Diệp Tiềm trong lòng ôm A Ly
một
đường trở về Phủ Tướng Quân, lúc xuống ngựa, A Ly vẫn níu chặt bờm ngựa
không
rời, ngửa khuôn mặt còn chưa hết tươi cười: "Đại tướng quân, ta còn muốn cưỡi ngựa!"
Diệp Tiềm ôm lấy
hắn, ôn thanh dỗ: "Ngày khác lại cưỡi, giờ xuống ngựa thôi."
A Ly gật đầu: "Được!" tay béo buông bờm ngựa, cầm lấy cánh tay Diệp Tiềm.
Diệp Tiềm ôm khối mềm mại này,
một
đường
đi
vào phủ. Trong phủ hạ nhân thấy Diệp Tiềm ôm
mộtđứa bé tròn xoe trong veo như nước, đều tò mò. Trong đó có người biết là Tiểu Hầu Gia của trưởng công chúa, cũng buồn bực, đây là hát xướng gì a.
Vào trong viện, Diệp Tiềm buông A Ly, dắt
hắn
đi
đến phòng mình. A Ly tò mò xem đông nhìn tây, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ngửa mặt hỏi Diệp Tiềm: "Đại tướng quân, nếu ngươi và mẫu thân ta thành thân, lúc đó chúng ta
sẽ
ở cùng nhau."
Diệp Tiềm nghĩ đến tương lai, bên môi nổi lên tươi cười, nhìn khuôn mặt A Ly
nhỏ
nhắn trắng noãn, con ngươi đơn thuần trẻ con, gật đầu
nói: "phải."
A Ly nghe thế, nổi lên nghi hoặc, hai cái tay béo nắm chặt bàn tay Diệp Tiềm lắc lư qua lại, vừa lắc vừa nhắc: "Vậy chúng ta về sau ở đâu, Phủ đại Tướng Quân, hay tiếp tục ở trong nhà ta a?"
Diệp Tiềm nhớn môi, dùng tay kia nắm tay
hắn
nhỏ
bé
không
thành
thật: "Ngươi thích ở đâu
thì
ở."
A Ly hai mắt tỏa sáng: "Vậy
thật
tốt quá! Ta đây có hai cái nhà, đến lúc đó chọc mẫu thân
không
vui, ta chạy đến chỗ kia."
Diệp Tiềm nghe vậy, nhớ tới chuyện ban ngày, tức thời vỗ về sợi tóc A Ly, trầm ngâm
một
lát, rốt cục hỏi: "A Ly, hôm nay ở trong cung, đến cùng vì sao ngươi lại đánh nhau với Hú Nhi? Hú Nhi bị thương thế nào?"
A Ly vừa nghe, nhất thời mân mê cái miệng
nhỏ
nhắn, hai mắt đề phòng nhìn Diệp Tiềm, giòn tan
nói: "Đại tướng quân, ngươi làm phụ thân ta, ta đây chính là hài tử của ngươi, vậy ngươi
nói, hài tử thân hay là cháu thân hơn?"
Diệp Tiềm tuy trong lòng
không
rõ
chân tướng, nhưng thấy
hắn
hỏi như vậy, tức thời cười, ôn thanh
nói: "Đương nhiên là hài tử thân hơn."
A Ly nghe xong, mặt mày hớn hở, liên tục gật đầu: "Hẳn là vậy, hôm nay ta
nói
chuyện với
hắn, ta
nóivề sau đại tướng quân là phụ thân ta, ta
sẽ
đi
theo người ra ngoài cưỡi ngựa lớn đánh giặc. Nhưng
hắnkhông
tin,
hắn
nói
người là cữu cữu
hắn, đương nhiên
sẽ
mang theo
hắn,
không
mang theo ta."
Diệp Tiềm buồn cười: "Có gì mà tranh nhau."
Hai đứa bé,
một
là A Ly, vương hầu từ
nhỏ, mẫu thân
hắn
chỉ nguyện
hắn
cả đời trôi chảy làm người phú quý rảnh rỗi,
sẽ
không
để
hắn
xuất môn đánh giặc.
một
đứa khác,
hiện
giờ còn là cốt nhục duy nhất của thiên tử, tương lai đương nhiên phải kế thừa đại điển, quân lâm thiên hạ, thân phận như vậy, nhất định
sẽ
không
tự mình cưỡi ngựa chinh chiến.
