Dòng Đời Nổi Trôi...!!!

Chương 53

- Bác để ý xe thế nào mà xe cháu bị vẽ bậy bạ hết cả ra thế này!!!

- Ơ... nãy giờ có thấy ai động chạm gì đến xe mày đâu. Mà bác chỉ trông xe thôi chứ làm sao bảo quản xe cho mày đc. Thế chả lẽ thủng lốp hay hỏng xe mày cũng bắt đền à!!!

Tôi chán chẳng buồn phàn nàn thêm với bà trông xe nữa, cam phận chạy con xe với những "bức airbrush" đầu heo đang ngoác miệng cười về nhà. Tất nhiên là chẳng thể tránh khỏi những cái nhìn kỳ dị từ người đi đường.

Hơn 2 rưỡi sáng...

- Đó, ảnh đấy... Chả biết đứa mất dạy nào nó nghịch dại nữa!!! - tôi đăng bức hình con xe bị vẽ bậy cho Ngọc xem khi 2 đứa gặp nhau vào giờ G.

- Hahaha, vẽ đẹp thế còn gì!!!

- Đẹp như mặt lợn à... Lúc về mới hận, người ngoài người ta nhìn mình cứ như thằng điên!!!

- Hô hô, anh hận cái gì, chắc người ta thấy xe của anh đã đen thui lại còn xước sát nên muốn "trang trí" thêm tý họa tiết cho nó sinh động hơn ấy mà. Hehehe.

- Ờ, tôi mà gặp đc nó thì thể nào cũng phải đánh cho què tay để cám ơn.

- Mạnh mồm chứ chắc gì đã dám, đến lúc ấy lại há mồm, im re, cam chịu thì có. Hehe.

- Haizz... chán cô quá, mất công "tâm hự" nãy giờ mà chẳng đc câu động viên, an ủi... Haizz, thế học sắp xong chưa? Bao giờ mới chịu về vậy???

- Hơ hơ, xem nào... Chắc là còn lâu lâu đấy.

- Ờ... thèm zai đen nên định ở lại ăn vạ đất nước người ta à!!!

- Ờ đấy... Có người ko đc đi, lại bị vẽ bậy nên cay mũi kìa, hờ hờ...

- Về đi, về còn có người nấu đồ cho mà ăn, hê hê.

- À được, chính mồm anh nói đấy nhé. Thất hứa làm con kiki!!!

- Ờ, thì về để giúp việc người ta nấu cho mà ăn còn giề.

- Ko nói nhiều, ko chơi chữ cò quay... Tôi chỉ biết anh vừa nói tôi mà về thì anh sẽ nấu cho tôi ăn.

- Xùy... Ờ thì về đi, tôi làm bữa go home đãi cô là đc chứ gì.

- Oài, nhớ đấy nhé, hehe

- Thấy ăn là mừng như cún!!!

- Hì hì hì.

Ngày hôm sau ko phải đi làm nên dự định của tôi là nằm ườn thây ngủ nướng đến quá trưa nhằm "tiết kiệm"... tiền ăn sáng. Đang say giấc nồng thì chuông đt reo vang...

- "Quái, có hẹn giờ đâu nhỉ... À, là chuông gọi đến... " - tôi díu mắt uể oải bắt máy.

- Trà à!!!

- Mình đây, Tuấn hn có phải đi làm ko vậy???

- ... Ko... mình đang ở nhà!!!

- Vẫn đang ngủ à!!! Tuấn ơi... nhờ Tuấn chuyện này có đc ko???

- ... Ừ... chuyện gì Trà???

- Máu của Tuấn là máu gì vậy?

- Máu người chứ máu gì, hì... Mình máu O, mà có chuyện gì vậy? - tôi bắt đầu thắc mắc.

- Máu O à, có chắc ko Tuấn? - giọng Trà mừng rỡ.

