Mấy ngày nay, trong triều luôn luôn gióng trống khua chiêng, đại quân chẩn bị xuất phát. Diệp Tiềm tɧẩʍ ɖυyệt
một
lần cuối cùng danh sách xuất chinh lần này, phần lớn đều là thân tín theo
hắn
vào sinh ra tử, ngẫu nhiên cũng có thiếu niên trong nhà các chư hầu bản triều, đây đều là cha mẹ trong nhà vì rèn luyện bọn họ mà tống xuất ra ngoài lai lịch luyện tập, kì thực là xem bọn họ có thể
đi
theo Diệp Tiềm tranh
một
phần quân công, coi như làm rạng rỡ tổ tông.
Đám đệ tử chư hầu đó phần lớn
đã
chào hỏi Diệp Tiềm từ trước, sắp xếp vị trí đều vô cùng tốt, có người thậm chí vừa vào trong quân
đã
là tướng. Tuy thế, trong lòng Diệp Tiềm đương nhiên có so đo, đám đệ tử đó tuy vậy vạn vạn
không
thể thực
sự
làm tướng, vạn nhất tổn thất ai, sợ là chọc chuyện phiền toái.
hắn
nhất nhất duyệt qua, dùng bút điểm, bỗng nhiên, ngọn bút ngừng lại,
một
cái tên quen thuộc nhảy vào mắt
hắn
-- Bình Tây Hầu Phùng Đào.
Diệp Tiềm trầm ngâm, người này là con của chủ nhân trước,
hắn
cũng chỉ gặp mấy lần, ấn tượng khắc sâu nhất là
một
ngày Phùng Kiệt lại muốn nhúng chàm Triêu Dương công chúa, vừa đúng Phùng Đào gặp được, tức giận phụ thân mình.
Từ khi Phùng Kiệt mất, Phùng Đào tập tước Bình Tây Hầu, vài năm nay ít có tin tức, thậm chí cũng
không
ra vẻ lui tới nhiều với Triêu Dương công chúa.
Năm đó phụ thân
hắn
qua đời,
hắn
bất quá hơn mười tuổi thôi, tiểu hài nhi, tự lực chống đỡ đất phong
một
phương. Sau này Hoàng thượng huyết tẩy chư hầu, nghe
nói
cũng suýt nữa khó giữ được tính mạng, may mắn Triêu Dương công chúa tự mình cầu tình, mới bảo trụ được tước vị.
hiện
giờ, Phùng Đào này cũng
đã
lớn thành binh sĩ thiếu niên, muốn lên sa trường lịch lãm sao?
Phùng Đào chức vị trong quân là lang tướng, vị trí
không
cao
không
thấp, vừa
không
quá mức khiêm tốn quá đáng, cũng
không
dựa vào quyền thế
một
bước lên trời.
Diệp Tiềm lại mở hồ sơ ra,
hắn
dùng bút vẽ
một
cái vòng ở
trên
tên Phùng Đào, nghĩ trước khi
đi
nhất định phải gặp
một
lần.
Làm xong,
hắn
xoa xoa ngạch tâm, nghĩ đại quân sắp xuất phát,
hắn
còn rất nhiều việc phải làm, còn hôm nay cần phải làm tiến cung
đi
gặp tỷ tỷ
một
lần.
hiện
giờ thế cục trong triều, Diệp gia
một
phương độc đại, đảng thái hậu bên cạnh như hổ rình mồi cực kỳ bất mãn, Thanh Hà Hầu càng mấy lần
khôngđể ý thể diện kɧıêυ ҡɧí©ɧ Diệp Tiềm, cái này Diệp Tiềm đều nhất nhất né tránh.
Diệp Tiềm nghĩ nếu mình rời
đi, Diệp gia mọi người
không
ai quản thúc, vạn nhất bị Thanh Hà Hầu chọc giận gây ra phiền toái, tất nhiên
không
ổn, huống hồ mấy ngày trước đây
hắn
nghe
một
vị gia tướng nhắc tới, hoàng hậu từng lệnh
hắn
tìm
một
ít người võ công cao cường, cũng
không
biết muốn làm cái gì. Diệp Tiềm nhớ tới đây, chỉ cảm thấy mi tâm hơi đau.
