Dòng Đời Nổi Trôi...!!!

Chương 57

- Cái Ly thì phải anh ạ?

- Ừ, đúng nó rồi... Mà sao nó lại ngồi 1m thế kia nhỉ...

- ... 2 mình chứ anh, nó đang lay thằng say bên cạnh kìa... Ô...

- ... Nhìn như thằng Xuân hay sao ấy... Có phải ko Hải...

- ... Hình như đúng rồi anh ạ... Chuẩn mnr, qua đó xem thế nào đi anh...

...

- Ly à, anh nghe đây. - tôi bước đc vài bước thì Ly điện cho tôi.

- Anh ở đâu mà ồn vậy?

- Đang ở bar.

- Vậy ạ, anh qua bar... đc ko, anh Xuân anh ấy đang say bét nhè ở đây nè. Anh gọi luôn thằng Hải nữa nhé, em ko biết số nó.

- Anh biết rồi... Nè, Ly ơi...

- ... Ơ... anh à... Ơ, hóa ra anh cũng đang ở đây à!!! - Ly thoáng giật mình rồi tươi tỉnh khi nhìn thấy tôi và Hải.

- Ừ, đang định ra chỗ em thì em gọi... Sao, thằng Xuân nó rủ em vào đây à???

- Ko, em vào... 1m thôi, định ngồi uống chút cho đỡ buồn thì nhận ra anh ấy.

- Ông ấy vào đây lâu chưa bà? - Hải hỏi Ly.

- Tôi ko rõ, tôi cũng chỉ mới vào đc có nửa tiếng thôi thì đã thấy anh ấy gà gật rồi. Giờ thì gục hẳn, định gọi ông mà quên mất số nên tôi gọi cho a.Tuấn luôn.

- Thôi đc rồi, giờ cứ để bọn anh lo. Em cũng về luôn đi, đêm hôm đi lại 1m thế này ko ổn đâu.

- Vâng, thì em cũng đang muốn về nên mới gọi cho anh mà... Nhìn anh Xuân có vẻ say đến ko biết gì rồi anh ạ. - Ly nhìn Xuân ái ngại.

- Ừ... Hải ơi, thôi về đi, để anh đưa thằng Xuân về cùng mày.

- Lấy anh cái thau ra đây, thằng này nó mà Liver-phun thì bỏ mẹ!!!

Tôi dặn Hải khi vừa đặt Xuân xuống giường. Căn trọ cũ hơn 1 năm qua vẫn ko có nhiều sự thay đổi, bức tranh gái đẹp vác lọ tôi treo trên tường vẫn y nguyên ở vị trí cũ. Từng mảng gạch, vết sơn loang ố trên tường vẫn vậy, điều khác biệt duy nhất là không gian có cái gì đó trống chếnh và tịch mịch hơn. Nhớ lại tầm này cách đây 2 năm trước, nơi đây vẫn còn tràn ngập tiếng nói cười, chém gió, tụ tập nhậu nhẹt của 3 thằng bọn tôi với đám bạn đón tất niên tết Tây. Sau 2 năm giờ đây chỉ còn mình ku Hải là người duy nhất thường xuyên ở lại nhà, nó mà bỏ thằng Xuân đi nốt thì căn phòng này chắc cũng chẳng còn giữ đc chút sinh khí cuối cùng như lúc này.

- Gần 11 rưỡi rồi, anh ngủ lại luôn đi, về làm gì, muộn.

- Ngủ lại thì cũng đc... nhưng mà... - tôi vừa nói vừa đưa mắt nhìn về chỗ Xuân đang nằm.

- Ko sao, sáng mai em gọi anh về sớm là đc mà... Haizz, lúc nãy em xl vì cáu với anh nhé, thực sự em cũng biết là anh rất khó mở lời với a.Xuân.

- Hừm... ừ, lúc nãy chú nói cũng đúng mà, ko sai đâu. Có lẽ sắp tới anh cũng phải tìm cách nói chuyện 1 lần với nó thôi. Dù gì thì bây giờ nó cũng bỏ đc con Trinh rồi.