- Chắc chắn, đợt tháng 8 vừa đi hiến máu theo chương trình tình nguyện bên Trà còn gì (Trà tham gia hoạt động 1 nhóm tình nguyện nhân đạo ở các bệnh viện).

- Ồ, vậy may quá rồi... Vậy Tuấn giúp mình đc ko... mà ko, là cứu người mới đúng. Giờ mình đang ở Bạch Mai, có 1 ca bệnh nhân sắp mổ đang cần gấp máu O mà người nhà bệnh nhân cũng ko dư giả gì. Tuấn có thể qua đây ngay bây giờ đc ko... mình nhờ Tuấn đấy!!!

- Ừ đc thôi, mình qua ngay!!!

Nhìn lại đồng hồ mới có hơn 7h sáng, chút ngái ngủ còn lại tan biến nhanh chóng. Tôi gọi ngay cho ku Hải vì đợt vừa rồi 2 ae rủ nhau đi hiến mới biết là cùng nhóm máu O.

- Xong rồi đấy, em ra ngoài kia ngồi nghỉ nhé!!! - y tá nói với tôi sau khi đã lấy đc 500ml máu cần thiết. Ra ngoài phòng chờ đc 1 lúc thì ku Hải lặng lẽ bước ra theo, nó cũng hiến 1 lượng máu giống như tôi.

- Này, uống sữa đi, anh xl nhé, mày mệt mà vẫn lôi mày đi.

- Có sao đâu anh, mấy khi đc giúp người thế này. Lần sau chị bạn anh có cần hiến máu thì cứ ới em nhé.

Thằng Hải vừa tu sữa vừa đánh mắt ra hiệu về phía Trà, lúc này vẫn luôn tay luôn miệng gọi điện liên hệ tới từng người mong nhận đc sự giúp đỡ. Để ý từ lúc mới tới đến giờ thì có vẻ Trà đang nhận được sự quan tâm "đặc biệt" từ 1 thành viên trong nhóm nhân đạo. 1 anh chàng có lẽ là đã đi làm vì mang dáng dấp khá già dặn. Luôn xuất hiện bên cạnh Trà, nói chuyện và hỏi han Trà mỗi khi cô nàng dừng điện thoại. Nhìn ánh mắt trìu mến thế kia thì 1 người mới quan sát như tôi cũng ko khó để nhận ra những tình ý ẩn sâu bên trong. Cơ mà việc tiến đến với Trà vào lúc này chắc chắn là 1 thử thách lớn lao giành cho anh chàng...

Đã gần 2 năm kể từ sau lần dạo biển đêm với tôi ở Đồ Sơn, Trà vẫn chưa yêu thêm 1 ai khác. Những lần gặp gỡ, hẹn nhau đi ăn riêng, Trà thường tâm sự với tôi về tình trạng chán yêu hiện tại, rằng cô nàng tạm thời muốn "ngủ đông" cái ý định này 1 thời gian để làm mới lại cảm xúc của bản thân. Cũng phải thôi, hơn 3 năm sau những cuộc tình dang dở đã giúp Trà đã trưởng thành lên khá nhiều. Chín chắn về suy nghĩ, biết tiết chế và nhìn nhận lại đối tượng yêu đương của mình. Ko còn là 1 cô gái chỉ thích những dân chơi bụi bặm, xăm chổ đầy mình, hay là những anh chàng công tử chạy moto pkl, hào hoa đến mức sẵn sàng ôm ấp những người con gái khác khi ko có mặt ny của mình. Ngẫm kỹ mới thấy phụ nữ hầu như ai cũng vậy, phải chờ cho đến tuổi ra trường và đi làm mới là lúc họ chịu buông trôi những cảm xúc mơ mộng của thuở thiếu nữ để nhìn lại thực tại cuộc sống, nhìn lại tương lai cuộc đời và nhìn nhận lại chính giá trị của bản thân mình. Đến khi nào người phụ nữ biết tìm những đối tượng thích hợp và lựa chọn những người nên yêu thông qua những tiêu chí pha trộn giữa nửa già của cảm xúc và nửa của non thực dụng thì đó chính là thời điểm lý tưởng nhất để họ chọn lựa người bạn đời cho mình.

