Diện Thủ

Chương 92: Nuôi kẻ địch

một

ngày, Phùng Đào được Hoàng thượng tuyên triệu tiến cung, lúc tiến cung, mang theo Tiểu Hầu Gia A Ly cùng

đi. Hai người

đi

ngang qua hậu hoa viên, trùng hợp Thái tử Hú Nhi cùng đám ma ma cung nữ

đi

ngang qua, Hú Nhi

đã

lâu

không

gặp A Ly, chợt thấy

thì

rất vui vẻ, chạy lên lôi kéo tay A Ly

nói: "A Ly, lâu như vậy, ngươi sao

không

tiến cung thăm ta, để ta rất nhàm chán."

Ai ngờ

trên

mặt A Ly cũng chỉ nhàn nhạt, liếc Hú Nhi, rồi xa cách

nói: "Hú Nhi ca ca, gần đây mẫu thân sinh bệnh, vẫn

không

chuyển biến tốt, ta

thật

không

có thời gian tiến cung."

Lúc này Hú Nhi còn

không

phát

hiện

gì khác thường, vẫn khoan khoái lôi kéo A Ly: "Vậy

hiện

giờ ngươi

thật

hết bận rộn, mau theo ta

đi

chơi

đi!"

A Ly ngẩng đầu nhìn Phùng Đào, hơi dùng sức, rút lại tay bị Hú Nhi cầm: "Hú Nhi ca ca, ta muốn cùng ca ca ta

đi

gặp hoàng cữu, ngày khác rảnh rỗi lại tìm ngươi, được

không?"

Hú Nhi kỳ thực

đã

sớm nhìn thấy nam tử dắt A Ly,

hắn

vốn

không

thèm để ý, lúc này nghe thấy, lắp bắp kinh hãi, nhìn Phùng Đào

nói: "hắn

là ai, sao lại thành ca ca của ngươi?"

Ở trong lòng Hú Nhi, mình là biểu ca A Ly, đây mới là huynh đệ thân cận nhất,

hắn

cũng biết Triêu Dương công chúa chỉ sinh

một

đứa con, A Ly

không

có thân thích khác.

Ai ngờ A Ly lại

nói: "Ta

đã

nói

đây là ca ca ta, đương nhiên là con mẫu thân ta."

Phùng Đào thấy vậy, vội chào: "Bình Tây Hầu Phùng Đào gặp Thái Tử Điện Hạ."

Hú Nhi

không

biết ai là Bình Tây Hầu, càng

không

biết Phùng Đào,

hắn

nhíu mày nhìn chằm chằm A Ly,

không

hiểu

nói: "Hóa ra ngươi có ca ca khác, nên

không

tới tìm ta chơi nữa."

A Ly cúi mắt, chỉ thấp giọng

nói: "Ta

đã

nói, ngày khác rảnh lại tới tìm ngươi chơi.

hiện

giờ ca ca ta còn vội gặp hoàng cữu, trước

không

nói

với ngươi nữa."

nói

đến đây, liền đẩy Phùng Đào: "Ca ca, chúng ta

đi

nhanh

đi."

Phùng Đào bất đắc dĩ, cũng đành bái biệt Thái tử, nắm tay A Ly rời

đi.

Đợi

đi

xa, Phùng Đào cúi đầu nhìn A Ly hỏi: "A Ly, ta nghe

nói

ngươi và Thái tử trước kia cực tốt, sao

hiện

giờ ngươi lãnh đạm với

hắn

như thế?"

A Ly hừ

nhẹ

một

tiếng: "Ca ca, ta

không

thích mẫu thân

hắn, nên cũng

không

thích

hắn."

Phùng Đào vỗ sợi tóc A Ly thở dài: "A Ly, dù trong lòng

không

thích, về sau cũng

không

thể trực tiếp như thế, chọc Thái tử

không

vui."

A Ly nhu thuận gật đầu: "Ca ca

nói

đúng, ta đây về sau

sẽ

không

thế."

Phùng Đào vừa lòng nở nụ cười, nắm tay A Ly, tiếp tục

đi

về phía trước.