Tức thời Diệp Tiềm vội vàng tiến cung, cầu kiến hoàng hậu Diệp Trường Vân, Diệp Trường Vân nhàn nhã tựa vào giường,
đang
dỗ Hú Nhi cùng chơi đùa.
Hú Nhi
đã
lâu
không
gặp cậu, cũng tưởng niệm, thấy rồi miệng cười
không
ngừng, lộ ra răng trắng
nhỏ: "A cữu, sao bây giờ người
không
dạy ta và A Ly nữa?"
Diệp Trường Vân
nhẹ
nhàng vuốt tóc Hú Nhi: "Hú Nhi, cữu cữu bận đại
sự."
Hú Nhi mờ mịt: "Đại
sự
gì?"
Diệp Tiềm ôn hòa cười nhìn Hú Nhi: "Hú Nhi giờ còn
nhỏ, chờ con trưởng thành
sẽ
biết."
Lúc này, Diệp Trường Vân lệnh cung nữ, ma ma dẫn Hú Nhi
đi, Hú Nhi bất đắc dĩ, đành phải quyệt miệng ly khai, trước khi
đi
còn mong mỏi dặn Diệp Tiềm: "Cữu, ta biết ngươi phải xuất chinh đánh giặc, nếu ngươi
đi
ra ngoài dẫn theo A Ly, cũng
không
nên quên ta a."
Diệp Tiềm ách nhiên thất tiếu: "Con đây là nghe ai
nói? Ta
đi
đánh giặc, cũng
không
phải
đi
chơi."
Diệp Trường Vân nghe thế cũng cười, bảo Hú Nhi
đi
xuống, tức thời trong phòng chỉ còn lại tỷ đệ hai người.
Từ lúc Diệp Tiềm và Triêu Dương công chúa tốt hơn, trong lòng
hắn
biết Diệp Trường Vân tất nhiên phản đối, khi gặp sắc mặt nàng quả nhiên rất
không
tốt, vì thế thời gian gần đây tỷ đệ hai người
đã
lâu
không
nói
chuyện. Nhưng đến cùng là cùng
một
bụng mẹ, tất cả đều là cùng cành lá, cùng vinh cùng bại, qua lại trong lúc đó cũng
không
thể tức giận qua đêm, lúc này sắp xuất chinh, đương nhiên có rất nhiều điều muốn dặn dò.
Diệp Tiềm trầm mặc
một
lát, rốt cục vẫn mở miệng
nói
trước: "A tỷ, ta lần này
đi
ra ngoài, chậm
thì
ba năm tháng, lâu
thì
một
hai năm. Lần này xuất chinh, Diệp gia mọi người
đi
theo ta xuất chiến rất nhiều, trong triều chúng ta cơ hồ
không
còn ai, tỷ ở trong cung, phải nhớ khiêm tốn làm việc, cẩn thận hầu hạ thái hậu, né tránh Thanh Hà Hầu, như vậy chúng ta ở ngoài chinh chiến cũng có thể an tâm."
Diệp Trường Vân kỳ thực trong lòng cũng nghĩ đến điều này, gật đầu
nói: "Đệ đệ
nói
cực kỳ đúng, mặc dù ta
không
hiểu binh pháp, nhưng cũng biết lần này viễn chinh Bắc Địch đường sá xa xôi, cần chuẩn bị kĩ càng, tuy Hoàng thượng đương nhiên
một
lòng bắc chinh, người bình thường
không
dám dễ dàng khó xử, nhưng nếu có người ngầm xuống tay chân, hại các binh sĩ Diệp gia ta, vậy chẳng phải là đại
sựkhông
ổn."
Diệp Tiềm gật dầu: "Tỷ tỷ,
nói
cực kỳ đúng."
Diệp Trường Vân nhíu mày: "hiện
giờ trong triều văn võ bá quan, cũng
không
ai dám là địch cùng Diệp gia, nếu có,
thật
chỉ có tộc thái hậu. Hoàng thượng xưa nay bất mãn Thanh Hà Hầu, nhưng chỉ sợ ném chuột vỡ đồ,
không
dễ dàng xuống tay, sợ thái hậu thương tâm."