- Anh này... ê ông anh... Đang ngắm gái hay sao mà mặt cứ như ngỗng ỉa vậy??? - ku Hải chọc tôi.

- ... Hả... ờ.. ngắm chứ. Toàn mấy em sv trẻ, khỏe, ngon nghẻ thế kia ko ngắm mới lạ.

- Em bảo cái này... anh Xuân ấy...

- Nó làm sao??? - tôi quên luôn những suy nghĩ vừa rồi về gái và Trà khi nghe Hải nhắc đến Xuân.

- ... Ừm... em cũng ko chắc là có phải ko... Nhưng mà hình như... ông ấy chia tay con phò kia rồi anh ạ.

- Thật!!! Nó bỏ con phò kia thật rồi ư... Chú có chắc ko???

- Em cũng đíu rõ lắm... đoán già đoán non thôi... Cơ mà đợt cách đây hơn tháng, mà em kể anh cái vụ cãi nhau ấy. Sau còn cãi nhau 1 vụ to nữa lúc nó đến nhà tìm ông Xuân, bị ông ấy cho ăn tát. Giờ gần nửa tháng rồi vẫn ko thấy tăm hơi sủi bọt gì, em ko tiện hỏi nhưng tình hình như vậy thì dự là xong rồi anh ạ.

- Lý do vẫn là sừng vỏ???

- Vẫn!!!

- Ừm, thằng Xuân nó vốn dị ứng cái này vì người yêu cũ của nó từng làm vậy với nó mà...

- Mà còn cái này nữa anh ạ... Hôm nọ em tình cờ vào máy của ông ấy thì thấy nhiều mạng cá độ lắm...

- Thật??? - tôi bắt đầu chột dạ.

- Mẹ, mấy cái trò này cả anh và em còn lạ gì nữa... Haizz...

- ... Hừm, cái này... vậy trước mắt chú cứ để ý nó giúp anh... Mịe, dính sâu vào cái này thật thì đ" ai khuyên đc nó đâu, trừ khi là thấy chết tận mặt thì may ra nó mới sợ...

- Em cũng biết vậy, em ko biết ông ấy chơi lâu chưa, đc hay là mất. Mà mất thì có mất nhiều ko nhưng mà thấy đồ đạc, xe cộ thì vẫn còn nguyên.

- Đã chơi thì chỉ có chết, chết lúc nào mà thôi... Khốn nạn nhất là muốn cứu nó thì phải để nó chết hẳn... Haizz, vậy nên chú cố gắng "canh" nó giúp anh.

- Vầng, anh ko cần dặn em cũng biết mà. Ae chơi với nhau mấy năm rồi, ông ấy mà vậy thật thì em cũng nản lắm.

- 2 ae hiến xong rồi à!!! - Trà bỗng nhiên xuất hiện trước mặt chúng tôi.

- Ừ, xong rồi, giờ bọn mình chuẩn bị về đây.

- Ồ, 2 ae đi 2 xe phải ko. Vậy Tuấn đợi 1 chút rồi đưa mình về cùng nhé!!!

- Trà để lát nữa anh đưa về cũng đc, đằng nào thì sáng nay cũng đi cùng anh rồi mà. - anh chàng kia từ đâu xuất hiện nhanh như chớp, nói vội nói vàng như sợ bị cướp mất lời.

- Ồ vậy thôi Trà cứ đi cùng với anh đây cũng đc. Lát nữa 2 ae mình còn đi có chút việc chứ chưa về ngay đâu... Phiền anh đưa giúp bạn em về nhé!!! - tôi mở lời mà trong lòng thầm cười, nhớ lại cách đây vài năm mình cũng từng vồn vã y như anh chàng này vậy.