=============================

Thái tử Hú Nhi nhìn theo

một

lớn

một

nhỏ

nắm tay rời

đi, tâm vỡ thành ngàn vạn mảnh, cúi đầu ủ rũ

điTê Hà cung cảu mẫu thân. Người hầu

đi

theo thấy vậy, vội ôm

hắn

lên liễn xa, đưa

hắn

đi. Đến Tê Hà cung,

hắn

ỉu xìu

đi

vào, mặt sa sút uể oải cực điểm.

Diệp Trường Vân

đang

hỏi thị nữ

một

việc, lúc này thấy Hú Nhi buồn bực

không

vui

đi

tới,

không

khỏi kinh ngạc: "Hú Nhi, con làm sao?"

Hú Nhi ủy khuất ngẩng đầu nhìn mắt mẫu thân, quyệt miệng

nói: "Mẫu hậu, hôm nay ta gặp A Ly, nhưng A Ly lại lãnh đạm với ta."

Diệp Trường Vân nghe xong, thế mới yên lòng, ôm con vài trong ngực, ôn thanh an ủi: "A Ly có lẽ hôm nay tâm tình

không

tốt, hoặc là

hắn

đang

vội."

Hú Nhi dùng sức lắc đầu: "Mẫu hậu,

không

phải, A Ly

không

thích ta,

hắn

không

muốn chơi cùng ta."

nói

tới đây, Hú Nhi càng ủy khuất, nước mắt cũng sắp rơi xuống.

Diệp Trường Vân đau lòng trấn

nói: "Các ngươi là huynh đệ tốt,

hắn

sao có thể

không

quan tâm ngươi."

Hú Nhi nâng mắt rưng rưng lệ, đáng thương

nói: "hắn

có ca ca của

hắn,

không

quan tâm biểu ca ca là ta."

Diệp Trường Vân nhớ tới con tra

trên

danh nghĩa của Triêu Dương công chúa kia, nhất thời giật mình: "Con

nói

là Bình Tây Hầu Phùng Đào sao?"

Hú Nhi dùng sức gật đầu: "Đúng, chính là người này!"

Diệp Trường Vân thở dài, trấn an con trai của mình

nói: "Bất quá là

một

ca ca thôi, có là gì. Dù A Ly

không

tốt với con, con

không

phải còn có ca ca tỷ tỷ khác sao?"

Diệp gia huynh đệ tỷ muội rất đông,

hiện

giờ sớm có nhiều con cái, đây đều là huynh đệ tỷ muội của Hú Nhi, cũng là chỗ dựa cho Hú Nhi chấp chính trong tương lai.

Nhưng Hú Nhi lại nhíu mày lắc đầu: "Mẫu hậu, ta chỉ thích chơi cùng A Ly!"

Diệp Trường Vân nghe xong, có vài phần

không

vui: "Hú Nhi, sao con lại nổi tính tình lên."

Hú Nhi bất mãn nhìn nhìn mẫu thân, kỳ thực

hắn

cũng

không

phải ngốc, vừa mới cúi đầu cân nhắc chuyện mấy ngày nay phát sinh

một

phen, trong lòng

đã

có kết luận, lúc này thấy mẫu thân

nói

mình như vậy, rốt cục nhịn

không

được: "Mẫu hậu, theo Hú Nhi, việc này đều tại người!"

Diệp Trường Vân nghe xong kinh hãi,

không

hiểu lời con

nói

từ đây ra, ai ngờ Hú Nhi lại

nói: "Hú Nhi nghe

nói

Triêu Dương





bệnh nặng, nghĩ hẳn A Ly tức giận là vì vậy. Mà Triêu Dương





sinh bệnh, hết thảy đều trách mẫu hậu."

Diệp Trường Vân nghe càng nghi hoặc,

không

dám tin

nói: "Hú Nhi, điều này sao có liên quan với mẫu thân?"

Hú Nhi lại lắc đầu

nói: "Ta

không

hiểu, cái gì ta cũng

không

hiểu, nhưng ta biết, khẳng định đều có liên quan tới người!"

hắn

nói

xong lại rơi lệ: "Đều vì người, A Ly mới

không

để ý ta."

nói

xong, Hú Nhi nhanh chân chạy

đi, chỉ để lại Diệp Trường Vân ngốc lăng.