- Đúng rồi, kiểu gì cũng phải nói chuyện với nhau thì nên nói càng sớm càng tốt anh ạ. May ra còn hàn gắn đc.

- Ừ... thôi đi ngủ đi, anh thấy mày cũng mệt rồi đấy... Cứ ngủ trước đi nhé, anh ra ngoài hút điếu thuốc rồi sang phòng bên ngủ cho thoáng.

- Ly à, về đến nhà chưa em? Nghe đc điện chứ!!! - tôi nhắn cho Ly 1 tn khi bước ra khỏi phòng.

- "Ring... Ring... " - Ly gọi luôn cho tôi, tôi cancel rồi gọi lại.

- Em vừa về thì anh nt. Bọn anh đã về chưa?

- Bọn anh cũng mới về thôi.

- Anh ở lại chỗ a.Xuân hay về nhà rồi vậy?

- Ừ, đêm nay anh ngủ lại đây, sáng mai về sớm.

- Vâng, bọn anh cũng sớm làm lành với nhau đi... Em thấy 2 người như vậy cũng tội quá.

- Ừ, chắc là sắp tới thôi em ạ, còn có lành đc hay ko thì chưa biết.

- ... Anh này...

- Sao em???

- Hồi nãy... lúc mà a.Xuân say ấy, em thấy anh ấy nhắc đến mấy chuyện cũ hồi làm ở bar cùng anh... Sau rồi còn nói mấy cái chuyện...

- Chuyện gì em???

- ... Hình như là về cờ bạc, cá độ thì phải anh ạ... Anh ấy cứ lảm nhảm, lùng khùng mấy từ em cũng ko rõ lắm nhưng chắc chắn là trò đỏ đen anh ạ...

- Ừ, đc rồi, anh biết rồi... Mà em cũng đang có chuyện gì phải ko???

- Chuyện gì là sao hả anh?

- Thì có chuyện gì buồn bực mới vào bar 1m chứ... Nói đc thì cứ nói với anh...

- ... Chuyện gì đâu anh...

- Lại buồn chuyện tình cảm à?

- Cãi nhau linh tinh thôi anh ạ... Nhưng mà em cứ thấy chán chán, thằng ny em nó như trẻ con ấy, chẳng tâm lý và biết nhún nhường gì cả. Lần này chắc em ctay thật luôn cho nó biết mặt!!!

- Ờ... ctay đc cũng hay, anh cũng ko có cảm tình với thằng ny của em lắm!!!

- Anh này đểu thật, thấy em cãi nhau mà lại cứ khuyên bỏ là sao, hì.

- Anh nói thật đấy, đến em còn thấy thằng đấy nó trẻ con nữa là anh... Xác định yêu vui vui cho có thú bông để nghịch thì yêu ngắn thôi, đơn giản thôi. Chừng nào yêu thật thì hãy đắn đo... Mà hay là yêu luôn thằng Hải hay thằng Xuân này này, cả 2 thằng cũng vừa giải tán ván cũ rồi đấy, hê hê hê.

- Thôi thôi, ko luyên thuyên với anh nữa. Em tắm qua cái rồi đi ngủ đây, nãy uống có chút rượu thôi mà giờ ruột gan nóng tưng bừng rồi.

- Ừ, em ngủ đi. Mấy hôm nữa rảnh anh, em vs cả My đi ăn nhé. Lâu rồi mấy ae cũng chưa ngồi chung.

- Okie anh. đã hẹn là phải nhớ đấy. Thôi nhé, bb anh.

- Bb em.