- Okie, cứ để mình đưa Trà về, vậy anh xuống lấy xe trước. Khi nào em xong thì mình về nhé. - anh chàng bắt ngay lấy lời tôi, đon đả chốt hạ với Trà.

- ... Ơ... thôi vậy cũng đc ạ... Vậy hôm nào Tuấn rảnh nhớ alo mình nhé. Cũng lâu rồi bọn mình chưa đi ăn với nhau mà. - Trà hơi miễn cưỡng nhưng nhanh chóng khỏa lấp đi vẻ ngập ngừng đó bằng lời hẹn giành cho tôi. Ko để ý tới khuôn mặt của anh chàng bên cạnh đang hiện lên những nét băn khoăn, khó hiểu.

- Ừ, hôm nào rảnh mình sẽ gọi cho Trà. Thế nhé, bọn mình về đây!!! - tôi giơ tay làm dấu alo rồi cười tạm biệt Trà.

1 ngày sau buổi hiến máu, tôi lại trở về với công việc thường nhật bên siêu thị của mình. Thú thực mà nói những ngày này đối với tôi tương đối nhàm chán vì tôi đã xác định trước chỉ làm đến hết tháng là nghỉ việc. Có muốn cố gắng vận dụng hết kỹ năng múa mép của mình để ăn doanh số hay ăn chặn nốt tháng cuối này cũng ko đc vì tình hình kinh doanh khá ế ẩm. Hậu quả của sự sụt giảm kinh tế, tác động trực tiếp tới hầu bao và sức mua của mọi người. Kéo theo sự đổ sập của 1 loạt con cờ domino, xét đến vi mô có thể thấy ngay những phản ứng dây chuyền đó từ siêu thị nơi tôi làm việc. Sản phẩm bán kém, hàng hoá ế ẩm, tồn đọng, doanh thu tụt, lợi nhuận giảm. Các tay giám đốc ngoài việc tính toán những chiêu bài cho kinh doanh thì còn thực hiện những ngón đòn triệt để tới chính nhân viên của mình, mà cụ thể ở đây là chúng tôi. Những tay trông kho, những chân bán hàng chính là những con tốt dễ thay thế nhất mà hầu như siêu thị điện máy nào cũng ngấm ngầm áp dụng vào mỗi thời điểm kinh doanh thất thu. Cách thức đơn giản nhất là ép doanh số để có cớ phạt rồi trừ vào lương. Số lương cững đã ít ỏi, ko ăn đc chút thưởng gì từ doanh số nay còn bị ép phạt thì nhân viên đâu còn tâm trí đâu để cống hiến. Những người bí bách quá cố bám trụ lại thì phải chấp nhận chịu chậm trả lương, lương giảm theo luật "bất thành văn" và đó cũng chính là mức lương đc reset lại sau khi các stđm đã "thải loại" đc phần lớn nhân viên cũ để tuyển mộ những nhân viên mới theo cấu hình lương thưởng thấp hơn mà vẫn yên tâm về độ cống hiến của họ so với top nhân viên cũ. Tôi cũng nằm trong số "thải loại" này, kể ra thì vẫn có cái may vì việc tự nguyện huỷ hđlđ giữa 2 bên thế này cũng giúp tôi tránh đc khoản phí 5tr tiền phá vỡ hđ làm việc dưới thời hạn 1 năm.

Đang đứng ngáp vêu mồm vì khách vắng như chùa bà Đanh thì bỗng...

- Nhân viên gì ko chịu làm việc mà lại đứng ngáp thế này!!! - 1 giọng nói ề à già đanh khiến tôi phải ngáp vội chỗ dở mà quay lại...

- Ôi trời, con bé này nghịch nhỉ. Sao hn lại nhớ thằng anh mà đến thăm thế này!!! - thì ra là con bé My troll tôi, đi cùng nó còn có 1 thanh niên cao ráo khác.