A Ly cũng
không
nghĩ như vậy,
hắn
ngưỡng vọng Diệp Tiềm, nghiêm cẩn
nói: "Đại tướng quân, ngày đó ngươi ôm ta về nhà,
hắn
thèm thuồng, trong lòng giận ta, cho nên hôm nay mới cố ý tìm ta hỏi."
Diệp Tiềm nhìn A Ly mập mạp, tận lực hòa hoãn hỏi: "Gì, sau đó
thì
sao?"
A Ly nắm chặt nắm tay, tức giận
nói: "Sau này
không
biết thế nào chúng ta đánh nhau,
hắn
đẩy ta, ta lại đẩy
hắn, cung nữ và ma ma sợ tới mức đều chạy tới. Dung ma ma bên cạnh Hú Nhi đến, lôi kéo tay ta
không
để ta đánh Hú Nhi, kết quả Hú Nhi vẫn đánh ta, ta tức giận,
rõ
ràng là khi dễ ta đó!"
Diệp Tiềm nhìn tay A Ly, ý bảo
hắn
tiếp tục
nói.
A Ly
không
phục hừ
một
tiếng: "Ta đương nhiên tức giận, ta liền đẩy ma ma ngã xuống bên cạnh, sau đó dùng chân đá
hắn."
nói
tới đây, A Ly nhíu nhíu mày
nhỏ, bộ dáng
không
cho là đúng.
Diệp Tiềm nhíu mày: "Vì thế ngươi đá Hú Nhi bị thương?" Nhưng
trên
mặt Hú Nhi xem ra là trầy da.
A Ly hai tròng mắt hẹp dài sáng ngời xem xét Diệp Tiềm, nhíu mày
nói: "Thế nào, đại tướng quân, người đau lòng
hắn, cho nên giận ta sao? Ngươi quả nhiên là
nói
chuyện hướng về
hắn."
Diệp Tiềm nghe vậy ngẩn ra, nhìn lại, chỉ cảm thấy A Ly nho
nhỏ
trước mắt béo trắng nhuyễn nhu,
rõràng hoàn toàn
không
giống nữ tử mạn diệu
yêu
dã, nhưng tà mâu kia, khi hơi nhíu mày, ngữ khí khinh thường, thế nhưng
không
có gì khác.
hắn
đột nhiên bật cười, tay chạm vào gò má A Ly, vào tay ấu hoạt mềm mại.
hắn
lúc này nhịn
khôngđược ôm lấy A Ly
đang
nhíu mày, đặt lên đùi, ôn nhu
nói: "A Ly, ta
không
phải đau lòng
hắn
mới giận ngươi."
A Ly vẫn
không
tin: "Vậy vì sao?"
Diệp Tiềm trầm ngâm
một
lát, lại bỏ qua đề tài này, hỏi: "A Ly, vì sao bây giờ ngươi sợ mẫu thân trách phạt?"
A Ly thấy Diệp Tiềm nhắc tới mẫu thân, nhất thời con mắt nhìn trái phải,
không
tình nguyện
nói: "Còn
không
phải mẫu thân từng dạy ta,
nói
Hú Nhi là huynh trưởng, lại là Thái tử, ngày thường nhất định phải nhường
hắn."
Diệp Tiềm nhíu mày nở nụ cười, tiếp tục hỏi: "Mẫu thân vì sao
nói
như vậy?"
A Ly phồng quai hàm, rầu rĩ
nói: "Ta biết đâu a..."
hắn
xem xét Diệp Tiềm,
nhỏ
giọng
nói: "Ta còn
nhỏmà..."
Diệp Tiềm sờ sờ tóc
hắn, ôn thanh
nói: "Mẫu thân ngươi dặn như vậy,
không
phải bởi vì
hắn
là huynh trưởng, cũng
không
phải bởi vì mẫu thân ngươi hướng về
hắn, mà là vì --"
hắn
ngừng lại, rốt cục
nói: "Bởi vì
hắn
là Thái tử."
Thái tử, thái tử của quốc gia, ở
trên
chư hầu vương gia,
một
ngày kia đăng cơ làm đế quân lâm thiên hạ.