Tách bật lửa châm điếu thuốc, tôi lang thang quanh dãy hành lang xưa cũ. Vị thuốc thơm nồng xua tan đi phần nào cái giá buốt của đêm lạnh. Ngồi vắt vẻo trên khung lan can tầng 5 - thói quen cũ hồi tôi còn ở đây. Cảm thấy bản thân mình như 1 điểm nút nhỏ xíu nối liền không gian giữa khoảng không của bầu trời đen kịt và những vật chất nơi mặt đất đang chìm trong bóng tối. Nghĩ về những thất bại, sai lầm, những buồn tẻ trong cuộc sống đôi khi làm con người ta cảm thấy thật nhàm chán và mệt mỏi. Chỉ 1 cú rướn hông nhẹ nhàng lúc này là tôi có thể đưa cơ thể mình "tung cánh" trong 2-3s trước khi chạm đất rồi thăng thiên. Nhiều người đã chọn hành động này, coi nó là cách thức cuối cùng để giải nghiệm phương trình của cuộc đời. Tâm trạng tôi lúc này cũng có thể gọi là chán ngán, mất toi 1 buổi tối thu nạp kiến thức chỉ vì cuộc gặp mặt nhạt nhẽo, vô vị. Thêm sự phiền phức với Ngọc vì cái tính lanh tranh ko đâu vào đâu khi đem đến cho tôi nỗi bực dọc nho nhỏ mang tên con bé An. Buồn hơn cả là tình trạng sa lầy ngày 1 tồi tệ của Xuân, trong đó gián tiếp có 1 phần lỗi thuộc về tôi. Tất nhiên, tôi chẳng dở hơi và ngu xuẩn đến mức phải "tung cánh" mà bỏ đời vì những chuyện như vậy. Ngồi trên cao, trong cái tư thế chênh vênh, chới với rồi nhìn ra khắp không gian thế này đơn giản cũng giống như cách tôi tạo ra tâm thế ngạo nghễ khi nhìn vào cuộc đời vậy. Đôi khi quá buồn, quá chán nản, quá thất vọng thì việc bịt mắt lại mà đi có lẽ còn tốt hơn là mở mắt thao láo rồi ngồi thu lu 1 chỗ chờ đợi sự do dự và nỗi sợ hãi gặm nhấm, ăn mòn dần ý chí mạnh mẽ của bản thân.

- "Ring... Ring... " - còn đang lơ mơ với những giấc mộng ko rõ hình thù thì chuông đt reo vang... là Ngọc gọi...

- Nghe... - tôi thều thào trong cơn ngái ngủ dang dở.

- Anh làm gì mà tôi nt ko trả lời, gọi mấy cuộc cũng ko nghe máy vậy???

- Đang ngủ...

- 8h sáng đến hơn rồi mà còn ngủ, dậy đi,dậy rồi xuống mở cửa đi, tôi sang bây giờ.

- Ờ... cứ sang đi, nhưng tôi ko có ở nhà đâu. - tôi đưa tay dụi mắt, đã 8h sáng thì cũng đến lúc phải về rồi.

- Thế là thế nào??? Đêm qua anh ko về nhà à???

- Chuẩn!!!

- Vậy giờ đang ở đâu, về mau đi tôi còn qua. Có chuyện này cần nói với anh!!!

- Chiều đi, lát tôi còn phải qua cty nghe hướng dẫn công việc...

- Hn ngày nghỉ thì đi đâu, thôi đừng vòng vo nữa. Cho anh nửa tiếng nữa chuẩn bị đấy!!!

- Kệ cô, thích làm gì thì làm, lát sang mà thấy tôi chưa về thì cũng đừng có gọi tôi nữa. - tôi hơi khó chịu, 1 phần do cơn ngái ngủ chưa dứt, phần do những gì Ngọc làm với tôi hq. Có thể đó chỉ là ý tốt của Ngọc nhưng đó ko phải là những thứ tôi cần, hay đúng hơn là tôi ko cần Ngọc phải nghĩ cho tôi. Điều đó sai lệch và nó khiến tôi ko thoải mái.

- Hn anh làm sao vậy, chưa sáng ra mà đã gắt gỏng với tôi... Mà sao tối qua anh lại để cái An đi taxi về 1m? Đã bảo anh đưa nó về cùng rồi mà!!! - Ngọc tỏ vẻ hậm hực, nói giọng hách dịch. Điều này càng làm tôi khó chịu hơn, nhưng như mọi lần, tôi đều cố để ko thể hiện nó ra ngoài.

- Nó thích đi taxi thì tôi tôn trọng sở thích của nó thôi. - tôi tỉnh bơ.

- Anh để nó đi như vậy nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?