- Hihi, nhớ anh thì đến thăm anh thôi... Sao vậy anh???

- Suỵt suỵt!!! Nói nhỏ nhỏ thôi quản lý nó ra, anh sợ nó nắm nắm... - tôi cúi người đưa ngón tay lên môi làm bộ e dè.

- Xuỳ... Thế thì làm sao... - My nhăn mặt tỏ vẻ ko bằng lòng trước thái độ "khúm núm" của tôi.

- Hahaha, trêu em thôi, anh thì có biết sợ ai đâu ngoài... em cơ chứ, hê hê. Thế ai đi cùng em đây mà nãy giờ ko chịu giới thiệu cho anh vậy???

- Hứ, anh là hơi bị lẻo mép đấy nhé... Còn đây á, đây là... là gì vậy nhỉ??? - My bỏ dở câu nói rồi vân vê 2 đuôi tóc, tinh nghịch nhìn sang cậu thanh niên.

- Em chào anh, em tên Quân. Em là ny của My ạ. - cậu thanh niên nhỏ nhẹ nói.

- ... ... Ra đây anh hỏi... - tôi nhăn mặt tỏ vẻ đăm chiêu, đoạn kéo Quân ra hỏi nhỏ nhưng vẫn đủ để My nghe thấy. - Em là ny của nó thật hay là bị nó ép đến đây nhận vơ với anh vậy?? Cứ nói ra có gì anh bảo kê cho, nó đánh em thì anh sẽ can.

- ... - Anh này nhớ nhé... Hứ, cả anh nữa, nhìn gì mà nhìn, tý nữa về chết với tôi!!! - thằng Quân nghệt mặt ra sau khi nghe những gì tôi nói. Trong khi My trợn mày, làm bộ xửng cổ với tôi rồi buông lời "dằn mặt" Quân làm ku cậu chỉ còn biết xoa đầu, cười trừ.

- Rồi, rồi, lỗi của anh, lỗi của anh hết. Thế hn đem ny đến ra mắt anh zai chứ gì. Vậy muốn anh nói gì nào.

- Anh nhận xét đi, xem "hắn" thế nào???, hihi. - My hí hửng hướng ánh mắt chờ đợi về phía tôi.

- Ừm... về cảm quan bên ngoài anh chấm là được,, cho chú điểm A, còn phải thêm tý "bên trong" nữa thì mới đánh giá đc A+ hay là A-, hehe. Về tính cách chưa tiếp xúc nhiều nên anh chưa biết nói sao. Nhưng My đã chọn chú thì chắc là phải có lý do thì nó mới chọn, còn về lâu về dài thì mới nói tiếp đc. Mà còn điều này nữa anh nghĩ là cũng nên nói với chú luôn, ko biết chú có muốn nghe ko.

- Vâng, anh cứ nói đi ạ!!!

- Ừm, sau này mà 2 đứa có chuyện gì xảy ra thì chú cũng nên cân nhắc gọi cho anh. Anh có thể giúp đc bao nhiêu trong khả năng của anh thì anh sẽ tác động. Tốt nhất đừng để đến tình trạng chỉ mình cái My gọi cho anh. Anh nghe chuyện gì cũng muốn nghe bằng cả 2 tai. Đó, có vậy thôi, anh nói hơi dông dài nhưng đều vì muốn tốt cho cả 2 em. Quân hiểu chứ!!!

- ... Ơ... vâng ạ!!! - 1 chút ngập ngừng đến từ Quân, ko hiểu vì tôi làm hơi quá khiến nó "khớp" hay là vì 1 lý do nào khác.

- Hì, đúng là anh zai tốt của em mà!!! - My thì vẫn hỉ hả, ngúng nguẩy cười với tôi.

