"Nhưng
hiện
giờ
không
giống, ta
đã
là đại tư mã bản triều, chỉ ở dưới thiên tử, chẳng lẽ còn
không
thể phong thê ấm tử sao? Chẳng lẽ ta còn
không
thể cưới nàng sao?" Diệp Tiềm
nói
đến đây, bàn tay to hữu lực giống như kìm càng siết chặt Triêu Dương công chúa, làm cho nàng
không
thể nhúc nhích.
Nàng buông mắt xuống, nhìn hai tay Diệp Tiềm
đang
giữ vòng eo mình,
nhẹ
nhàng lắc đầu, thở dài: "Tiềm, buông ta ra."
Diệp Tiềm nhìn chằm chằm nữ nhân trong ngực, kiên định lắc đầu: "không, ta
không
buông."
hắn
ngừng lại, bổ sung thêm: "Ta
sẽ
không
bao giờ buông tay nữa."
hắn
ôm chặt nàng, đem mặt mình cọ xát mái tóc nàng, ôn nhu mà chân
thật
nói: "thật
lâu trước kia, ta
đã
nói
sẽ
không
buông, nàng quên sao?"
Triêu Dương công chúa trong mắt có
một
tia hoảng hốt, nàng bỗng nhiên nhớ lại, năm đó ở Bình Tây Hầu phủ trong Túc Ninh Thành, thiếu niên ôm nàng phát thệ
một
đời
một
thế. Bên môi nàng nổi lên
một
chút cười tái nhợt, lời thề như vậy,
đã
trải qua rất nhiều gió táp mưa sa, vẫn còn bên tai như cũ.
Nàng lắc lắc đầu, cắn môi
nhẹ
giọng
nói: "Tiềm, nhưng ta mệt mỏi, ta
đã
gả hai nam nhân, ta
khôngmuốn tái giá, cũng
không
hy vọng cuốn vào phong ba, chỉ hy vọng có thể im lặng sống hết tuổi già." Nàng đẩy tay Diệp Tiềm giam cầm nàng ra: "Tiềm, nếu vài năm trước, chàng
nói
với ta như vậy, ta
sẽcao hứng. Nhưng
hiện
tại, tâm ta thực mệt mỏi. Ta cũng bắt đầu cảm thấy, có lẽ chúng ta
thật
sựkhông
có duyên phận."
Diệp Tiềm thấy vậy,
một
trận hoảng hốt
không
có lý do, bàn tay to càng dùng sức nắm giữ nàng
khôngrời: "Triêu Dương,
không
cần như vậy."
Triêu Dương công chúa bị
hắn
ôm,
không
thể thoát thân, mày nhăn lại, chán ghét quay đầu
đi, đạm thanh ra lệnh: "Buông ra."
Diệp Tiềm trầm giọng
nói: "Ta
không
cho nàng tránh ra." Ngữ khí bá đạo, tay kìm lòng
không
đậu càng dùng lực, gân xanh bạo khởi.
Thở dốc dồn dập nóng bỏng quanh quẩn ở bên tai Triêu Dương công chúa,
không
thể tránh thoát giam cầm, thế này nhắc lại trong trí nhớ những việc
không
thoải mái nàng từng chịu, thân mình đơn bạc nhịn
không
được run rẩy, mày nhăn càng chặt, hai tay mềm mại
không
xương định đẩy Diệp Tiềm ra, nhưng căn bản
không
giãy dụa được, nàng quýnh lên, cao giọng gọi: "Người tới!"
Ngoài phòng thị nữ
đã
sớm đứng ở đó, lúc này nghe thế, thị vệ bên ngoài nhất tể xông lên, định
đi
vào, lại bị Diệp Tiềm khiển trách
một
tiếng,
âm
thanh lạnh lùng: "Ai cũng
không
cho tiến vào!"