Diệp Tiềm nhíu mi, nhìn kỹ tỷ tỷ
nói: "Ta nghe
nói
tỷ tỷ chuẩn bị đao phủ và cung tiễn,
không
biết muốn thế nào?"
Diệp Trường Vân nghe vậy trong mắt chợt lóe: "Còn
không
phải là vì đệ!"
Diệp Tiềm càng
không
hiểu.
Diệp Trường Vân lạnh nhạt
nói: "Hôm nay đệ và Triêu Dương công chúa hỗn cùng
một
chỗ, thế nhân
không
biết
nói
bao nhiêu, lời đồn đãi nổi lên bốn phía, đại đại bất lợi với đệ."
Diệp Tiềm nhíu mày: "Bất quá là chút đồn đãi thôi, Tiềm
không
để trong lòng."
Diệp Trường Vân hừ
một
tiếng: "Đề
không
thèm để ý, nhưng Diệp gia để ý, mẫu thân để ý, ta để ý!"
Nàng vung tay áo ngồi xuống, thở dài
nói: "Đề cũng biết, Bích La phu nhân lần này đến, lại thân thiết cùng Thanh Hà Hầu phu nhân, ai biết bọn họ ngầm mưu tính chúng ta cái gì!"
Diệp Tiềm nghe vậy,
âm
thầm nhíu mày, bất quá vẫn
nói: "Xin hỏi tỷ tỷ cho rằng bọn họ
đang
mưu tính cái gì."
Diệp Trường Vân nghe xong lời này, càng tức giận: "Tiềm, chúng ta tuy rằng
một
là đại tướng quân,
một
là hoàng hậu, nhưng vị trí này ta làm
không
thật
yên ổn, ta nằm mơ, có đôi khi bừng tỉnh, mơ thấy chúng ta hai bàn tay trắng, mơ thấy ta và mẫu thân ở bờ sông rét lạnh giặt quần áo, giặt đến chân tay nứt da!"
Nàng banh mặt
nói: "Đệ cũng biết,
hiện
giờ lời đồn đãi trong thành đều là Bích La phu nhân tung ra,
nóikhông
chừng nàng còn thủ đoạn khác chưa thi triển, đệ có thể
không
thẹn với lương tâm, nhưng ta
không
thể."
Diệp Tiềm im lặng
không
nói.
Diệp Trường Vân trào phúng cười lạnh, nghiến răng nghiến lợi
nói: "Ta nhớ được, nữ nhân kia đệ
yêutrong tâm can, năm đó tùy tay đưa ta đến thị tẩm người khác thế nào." Nàng nhìn chằm chằm Diệp Tiềm: "Với ta, là sỉ nhục, là hận
không
thể nhắc tới, là trùng độc chôn dưới ngai vàng hoàng hậu, làm ta vĩnh viễn
không
thể ngồi yên."
Diệp Tiềm nhàn nhạt mở miệng: "Triêu Dương nàng... Tuyệt đối
sẽ
không
nói, tỷ có thể yên tâm."
Diệp Trường Vân cười: "Phải
không? Bích La phu nhân đâu? Thanh Hà Hầu đâu?
hiện
giờ Bích La phu nhân và Thanh Hà Hầu thông đồng, đệ
nói
bọn họ
sẽ
dùng cái gì
âm
thầm tính toán chúng ta?"
Diệp Tiềm nhíu mày, nửa ngày mới
nói: "Chuyện này, trước khi
đi
ta
sẽ
an bài
một
chút."
Diệp Trường Vân lắc đầu: "Thôi, cũng
không
cần." Nàng chậm rãi thong thả bước trong sảnh, làn váy dài kéo
trên
mặt đất: "Ta chỉ muốn đệ biết,
không
phải ta muốn sinh
sự, mà là
sự
tình đến, chúng ta cũng tránh
không
được, phải đón đầu trước."
