn là dê núi cùng Kim Sơn cuốc lủi, ngồi ăn trong trạng thái "nghiêm túc" nhất có thể vì buổi chiều còn nhiều việc phải làm nên chúng tôi cũng ko nói đc nhiều chuyện với nhau. Trước lúc tạm biệt Ngọc dúi vào tay tôi 1 hộp giấy nhơ nhỡ. Nhìn vào bên trong thì toàn bánh là bánh, những chiếc bánh tròn nhẵn thín, ko bao bì và nhãn mác. Có cái tròn nhưng cũng có những cái méo mó ko đều nhau.

- Cái này...???

- ... Bánh trung thu... tôi tự làm đấy...

- Cô tự làm loại bánh này sao???

- Ừm... đều là tôi tự làm hết đấy... Nên anh phải ăn hết, ko đc chia cho ai đâu đấy, biết chưa.

- Hả... ai lại làm thế chứ!!!

- Hihi, tôi nói đùa thôi, ai thích thì anh cứ chia. Có điều ăn ko đc ngon thì cũng đừng chê bai quá nhé!!!

- Cô biết là tôi thế nào rồi mà... Cảm ơn cô nhé!!! - tôi cười với Ngọc.

- Thôi anh về công trường đi, cũng sắp đến giờ làm rồi đấy.

- Ừ, bb cô.

- BB anh!!!

Chạy xe đi đc 1 quãng dọc con phố dài, nhìn qua gương chiếu hậu tôi vẫn thấy bóng Ngọc thấp thoáng đứng đó và nhìn về phía tôi cho đến khi khuất hẳn...

Buổi chiều xin nghỉ sớm vì công việc hn giải quyết tương đối êm xuôi, cũng chẳng còn việc gì nên tôi nổi hứng phóng xe đi dạo quanh cái mảnh đất này để thăm thú thêm những điều mà mình còn chưa biết. Chạy xe dưới cái nắng nhẹ cuối chiều kể ra cũng có cái thi vị riêng. Gió vi vu khe khẽ luồn qua 2 mang tai, đường xá rộng rãi, ko đông đúc như trên HN nên tôi cứ như người đang say đi tìm vị rượu trời từ trong men nắng... Tay ga đều đều, chiếc xe vẫn chầm chậm, bon bon qua từng con phố, đến khi thoát khỏi 1 ngã 4 để rẽ vào 1 con phố nhỏ, tôi bỗng thấy xa xa nơi cuối đường 1 bóng người quen thuộc... Chính là Ngọc đây mà, vẫn bộ váy công sở cô ấy mặc trưa nay nên tôi có thể nhận ra dễ dàng. Nhưng điều kỳ lạ ko đến từ sự xuất hiện của Ngọc mà lại nằm ở chiếc xe cô ấy vừa bước ra từ ghế lái. Đó chính là chiếc audi màu trắng sứ thuộc sở hữu của Ngọc.

- "Sao cô ấy lại nói là đi cùng đoàn công tác bằng xe của cty nhỉ??? "

1 loạt những câu hỏi, nghi vấn và suy tư chạy dọc quanh đầu tôi, nhanh chóng sắp xếp thành những giả thiết khả dĩ nhất.

Tôi liền lấy máy gọi cho Ngọc để kiểm chứng 1 phép thử vừa hình thành trong đầu.

- Tôi nghe nè.

- Tôi đc nghỉ sớm, giờ muốn gặp cô 1 chút mà ko biết cô đã về hay chưa? - tôi rào trước bằng cái sự "nghỉ sớm" của mình.

- ... Ờ... ừ... tôi vẫn chưa về. Có mấy chị em muốn đi mua chút đặc sản nên chắc là phải lát nữa.

- "Thì ra là vậy... " - tôi nhủ thầm trong đầu, cõi lòng bắt đầu cuộn lên những đợt sóng nóng bỏng vốn dĩ lâu nay đã nguội lạnh bởi những ám ảnh và khoảng cách...