Cho dù Thái tử nay còn
nhỏ, chỉ có năm tuổi, cũng
không
thể để ai mạo phạm.
Có lẽ Thái tử
không
hiểu thế
sự, hết thảy cho rằng hài đồng chơi đùa, nhưng hẳn là có người
sẽ
khôngnghĩ như vậy.
Con ngươi A Ly còn trong sáng kinh ngạc nhìn Diệp Tiềm, cúi đầu tự trầm tư
một
lát, rốt cục
nói: "Thái tử
thì
thế nào? Dù ta đắc tội
hắn,
đã
có hoàng đế làm chỗ dựa,
đã
có thái hậu
nói
chuyện, mẫu thân ta là trưởng công chúa, nào sợ
hắn
đâu!" Hoàng hậu gặp thái hậu còn phải sợ, Hú Nhi thấy mẫu thân, cũng phải gọi
một
tiếng
cô
cô.
Diệp Tiềm nghe vậy thở dài, nắm tay A Ly
nhỏ
bé nhuyễn nộn, rốt cục vẫn
nói: "A Ly, ngươi
hiện
giờ là hài tử của trưởng công chúa, lại có thái hậu và Hoàng thượng che chở, đương nhiên
không
có ai dám làm gì ngươi. Nhưng nếu
một
ngày kia, thái hậu mất, hoặc là mẫu thân ngươi mất, hoặc là hoàng cữu cũng mất, đến lúc đó
không
có ai che chở, ngươi nên thế nào?"
A Ly nghe vậy sửng sốt, đôi môi oánh nhuận khẽ nhếch,
nói
không
nên lời.
Diệp Tiềm có vài phần
không
đành lòng, A Ly
nhỏ
như thế, hai tròng mắt thuần khiết chưa nhiễm thế
sự, sao hiểu được chuyện đó đâu. Nhưng
hắn
vẫn phải chậm rãi
nói: "Thế
sự
vô thường, ngươi
hiện
giờ bất quá là dựa vào những người kia, nếu tất cả
không
còn, ngươi làm sao tự bảo vệ mình? Ngươi phải biết rằng, thiên hạ to lớn, dù đế vương, hay ngươi thân là chư hầu
một
phương, đều bị quản chế, đến lúc đó, ngươi có dám bày ra thái độ kiêu ngạo như thế?"
Lời này làm A Ly trong mắt càng ảm đạm, chỉ cúi đầu
không
nói, rũ bả vai.
Diệp Tiềm thở dài, vỗ
nhẹ
vai A Ly, ôn thanh
nói: "A Ly, ngươi và Hú Nhi đều còn
nhỏ, tiểu hài tử chơi đùa đánh nhau là thường, nhưng ngày thường phải cẩn thận. Nếu hôm nay,
trên
mặt Hú Nhi thực lưu lại vết sẹo, khó tránh ngươi bị người ta lên án, cũng liên lụy mẫu thân ngươi bị người ghi hận, về sau làm việc vạn vạn phải cẩn thận."
A Ly cắn cắn môi, rốt cục rầu rĩ
nói: "Đại tướng quân, mợ
không
thích A Ly, A Ly trong lòng biết
rõ."
hắnngửa mặt, ủ rũ gật đầu
nói: "Ngươi vừa
nói, ta
đã
hiểu, về sau ta
sẽ
không
đánh nhau với Hú Nhi."
Diệp Tiềm thấy thần thái
hắn
như vậy, trong lòng cũng sốt ruột, hôm nay đối với
một
đứa trẻ ba tuổi giáo huấn như vậy,
không
biết là đúng hay sai, thấy
hiện
giờ A Ly hoàn toàn
không
còn phô trương và ngây thơ,
hắn
không
khỏi có vài phần băn khoăn.
Ai biết lúc này dường như A Ly lại nghĩ tới cái gì, nghi hoặc hỏi: "Đại tướng quân, hoàng hậu là tỷ tỷ ngươi, ngươi cũng biết nàng
không
thích ta sao?"
Diệp Tiềm mím môi, xoa bả vai A Ly, lại
không
nói.