Nàng yên lặng ngồi xuống, ngây người hồi lâu,

không

nói

một

lời, thị nữ đứng hầu bên cạnh cũng

khôngdám nhiều lời. Nhưng vào lúc này, chợt nghe bên ngoài truyền báo,

nói

là đại tư mã cầu kiến, Diệp Trường Vân vừa nghe, vội vàng sai người mời

hắn

vào.

Ai ngờ Diệp Tiềm vừa tiến vào, mặt liền trầm xuống, lạnh lùng

nói: "Tỷ tỷ, chuyện của ta và nàng,

không

cần tỷ nhúng tay. Về sau ta

không

thích nhìn thấy tỷ tự chủ trương làm gì với nàng."

Diệp Trường Vân nghe

hắn

nói

như thế, trong lòng chột dạ, nhưng liên tục bị người thân cận nhất chỉ trích, cũng mười phần ủy khuất, miễn cưỡng

nói: "Chuyện ta băn khoăn, chẳng lẽ đệ

không

nghĩ tới? Chẳng lẽ đệ nguyện ý vì

một

nữ nhân

không

để ý Diệp gia?"

Diệp Tiềm thanh

âm

lạnh như băng, mâu quang sắc bén nhìn tỷ tỷ mình, phảng phất nhìn

một

người xa lạ, phát ra thanh

âm

giống như đao mài vào tảng đá: "Cho nên tỷ chẳng những tự

đi

chỗ nàng

nói

tam bàn tứ, thế nhưng còn cho mẫu thân đến trước mặt nàng khóc nháo om sòm?"

Diệp Trường Vân thấy

hắn

như thế, trong lòng lửa giận cũng dần dần bốc lên, tức thời nhíu mày cười lạnh: "Thế nào, đệ cảm thấy đánh mất thể diện của đệ? làm đệ

thật

mất mặt?"

Diệp Tiềm lạnh lùng liếc tỷ tỷ

một

cái: "Tỷ

không

biết bộ dạng này có vẻ mất thân phận của tỷ sao?"

Diệp Trường Vân nghe,

không

khỏi cười to: "Thân phận? Ta có thân phận gì? Đơn giản là lấy sắc hầu người thôi! Mỗi ngày bị nhốt trong hậu cung, hôm nay lo lắng cái này, ngày mai quan tâm cái kia, hoảng sợ

không

yên mỗi ngày."

Diệp Tiềm nhíu mày,

không

muốn nghe nữa, vung tay áo muốn ly khai.

Diệp Trường Vân lại lớn tiếng gọi

hắn, bi phẫn đan xen

nói: "Diệp Tiềm, Hú Nhi vừa mới

đi, còn chỉ trích ta,

hiện

giờ đệ đến sau

hắn, lại

một

phen lên án mạnh mẽ, các ngươi đều chỉ biết trách ta, có từng nghĩ tới khó xử trong lòng ta!"

Diệp Trường Vân

nói

tới đây, nhịn

không

được rơi lệ: "Đệ cũng biết, gần đây Hoàng thượng sủng hạnh

một

người câm,

hiện

giờ này thế nhưng công khai phong làm Nhã phi,

thật

là vớ vẩn đến cực điểm!"

Con ngươi Diệp Tiềm toát ra phiền chán, nhíu mày

nói: "Tỷ tỷ, nếu tỷ có thời gian, quan tâm nhiều việc học của Hú Nhi mới là đứng đắn."

Diệp Trường Vân nghe

hắn

thế nhưng

không

để bụng việc này, càng khổ sở, tê tái khóc: "Chẳng lẽ đệ

không

từng nghĩ đến địa vị Diệp gia, nghĩ đến địa vị Hú Nhi sao?"

Diệp Tiềm quay đầu, bất đắc dĩ than

nhẹ, cắn răng

nói: "Tỷ tỷ, Hú Nhi

hiện

giờ

đã

là Thái tử, tỷ tỷ

không

cần sầu lo. Về phần địa vị Diệp gia, trong ba năm, có lẽ có người có thể thủ nhi đại chi."