Thị vệ là phủ công chúa nuôi, đều biết chủ nhân nhà mình cùng đại tư mã đương triều đủ loại liên quan, tức thời ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng tất cả đều do dự, giữa hai người đó mà
nói, đúng chỗ xung yếu, họ
đi
vào sát phong cảnh sao?
Triêu Dương công chúa cũng
không
biết suy nghĩ trong lòng thị vệ, lúc này kêu cứu, thấy
không
ai trả lời, càng run rẩy, cảm thấy ủy khuất, thế nhưng rơi lệ, càng ra sức giãy dụa.
Diệp Tiềm thấy Triêu Dương công chúa
trên
mặt có e ngại, thân mình
đã
nhẹ
nhàng run lên, sửng sốt
một
chút, mới cứng ngắc buông Triêu Dương công chúa ra.
Triêu Dương công chúa được tự do, cầm lấy đàn cổ bên cạnh, dùng sức ném vào Diệp Tiềm.
Diệp Tiềm giống như
một
bức tường đứng ở đó,
không
trốn, vì thế đàn cổ vừa vặn ném lên ngực
hắn. đàn cổ tinh xảo tao nhã phanh
một
tiếng rơi
trên
mặt đất, phát ra tiếng gào thét ám ách.
Triêu Dương công chúa vẻ mặt tiêu lãnh, nước mắt như sương, tế mâu nàng hẹp dài giống như nhìn
một
người xa lạ hướng về Diệp Tiềm, thấp giọng
nói: "Ngươi
đi
đi, ta
không
muốn nhìn thấy ngươi."
Môi Diệp Tiềm gian nan muốn mở ra, hầu kết khẽ nhúc nhích, nhưng đến cùng chưa
nói
ra cái gì, cắn răng
một
cái, xoay người muốn ly khai.
Nhưng là tới cửa, lại nghe trong phòng Triêu Dương công chúa
không
thể ức chế tiếng rêи ɾỉ,
hắn
dừng bước chân lại, quay đầu nhìn, thấy nữ nhân kia quay lưng về phía mình kiên cường mà
không
dừng được run rẩy.
Diệp Tiềm xoay người, từng bước
một
đi
đến bên Triêu Dương công chúa, thử thăm dò vươn tay
đichạm vào đầu vai nàng.
Lúc tay
hắn
đυ.ng tới vai nàng đơn bạc kiên cường, Diệp Tiềm cảm thấy thân thể dưới tay
hắn
cứng lại
một
chút.
Nửa ngày,
hắn
khàn khàn mà tối nghĩa mở miệng
nói: "Thực xin lỗi, Triêu Dương, là ta sai rồi."
hắn
mềm
nhẹ
mà thong thả từ sau lưng ôm lấy nàng, ngực nóng ôm sát phía sau lưng nàng
đang
co rúm, miệng nỉ non
nói: "Ta từ nay,
không
đối với nàng như vậy nữa."
hắn
khẽ thở dài: "Triêu Dương, lúc này, ta thực
sẽ
không
buông tay."
Trước kia
hắn, tuy rằng phong cảnh cho người nhìn, nhưng trong khung vẫn luôn là thiếu niên quỳ gối dưới làn váy nàng, nhớ kỹ nàng đối đãi lạnh bạc, cho rằng bản thân khổ luyến
một
hồi rồi hoàn toàn
không
đạt được, vì thế đối mặt với nàng luôn
không
ngừng sợ sệt, luôn lùi bước, luôn ước đoán.
Diệp Tiềm tựa đầu chôn vào tóc nàng, thấp giọng hứa hẹn
nói: "Triêu Dương, mặc kệ nàng bằng lòng
không, lúc này đây ta
sẽ
không
bao giờ rời
đi
nữa. Ta cứ ở trong này, chờ nàng, chờ nàng tha thứ cho ta, gả cho ta."
Triêu Dương công chúa
nói: "Tiềm, A Ly là cốt nhục thân sinh của ngươi, điểm này ta
sẽ
không
giấu ngươi, cũng
sẽ
không
giấu
hắn." Nàng ngừng lại, tiếp tục
nói: "Nếu -- nếu ngươi muốn
hắn
nhận tổ quy tông, cũng có thể."