Diệp Tiềm lại kiên định lắc đầu: "Tỷ tỷ, ta
sẽ
lưu lại
một
vài tâm phúc, nếu Bích La phu nhân làm khó dễ,
thì
sẽ
nghĩ cách xử lý. Chuyện này ta
không
thích tỷ tự mình nhúng tay."
hắn
ngừng lại, tiếp tục trầm giọng
nói: "hiện
giờ vị trí của tỷ quá mức chú mục, nếu vạn nhất
không
thành, ngược lại chuốc họa đến thân."
Diệp Trường Vân chăm chú nhìn đệ đệ
một
lát, rốt cục gật đầu
nói: "Tốt, như vậy cũng được."
====================
Diệp Tiềm về đến nhà, sắc trời
đã
tối muộn, ai ngờ vừa vào phủ,
đã
nghe được thị vệ bẩm báo,
nói
là A Ly Tiểu Hầu Gia chờ
đã
lâu. Nhớ tới tiểu gia hỏa kia, cũng
đã
mấy ngày
không
thấy, bên môi
hắn
nổi lên ý cười.
A Ly thấy Diệp Tiềm trở về, chạy nhanh đến, sống chết ôm đùi Diệp Tiềm kêu lên: "Đại tướng quân, ngươi nhất định phải giúp ta!"
Diệp Tiềm nhíu mày,
không
hiểu
nói: "A Ly, ngươi làm sao?"
A Ly nắm nắm tay rất tròn
nói: "Đại tướng quân, A Ly
không
muốn ở trong phủ đọc sách, mỗi ngày rất phiền chán, A Ly muốn
đi
theo đại tướng quân xuất chinh Bắc Địch, kiến công lập nghiệp!"
Diệp Tiềm cười khẽ, nhưng cũng
không
tiếp lời.
A Ly vụиɠ ŧяộʍ xem xét sắc mặt Diệp Tiềm, biết là
không
có hi vọng,
không
khỏi nức nở kêu to
mộttiếng: "Đây là cái thế đạo gì, vì sao người khác có thể muốn ăn cái gì
thì
ăn, muốn
đi
chơi
thì
đi, ta lại phải ở nhà đọc sách luyện công!"
Diệp Tiềm nắm tay A Ly, vẫn cười
không
nói.
A Ly kêu rên: "Luyện công cũng thôi, nhưng mà
không
có đại tướng quân dạy!
không
có đại tướng quân dạy, ta học giỏi thể nào!"
Diệp Tiềm than
nhẹ
một
tiếng, cười ngồi xuống: "A Ly, ngươi
không
cần kêu, hôm nay ta đưa ngươi
điKhánh nghĩa lâu ăn bánh hạt dẻ mật hoa quế, được
không?"
A Ly vừa nghe, trong mắt sáng lên: "Tốt!"
Diệp Tiềm
một
tay ôm
hắn, chọc
hắn
hoan hô
một
tiếng: "Tốt, bây giờ chúng ta
đi."
Tức thời Diệp Tiềm cũng
không
mang người hầu, tự cưỡi khoái mã, ôm A Ly, đến thẳng Khánh nghĩa lâu. Đến nơi, đúng lúc điểm tâm buổi chiều ra lò,
không
biết bao nhiêu dân chúng phụ cận đều thèm khát, ào ào tới xếp hàng.
Diệp Tiềm dừng dây cương, chỉ thấy
một
hàng dài xếp trước cửa sổ
nhỏ
chuyên bán điểm tâm, thế này
không
biết phải đợi tới khi nào. A Ly nóng vội, chỉ vào cửa sổ kia
nói: "Đại tướng quân, điểm tâm ở chỗ này!"
Diệp Tiềm gật đầu, xoay người xuống ngựa, dẫn theo
hắn
cùng xếp hàng.
Lúc này, bởi vì cử chỉ
hắn
khác người thường,
đã
có rất nhiều dân chúng quay đầu nhìn, đương nhiên dẫn tới chưởng quầy trước cửa hàng nhìn sang. Chưởng quầy này cũng có kiến thức rộng rãi, bỗng nhận ra đây là đại tướng quân nhất phẩm bản triều, vội sai người mời vào bên trong ngồi, cũng hai tay dâng điểm tâm.
Diệp Tiềm từ chối, dẫn A Ly, chờ ở sau cùng.