- Lúc đến chẳng phải nó cũng đi taxi còn gì, thanh niên 20 tuổi đầu. Gái thủ đô, có ăn học, sành đời vậy mà đi taxi cũng phải có người lo lắng, đưa rước thì tôi cũng chịu, chẳng chiều đc, hầy. - tôi mỉa mai

- Anh say rượu hay sao mà hn nói chuyện khó nghe vậy!!!

- Ờ, say... Thế nên giờ tôi mệt lắm, ko về đc đâu. Có gì để chiều nhé. BB.

Nói xong ko thèm nghe phản ứng từ Ngọc, tôi cúp máy luôn, nằm thở dài nhìn lên những mảng tơ nhện thưa thớt trên trần nhà bằng con mắt trống rỗng. Mở đt ra xem lại thì đúng là có 2 cuộc gọi nhỡ của Ngọc lúc 1h sáng, chắc lúc đó cả 3 thằng đều ngủ say mê mệt nên đt kêu mà ko biết. 2 tn còn lại nội dung chỉ xoay quanh việc hỏi tôi đã về nhà chưa và có về thì gọi lại ngay cho Ngọc. Chung quy cũng chỉ từ con An bép xép kia mà ra, đã đến tai Ngọc thì 100% cũng đến tai K.Nguyên và Trường rồi. Nghĩ vậy nhưng tôi vẫn bình thản, để xem K.Nguyên biết chuyện thì sẽ xử trí với mình thế nào. Công tư phân minh, sếp là người như vậy thì mới đáng để đầu quân.Còn nếu chỉ ỷ vào quyền lực của boss để giải quyết chuyện riêng thì tôi cũng chẳng thiết tha gì 1 cty điều hành theo mô hình "quản trị gia đình" như vậy.

- "Tranh thủ về thôi ko lát Xuân nó lại dậy... " - tôi ngồi dậy, với lấy áo khoác và chùm chìa khóa xe rồi bước ra ngoài. Ra đến gần cửa thì thấy Xuân đã đứng ngoài hành lang từ lúc nào...

- ... - Xuân nhìn thoáng qua tôi rồi đưa mắt sang nơi khác, im lặng ko nói gì.

- ... Tối qua... tao với Hải đưa mày về... Hơi muộn nên tao ngủ lại...

- ... Tao biết rồi...

- Giờ... tao về đây...

- Ừ... - Xuân trả lời rồi bước chậm dãi theo hành lang ngược với hướng cầu thang xuống nhà. Tôi nhìn theo trong giây lát, cũng chẳng hiểu nó còn giận - hết giận hay đã coi mình như người xa lạ, ko còn đáng để nó bận tâm nữa...

Sáng CN nên cảm giác mọi thứ quanh mình cũng thảnh thơi hơn, tôi chạy qua mấy quán ăn làm tô bún ốc cay nóng cho tỉnh người. Còn đang đắn đo ko biết có nên tạt qua quán cafe nào đó nhâm nhi hay là về nhà luôn cho "tiết kiệm" thì Trà gọi.

- Mình nghe.

- Tuấn à, hn có bận gì ko?

- Ừm... có chiều mình bận thôi. Từ sáng đến trưa thì rảnh.

- Vậy à, mà Tuấn đang ở ngoài đường hay ở đâu mà có tiếng xe vậy?

- Ừ, mình đang ở gần trường.

- Ồ vậy à, vậy cả sáng hn Tuấn rảnh chứ gì?

- Ừ!!!

- Mình nhờ chút việc đc ko?

- Trà cứ nói đi.

- Giờ Tuấn qua trường rồi đi cùng mình sang bv B.Mai đc chứ?

- Trà ốm à???

- Ko, mình qua đấy có việc thôi. Tuấn đi đc thì qua cổng ký túc đón mình nhé. Mình đang ở gần đấy.

- Ừ, vậy cứ ở đấy đợi mình.

- Bác sĩ: Đây là danh sách các bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn đã xin đc giấy xác minh của địa phương. Lần trước cháu hỏi hơi gấp nên bây giờ chú mới thu thập đc.