Diệp Trường Vân nghe vậy trừng mắt: "Ai? Đệ có ý tứ gì?"

Diệp Tiềm nghiêm mặt

nói: "Trong ba năm, Bình Tây Hầu Phùng Đào

sẽ

quyền khuynh triêu dã."

Diệp Trường Vân nheo con ngươi: "Đệ điên rồi sao?

đi

một

Thanh Hà Hầu, đệ thế nhưng vì nữ nhân kia nâng đỡ

một

Bình Tây Hầu!"

Diệp Tiềm lắc đầu, lạnh nhạt

nói: "Tỷ sai rồi."

hắn

quay đầu nhìn tỷ tỷ

một

lần cuối cùng, chậm rãi

nói: "Ta

không

chỉ vì nàng, cũng là vì Diệp gia."

=======================

một

ngày, ánh mặt trời vào đông thế nhưng phá lệ ấm áp, Cẩm Tú thấy vậy, đề nghị đỡ Triêu Dương công chúa

đi

ra ngoài

một

chút.

"Công chúa bị bệnh nhiều ngày thế này, ra ngoài

đi

dạo hít thở

không

khí cũng tốt." Cẩm Tú theo cười

nói.

Triêu Dương công chúa ngẫm lại cũng đúng, liền gật đầu đồng ý.

Chủ tớ mấy người

đang

tản bộ trong lâm viên hiu quạnh, vừa

đi

vừa

nói

chuyện. Mính Nhi vì để công chúa vui vẻ, liền chọn

một

ít chuyện lí thú ở Đôn Dương Thành

nói

cho nàng nghe.

"Gần đây Thành Hiên Hầu thực

sự

là bị ngã đến ngốc, ta nghe

nói

a,

hắn

cưỡi ngựa té ngã, xuất môn bị chó điên đuổi, về nhà

trên

đường có thể bị đá đập vào." Mính Nhi nhắc tới tin đồn gần đây,

nói

sinh động như

thật: "Mấy ngày trước ta còn gặp

hắn, ngã mặt mũi bầm dập, rất buồn cười."

Triêu Dương công chúa hơi hơi nhíu mày: "Trách

không

được mấy ngày nay

không

thấy

hắn

đến, nguyên lai phát sinh chuyện như vậy."

Mính Nhi gật đầu: "không

phải sao, ta thấy

hắn

cũng ngượng ngùng xuất môn."

Triêu Dương công chúa cũng

không

hiểu: "hắn

xưa nay làm việc phong lưu,

không

phải là chọc tới người nào?"

Cẩm Tú theo bên cạnh nhíu mày,

âm

thầm lôi kéo Mính Nhi, nhưng Mính Nhi lại hồn nhiên

không

hiểu: "Công chúa, ta nghe

nói

có lẽ là vì đại tư mã."

Triêu Dương công chúa nghe vậy, thần sắc nhất thời buồn bã, cúi đầu thấp giọng

nói: "Tuyệt đối

khôngcó khả năng,

hắn

sao có thể làm loại chuyện bất nhập lưu này."

Mính Nhi lại

nói: "Đại tư mã đương nhiên

sẽ

không

tự mình làm loại chuyện này, nhưng lấy địa vị

hắnhôm nay, đương nhiên có người vì lấy lòng, đặc biệt

đi

làm."

Triêu Dương công chúa gật đầu: "Ngươi

nói

có lý."

Mính Nhi sát ngôn quan sắc, nhân cơ hội lại

nói: "Công chúa a, mấy ngày nay, đại tư mã mỗi ngày đều đến cửa phủ chúng ta đứng,

thật

là rất đáng thương."

Triêu Dương công chúa nghe vậy,

trên

mặt lạnh lùng, trào phúng

nói: "hắn

đến trước phủ bản cung đứng,

thật

là chiết sát bản cung, còn

không

cho người nhanh đuổi

đi!"

Mính Nhi nghe vậy cả kinh,

không

nghĩ tới mình

nói

giúp lại hỏng, tức thời đành phải mở miệng đáp ứng.