- Tốt thì mua cho anh cái tivi đi, ko mua thì hỏi giá lung tung cũng đc. Tạo việc cho anh làm, ko anh quản lý nãy giờ cứ lườm yêu anh kìa!!! - tôi nói 1 hơi bâng quơ, câu cuối ko quên móc máy tay quản lý nãy giờ đang đứng nhìn bọn tôi bằng ánh mắt khó chịu.

- Anh này, chiều về đi cafe với em đi!!!

- Ơ hay nhỉ, có ny rồi kia mà, còn đi vs ông anh già này làm gì nữa.

- Ny là ny, anh zai là anh zai chứ. Chiều về đi với em nhé!!!

My vô tư thật, tôi cười với con bé nhưng cũng ko quên liếc nhanh qua nét mặt của Quân. Chính những tiểu tiết vụn vặt thế này lại thường là những mũi xuyên phá sắc ngọt nhất, đâm sâu vào vỏ bọc bản chất của mỗi con người. Bao nhiêu thái độ, sắc diện, cử chỉ của bản thân thường chỉ lộ ra vào những thời điểm mà người ta ít để ý đến việc dấu diếm nó nhất.

- "Tít... Tít" - chưa kịp trả lời My thì đt báo có tin nhắn đến từ 1 số lạ. - "Muốn biết ai vẽ bậy lên xe thì 5h chiều nay đến đầu cổng The Garden. Ko cần liên lạc lại, liên lạc lại coi như huỷ hẹn."

- "Mẹ mày, liều thật. Mà ko biết là thằng điên dở nào đây nhỉ. Có khi nào gặp phải bọn hội đồng hay ko???" - Này anh, sao vậy, có chuyện gì à. Thế nào, lát nữa có đi hay ko để em còn biết!!! - My giục giã cắt đứt dòng dòng suy nghĩ của tôi.

- Anh ko đi đc rồi, lát về lại phải đi lắp đồ cho khách. Để hết tháng này anh rảnh thì ae mình tha hồ đi.

- Xời... Đợi cả tháng nữa... Vậy thôi anh làm việc tiếp đi, bọn em về đây!!! - Em chào anh ạ!!! - My và Quân chào tôi.

- Ừ, về cẩn thận nhé!!!

5h chiều...

Tôi đã vòng đi vòng lại quanh cái khu này từ cách đây 10" để "tiền trạm" trước xem có nhóm côn đồ nào manh động hay ko. Kết quả là chẳng có gì ngoài những người dân qua lại mua sắm và làm việc. Chờ đợi thêm 5" nữa, tôi bắt đầu cảm thấy hơi suốt ruột và muốn gọi cho cái số lạ kia. Bị vẽ bậy rồi còn bị "nó" chơi cho vố leo cây này nữa thì đúng là chết nhục.

Còn đang chồng chéo với những nghi ngờ thì từ phía xa xa lảng vảng 1 bóng xe đạp đang đi tới... Từ từ gần hơn... gần hơn chút nữa, hình như là bóng dáng của con gái... Từ đầu đến giờ tôi vẫn mặc định trong đầu "nó" là 1 thằng đàn ông. Nhưng ko hiểu sao cái bóng dáng đang đạp xe kia lại có sức thu hút với tôi đến vậy... Gần hơn nữa rồi... Nhìn sao mà giống... giống...

- "Ôi, đờ mờ... ko phải chứ hả zời!!!"

1 loạt phản xạ lật mảnh ghép bí mật đc tôi thực hiện trong não bộ. Chỉ 1 vài tích tắc thôi nhưng những hình ảnh về mấy hình mặt heo, từ đêm chat vs Ngọc,, tin nhắn hẹn gặp vào 5h chiều và chính là cô nàng Ngọc bằng xương bằng thịt lúc này đang ung dung đạp xe ở HN, thủ đô của nc VN, chứ ko phải ở tận bên châu Đại Dương xa xôi kia đã giúp tôi xâu chuỗi lại toàn bộ những sự kiện như 1 cuộn phim đang đc quay bằng chiếc máy chiếu...