- Trà: Cháu cảm ơn chú nhiều ạ. Mấy cái này mà bọn cháu phải lên hội bảo trợ xã hội xin thì còn lâu họ mới lấy giúp.

- B.sĩ: Ừ, chuyện bình thường thôi mà. Mà dạo này bố cháu còn thường xuyên bị đau dạ dày nữa ko?

- Trà: Bố cháu giờ dùng ít rượu rồi nên cũng đỡ ạ. Nhưng mà đợt trước đi khám tổng thể thì men gan lại tăng chú ạ!!!

- B.sĩ: Hạn chế đc rượu nhưng còn thuốc nữa, bố cháu hút nhiều lắm. Hôm nào rỗi thì qua đây chú sắp xếp khám lại cho.

- Trà: Vâng, bố cháu cũng nhắc chú luôn đấy. Từ ngày chú lên chức đến giờ biết chú bận nên bố cháu nhiều khi nhớ bạn mà ko dám mời. Hì

- B.sĩ: Ôi dào thằng bạn già lắm chuyện. Đc rồi để hôm nào con giai chú về nước, chú sẽ đưa cả gia đình đến thăm nhà cháu luôn thể.

- Trà: Dạ vâng ạ. Vậy thôi chú cứ làm việc đi nhé, cháu và bạn xin phép về đây ạ.

- B.sĩ: Ừ, thế 2 đứa về nhé!!!

- Cháu chào chú ạ!!!

- Chú ấy là người quen với nhà Trà à?

- Ừ, chú ấy là bạn thân thời cấp 3 với bố mình.

- Thế này thì triển khai mấy công tác từ thiện ở đây cũng dễ hơn nhỉ?

- Ừ, nói chung là cũng nhờ vả đc 1 số việc như là tập hợp các quỹ, hay là tập hợp các danh sách bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn này chẳng hạn.

- Vậy nên Trà mới đc nhóm phân công ở B.Mai phải ko?

- Là mình xung phong thôi, tại vì có chú ấy là người quen nên làm mọi thứ cũng đc tác động phần nào... Giờ Tuấn vẫn rảnh chứ?

- Ừ, từ giờ đến trưa thì vô tư.

- Vậy đưa mình đi mua ít quần áo nhé!!!

- ... Ơ, nhưng mà mình ko có mắt thẩm mỹ đâu, đi cùng ko biết nhận xét xấu - đẹp thế nào đâu!!! - tôi ko thoải mái lắm vì đi mua sắm cùng phụ nữ, nhất là mua sắm quần áo cũng đồng nghĩa với sự kiên nhẫn vì phải chờ đợi.

- Ko sao, Tuấn cứ đi cùng mình là đc rồi, mình cần người khen hơn là người nhận xét, hì hì. - Trà cười tươi tự tin.

Tại 1 cửa hàng quần áo trên phố cổ...

- A, Trà à, lâu lắm em mới lại đến chị đấy nhé!!! - 1 bà chị tầm trên dưới 35t đon đả chào hỏi khi tôi và Trà bước vào. Mặc dù đã hơi "giừ" nhưng ngoại hình và phong cách ăn mặc của chị ta vẫn khá ổn, rất quyến rũ. Gu thời trang như vậy thì khả năng tư vấn chắc cũng ko đến nỗi nào. Bảo sao Trà lại tự tin như vậy.

- Trời, đến chị suốt chắc em tay trắng trước khi đi làm mất, hihi.

- Gớm, cô nói vậy làm chị buồn quá. Làm cho khách mình đẹp và hài lòng là chị mãn nguyện lắm rồi. Tiền bạc vật chất có rồi lại hết, chỉ có khách ruột với bạn bè của mình là bền thôi... Mà này, ny đi cùng đấy à, đến đây bao nhiêu lần mà chẳng bao giờ thấy giới thiệu ny gì cả. - bà chị chuyển gam nhanh ko kém gì tôi.

- Hì, mấy mẫu mới mà đợt trước em hỏi đã về chưa hả chị? - Trà ko phủ nhận mà hỏi chuyện khác luôn.

- Mấy mẫu mặc phối công sở đấy à, về rồi em ạ. Để chị bảo nhân viên lấy cho em thử luôn nhé.