Diệp Tiềm kiên định lắc đầu: "không, A Cẩn, ta chẳng những hi vọng cùng
hắn
nhận thức nhau, cũng hi vọng nàng có thể gả cho ta, đến lúc đó chúng ta
một
nhà đoàn viên."
Triêu Dương công chúa mệt mỏi nhắm mắt: "Nhưng ta
không
muốn gả cho ngươi."
Diệp Tiềm bất vi sở động: "Ta đây
sẽ
chờ đến khi nàng tha thứ cho ta, nguyện ý gả cho ta mới thôi."
hắn
nhẹ
vỗ mái tóc nàng, ôn nhu
nói: "Nếu nàng mệt mỏi, vậy ngủ
đi, ta ôm nàng ngủ."
Triêu Dương công chúa chậm rãi lắc đầu: "Ngươi
đi
đi, ta
không
muốn nhìn thấy ngươi."
Diệp Tiềm mím môi, ngồi xuống ôm lấy nàng, đến bên giường: "Nếu nàng
không
muốn nhìn thấy ta, vậy nhắm mắt lại, như vậy
thì
không
nhìn thấy."
Bên người này ngực ấm áp và kiên cố là thế, thậm chí vô cùng yên ổn, vừa mới khóc
một
hồi, Triêu Dương công chúa quả
thật
mệt mỏi, nàng dựa vào ngực
hắn, mệt mỏi nhắm mắt.
Diệp Tiềm cẩn thận cúi đầu nhìn chằm chằm gương mặt nàng, khuôn mặt kia quyến rũ như ban đầu, thế nhưng có mấy giọt lệ, thậm chí lông mi thon dài cong cong đều có
một
hai sợi bởi vì dính ướt mà
không
rung động.
hắn
hầu kết động đậy, hơi hơi cúi đầu, thử thăm dò hôn gương mặt nàng, nhưng vì ôm nàng mà
khôngdám kinh động, căn bản với
không
tới, cuối cùng ở
trên
trán nàng trơn bóng
nhẹ
nhàng hôn
một
cái.
==========================
Có lẽ vì đêm qua chưa từng ngủ ngon, cũng có lẽ vì phát tiết khóc
một
hồi, Triêu Dương công chúa thế nhưng thực ngủ say, Diệp Tiềm cũng
không
dám đυ.ng tới, sợ quấy nhiễu mộng đẹp của nàng. Cũng
không
biết bao lâu, Triêu Dương công chúa rốt cục ưm
một
tiếng, động đậy thân mình mềm mại.
Diệp Tiềm thở dốc dồn dập, trong mắt ngược lại càng đen tối, bất quá
hắn
vẫn nắm chặt tay, cố tự đè nén.
Triêu Dương công chúa chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Diệp Tiềm có chút sững sờ, trong con ngươi lộ ra mơ hồ.
một
hồi lâu, nàng như hiểu được, quay mặt
đi,
không
nhìn Diệp Tiềm.
Diệp Tiềm
đang
định
nói
gì, Triêu Dương công chúa lại lạnh giọng mở miệng: "Ngươi nhẫn đến khó chịu, còn
không
nhanh buông ta ra."
Diệp Tiềm hơi ngơ ngác, rồi hiểu ra, cúi đầu nhìn, thấy
trên
mặt Triêu Dương công chúa trắng nõn giống như vẽ loạn son, cả cái cổ thon dài tao nhã đều lộ ra phấn hồng.
hắn
hít sâu mấy hơi, định để vật cứng rắn của mình
không
kiêu ngạo nữa, nhưng mà
không
có cách nào, đành phải bất đắc dĩ
nói: "Ta
không
cố ý."
hắn
nghĩ nghĩ, lại
nói: "Về sau nếu nàng
không
thích, ta
sẽ
không
xằng bậy."