- "Két... " - ... - Ngọc phanh xe khi đã đến bên cạnh tôi. Đoạn chìa cánh tay phải ra rồi im lặng mỉm cười.

- ... "Vυ't" - ... Hừ. - tôi đưa tay ra định bắt lấy để "cảm ơn" nhưng Ngọc như có sự chuẩn bị từ trước, rút vội cánh tay lại rồi nhìn tôi cười ngặt nghẽo.

- Hahaha, đây là lần thứ 2 tôi đc chứng kiến vẻ mặt cam chịu và bất lực của anh... Nhìn ngộ ghê!!!

- ... Hừ!!!

Tôi thực sự bực bội với suy nghĩ bị cô nàng này chơi khăm từ đầu đến cuối. Xỏ mũi đi hết từ chỗ gửi xe đến đêm chat giờ G sang tận bên Úc rồi cuối cùng điểm kết lại chính là HN. Dù vậy vẫn ko thể ko thừa nhận rằng ban nãy tôi thực sự đã bị thu hút bởi hình dáng xinh đẹp và tràn đầy năng lượng của Ngọc. Đạp xe đạp thể thao, style quần áo cá tính với chiếc mũ lưỡi trai hải quân nâu sậm, áo thun thể thao dài tay màu ghi xám. Bên dưới là quần sóoc bò đen cùng chiếc quần tất màu nâu sậm cùng tone với chiếc mũ hải quân, làm tôn thêm đôi chân dài thon gọn.

- Về từ bao giờ đấy??? - tôi hỏi để cắt đứt cơn cười vẫn chưa dứt của Ngọc.

- Tất nhiên là trước hôm "ký hoạ" lên xe của anh rồi, hahaha - Ngọc lại đc thể cười lớn tiếng hơn.

- Đúng là chỉ có heo mới "ký hoạ" đầu heo. - tôi độp lại. - Mà trời lạnh sao ăn mặc phong phanh vậy???

- Lạnh gì, tôi còn đang muốn lạnh nữa này!!! - tôi quên mất là cô nàng đang đạp xe tập thể dục, căn cứ vào 1 vài giọt mồ hôi đang đọng lại nơi cổ gáy.

- Tập xong chưa? Ra đâu đó uống nc đi!!!

-Vậy ra đằng sau này, khu đằng sau có quán cafe đc lắm.

Lại nhắc tới cafe, cũng đã lâu rồi tôi chưa nhen nhóm lại ý tưởng kinh doanh 1 thời của mình. Con người kể cũng lạ, hồi bé tí thì bay cao bay xa như cánh chim vần vũ với những ý tưởng, những giấc mơ ko giới hạn. Nhưng càng lớn thì cái giới hạn ấy càng bị thu hẹp lại. Cho đến khi va vấp, biết trải sự đời và biết... sợ, thì cũng chính là lúc chính ta đóng khung những ước mơ của mình vào 4 từ "Nên - Ko nên, Có thể - Ko thể "...

Ngọc dẫn tôi đến 1 quán cafe nằm ngay trong khu đô thị này. Mới chỉ dựng xe và nhìn ngắm bên ngoài cũng đã cảm nhận đc phong cách hiện đại toát lên từ kiến trúc xây dựng của quán. Bước vào trong, không gian như nở ra thêm bởi chiều sâu và độ mở của thiết kế.

- "... Bàn này.. Bàn này... "

Còn đang vẩn vơ tìm chỗ ngồi thích hợp thì tôi chợt nhận ra cô bạn Hằng của tôi cũng đang ngồi đây. Nhưng sự xuất hiện của Hằng ko bất ngờ bằng người đang ngồi đối diện với Hằng, ở thế quay lưng lại với tôi. Đó chính là Huy, ny cũ của Hằng, người mà trước đây đã từng gặp và đối thoại với tôi tại bữa tiệc sinh nhật của Hằng.

- "Bỏ xừ rồi... tính sao bây giờ... "