- Vâng, cứ lấy sẵn ra cho em, em xem thêm vài mẫu nữa rồi thử 1 thể.

- Chị chủ: Này, em là ny Trà đúng ko? - bà chị chủ lúng liếng nhìn tôi cười.

- Tôi: Bạn trai thôi chị ạ!!! - tôi cười chơi chữ.

- Chị chủ: Bạn trai thì là ny rồi còn gì, trai cao ráo, gái trắng xinh. Đẹp đôi quá luôn!!!

- Trà: 2 người làm gì mà cứ thì thầm to nhỏ, nói xấu gì em à??? - Trà vừa đưa tay lật xem từng mẫu váy áo, vừa cười hỏi bâng quơ.

- Chị chủ: Cậu ấy thừa nhận rồi nhé, em còn chối là ko phải.

- Trà: Thì đúng cậu ấy là bạn trai của em còn gì... Nhìn thế kia ko lẽ lại là... bạn gái, hì hì hì.

- Chị chủ: Nó nói thế mà em ko giận à!!! - chị chủ khích tướng tôi.

- Tôi: Thì bạn em nói đúng mà chị, hê hê

- Chị chủ: Haizz, nói thế thì đúng là chẳng biết đâu mà lần với cô cậu... Trà ơi, mấy mẫu em hỏi đây này...

... Hơn 1 tiếng sau...

- ... Thôi Trà ơi, dây thắt lưng này đắt lắm mình ko nhận đc đâu...

- Cái của Tuấn mình thấy đeo suốt từ năm 1 đến giờ, bạc hết rồi còn đâu.

- Thắt lưng thì mấy ai để ý, với lại mình cũng có sơ vin mấy đâu. Trà đừng...

- Tuấn mà ko nhận là mình giận đấy, tính mình vốn ko ưa nói nhiều, Tuấn cũng biết rồi đấy. Chị ơi tính tiền cho em mấy bộ vừa rồi với cái thắt lưng này nhé. - Trà lạnh lùng ngắt lời, ko để tôi nói thêm câu nào. Tình cảnh giống hệt cách đây 1 tháng khi Ngọc ép tôi nhận đồ của cô nàng.

- Giờ đi ăn thì phải để mình mời nhé, ko tranh đc đâu!!! - câu mời của tôi cũng chẳng mấy sai khác như khi nói với Ngọc.

- Hì, giờ mình chỉ muốn ăn cái gì đó nhẹ nhàng thôi... Xem nào... hay là mua đồ rồi về nhà Tuấn chế biến nhé... Tuấn vẫn thích mấy món mình làm mà đúng ko!!!

- ... Ờ... thì... tùy Trà đấy, như vậy cũng đc.

Hơn 12h trưa...

- Thế nào, ngon chứ??? - Trà ướm hỏi tôi mấy món ăn mà cô nàng vừa làm.

- Tọp tẹp... nhóp nhép... tuyệt vời!!! Lâu ko đc ăn lại mà Trà vẫn giữ phong độ thật!!!

- Hì, có ngon thật ko vậy??

- Trà nấu thì ngang chuẩn đầu bếp rồi.

- Thế thì Tuấn thử cả mấy món này đi xem thế nào.

- Ngon mà, thôi để đấy mình bày cho.

- Ơ... Tuấn mang rượu ra làm gì vậy?

- ... À... Trà uống chút rượu vang ko? Ko thì mình cất đi... - tôi quên mất đây là Trà chứ ko phải Ngọc.

- Tuấn uống đi, mình ko uống đâu. - Trà vừa nói vừa nhẹ nhàng bày từng đĩa thức ăn ra bàn, dáng vẻ xinh đẹp toát lên vẻ ân cần và chu đáo.

- Ừ, vậy thôi để mình cất đi.

...

- Rồi, rồi, cứ gắp đi mình ăn hết, ngon quá xá!!! Mà Trà cũng ăn đi... cứ nhìn mình mãi vậy làm mình xí hổ, hề hề.

- Nhìn Tuấn mình lại nhớ hồi bé mình và anh mình cũng háu ăn y như vậy. Nhìn Tuấn lúc này ngộ lắm ý, haha.