Lời này quả thực làm cho người ta ôn lại mộng cũ, Triêu Dương công chúa nghe vậy khinh thường trừng mắt nhìn
hắn, thấp giọng
nói: "Ngươi cút ra ngoài cho ta."
Diệp Tiềm vội ôm lấy Triêu Dương công chúa, nghiêm cẩn
nói: "nói
ta cút cũng có thể, nhưng ta muốn ôm nàng cùng cút."
Lời này vừa ra, Triêu Dương công chúa
không
nói
gì, tức thời giãy dụa thoát khỏi
hắn
ôm ấp, định đứng dậy, nhấc người, tóc dài hất lên, mang theo mùi thơm đảo qua ngực Diệp Tiềm phập phồng, sau đó ở
không
trung vẽ nên độ cong xinh đẹp, quanh quẩn ở phía sau lưng Triêu Dương công chúa, phụ trợ vòng eo mảnh khảnh.
Diệp Tiềm càng cảm thấy khó có thể chịu được,
hắn
bất đắc dĩ tránh ánh mắt
đi,
không
nhìn nàng nữa.
Triêu Dương công chúa đứng dậy, lạnh nhìn Diệp Tiềm
nói: "Ngươi cứ ở trong này
không
đi
"
Diệp Tiềm gật đầu.
Triêu Dương công chúa cười lạnh: "Thế nào, ngươi cũng
không
cần nhìn con trai của ngươi sao?"
Diệp Tiềm nghe vậy, lập tức ngồi dậy.
Triêu Dương công chúa thấy vậy, sắc mặt hòa dịu, nhưng vẫn cự người ngoài ngàn dặm: "Ngươi
đi
ra ngoài
đi, bảo Cẩm Tú mang ngươi
đi
gặp A Ly."
Diệp Tiềm gật đầu: "Ừ, được, ta
đi
gặp
hắn
trước."
========================
Diệp Tiềm
đi
đến Hoa lạc uyển của Tiểu Hầu Gia A Ly, A Ly kỳ thực cũng vừa tỉnh ngủ. Dã ngoại
mộtđêm, quá hưng phấn, căn bản
không
ngủ no, giờ trở về nhà, mỏi mệt quá mức, ăn
một
chút rồi ngã đầu ngủ say, ngủ luôn đến trưa.
Lúc này
hắn
xuống giường, thị nữ mặc quần áo, lại ăn no nê,
không
khỏi nhớ tới tình cảnh hôm qua.
trên
khuôn mặt non nớt
nhỏ
nhắn thế nhưng bắt đầu tràn đầy phiền muộn, thở dài,
đi
đến bên cạnh, cầm lấy cái rương mở ra, bên trong là đủ loại đồ chơi, có hoàng đế cữu cữu ban cho, cũng có thái hậu trước kia đưa, đương nhiên càng nhiều là của mẫu thân cho
hắn. Trong rương có
một
thứ, đó là
một
cái trang sức màu xanh biếc điêu khắc từ sừng bò tót.
Lúc trước mẫu thân tức giận ném sừng bò tót ra ngoài cửa sổ,
hắn
chạy đến nhặt, kết quả đại náo
mộthồi,
hắn
khóc xong,
thật
lâu
không
thèm quan tâm mẫu thân, nhưng sau này lại phát
hiện, trong đó
một
cái sừng bò tót
đã
bị thu về, làm thành vật trang sức đẹp mắt để trong đây.
A Ly lại giống như người lớn thở dài, nghĩ cảnh hôm qua, mày
nhỏ
cũng nhíu chặt.
Diệp Tiềm theo thị nữ bước vào, xuyên qua cửa sổ nhìn thấy tình cảnh này.
PS: Dỗ vợ chưa xong còn phải dỗ con, mệt ghê. Dỗ vợ ấy à: đè ra mà xxx còn dỗ con: đưa nó
đi
chơi. Đơn giản vậy mà cứ vật mãi.