- Ngộ mà cơm ngon thế này thì mình ngộ cả ngày cũng đc.

- Ngày nào Tuấn cũng tự nấu cơm à?

- Ừ, mình nấu cũng hòm hòm, tất nhiên là vẫn thua xa Trà.

- Giỏi nịnh nhỉ, vậy hóa ra mọi lần toàn giả khổ để bắt mình hầu à???

- ... Thì... cứ cho là thế đi, tại mình thấy Trà cũng vui mà. Cả 2 cùng vui thì có làm sao đâu.

- Cái gì mà cả 2 cùng vui... - Trà nói rồi đưa hạt cơm lên miệng, 2 má hơi đỏ.

- "Thôi bỏ mẹ, 1 người khỏe 2 người vui à!!!" - tôi tự rủa chính suy nghĩ ngu ngu trong đầu mình.

- Tuấn này, dạo này... Tuấn với Xuân thế nào rồi???

- Mình vừa ở nhà nó về sáng nay xong.

- Oh, vậy là 2 người làm lành với nhau rồi à...

- Ko, đêm qua nó say nên mình với thằng em vần nó về thôi. Sáng nay gặp nhau chỉ nói đc dăm ba câu chào rồi mỗi thằng lại 1 hướng.

- Ừ, cái gì thì cũng phải từ từ, dần dần mới thay đổi đc... Nhưng còn nhìn đc nhau là còn hy vọng...

- Ừm... à mà quên mình chưa hỏi, vụ mổ lần trước ấy, kết quả có tốt ko hả Trà???

- À... có, mổ thành công lắm. Bệnh nhân đó bây giờ cũng xuất viện rồi. Họ đc cứu cũng là nhờ 1 phần Tuấn đấy.

- Uầy, có gì to tát đâu chứ. Mình khỏe, họ yếu thì san sẻ bớt cho nhau là chuyện bình thường thôi...

- Hôm đó làm sao mình nhờ đưa về mà Tuấn ko chịu vậy!!! - Trà đột nhiên hỏi lại cái chuyện mà đến giờ tôi cũng chẳng còn nhớ.

- ... À... thì mình cũng nói rồi mà, hôm ấy về còn phải đi với thằng em có chút việc nữa. Với lại cũng có ông anh trong nhóm Trà đưa về rồi còn gì...

- Mình thì lại nghĩ khác cơ... - Trà nhìn vào mắt tôi chờ đợi, cô nàng này quả thật thông minh.

- Nghĩ gì khác??? - tôi nhún vai tỏ vẻ ngây thơ.

- Ko phải là Tuấn thấy anh kia có ý thích mình nên cố tạo điều kiện cho anh ấy đấy chứ??? - Trà lật bài ngựa.

- ...

- Haizz... hôm đó nhìn qua nét mặt Tuấn là mình biết rồi. Đúng là anh ấy có thích mình thật nhưng mình ko có cảm xúc gì. Cách đây hơn tuần mình cũng vừa mắng anh ấy vì săn đón mình ghê quá.

- Ừm...

- Vậy nên lần sau Tuấn có thấy điều gì tương tự thì cũng đừng gán ghép cho mình nữa nhé. Tính mình thẳng thắn, thích ai là quan tâm, yêu là mình sẽ nói. Mình ko cần người khác phải lập kịch bản cho mình như vậy đâu. - Trà nhìn thẳng vào mắt khiến tôi đôi chút chột dạ, cái gì mà "thích thì quan tâm, yêu thì sẽ nói" chứ.

- Ừm... Trà nói vậy là mình hiểu rồi... Thôi ăn miếng này đi này, mình nhường cho Trà đó, hì.

- Hì, to quá, đầy hết cả bát mình rồi... Tuấn ăn giúp mình 1 nửa nhé...

- "Cộp... cộp... " - tiếng nện đất phát ra từ giày cao gót vọng lại ở đằng xa mỗi lúc 1 gần... Hình như là hướng về phía phòng tôi, nhịp điệu bước chân phát ra nghe khá quen thuộc...