A Ly thấy Diệp Tiềm
không
để ý trả lời mình, bắt đầu nghiêng đầu cân nhắc: "Nếu hoàng hậu và mẫu thân giống như hôm nay ta và Hú Nhi đánh nhau, ngươi
sẽ
giúp ai?"
Diệp Tiềm nghe vậy nhíu mày, trong lòng cũng hết sức trầm trọng, rốt cục
nói
ra lời tối nghĩa: "Các nàng đều là người lớn,
không
phải tiểu hài tử,
sẽ
không
đánh nhau."
A Ly nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng,
không
hỏi lại, chỉ cúi đầu tiếp tục nghĩ ngợi.
Diệp Tiềm thấy
hắn
như thế, càng đau lòng, nhịn
không
được muốn dỗ
hắn, nhưng Diệp Tiềm thường ngày
không
tiếp xúc với tiểu hài tử giống như A Ly,
không
biết làm thế nào cho phải. Lúc này
hắn
hốt nhớ tới tiểu hài tử đều tham ăn, có lẽ A Ly cũng
không
ngoại lệ, liền hỏi: "A Ly, ngày thường ngươi thích ăn cái gì, ta bảo trù hạ làm cho ngươi."
A Ly nghe vậy, nhíu mày ngẩng đầu nhìn Diệp Tiềm: "Đại tướng quân,
thật
vậy chăng? Ta đây muốn ăn cái gì đều có thể chứ?"
Diệp Tiềm vội gật đầu: "Đó là đương nhiên."
A Ly nhất thời bỏ qua buồn bực, trong mắt đều tỏa sáng, lôi kéo tay Diệp Tiềm làm nũng
nói: "Đại tướng quân, ta thích nhất ăn bánh hạt dẻ mật hoa quế, ta muốn ăn cái này, được
không..."
Diệp Tiềm xúc động
nói: "Chuyện nào có đáng gì, ta bảo trù hạ làm cho ngươi là được!"
nói
xong gọi hạ nhân tới phân phó.
Nhưng A Ly chu chu miệng,
một
bộ dáng
không
vừa lòng, nhuyễn nhu
nói: "Nhưng mà -- nhưng mà A Ly muốn ăn ba cái bánh hạt dẻ mật hoa quế bên Khánh nghĩa lâu làm,
không
phải trong Phủ đại Tướng Quân! bánh hạt dẻ mật hoa quế Khánh nghĩa lâu so với ngự trù làm ra ăn còn ngon hơn!"
hắn
liếc nhìn Diệp Tiềm
một
cái, quyệt miệng
nói: "đầu bếp trong phủ Đại Tướng Quân, có thể so với Khánh nghĩa lâu sao?"
Diệp Tiềm nhíu mày, nhìn sắc trời bên ngoài
đã
không
còn sớm, liền đề nghị: "Ngày mai ăn của Khánh nghĩa lâu được
không? Sáng sớm mai ta đưa ngươi
đi."
A Ly cái miệng
nhỏ
nhắn nhất thời càng quyệt, cơ hồ có thể treo
một
cái lọ dầu vừng,
hắn
cúi mắt, tội nghiệp
nói: "Hóa ra vừa rồi ngươi gạt ta, còn
nói
cái gì muốn ăn đều có thể, đều là gạt người..."
Diệp Tiềm bất đắc dĩ,
nói: "Được, ta đây lập tức sai người mua cho ngươi."
tiểu tổ tông như vậy, nàng nuôi dưỡng thế nào, quả thực so với tính tình nàng còn khó lấy lòng hơn!
A Ly nghe xong, nhất thời đổi sắc mặt, tươi cười rạng rỡ
không
nói, còn bật lên ôm cổ Diệp Tiềm, vui vẻ kêu: "Đại tướng quân, ngươi đối với ta
thật
tốt! Quả nhiên là muốn làm phụ thân ta!"
Diệp Tiềm nghe xong, thở dài vừa rồi nhất thời vô ảnh vô tung, lòng tràn đầy vừa lòng, nghĩ
hắn
cao hứng là tốt rồi. Tức thời gọi thị vệ đến Khánh nghĩa lâu mua cái gì bánh hạt dẻ mật hoa quế. Bên này Diệp Tiềm phân phó, bên kia A Ly vẫn đong đưa bàn tay Diệp Tiềm reo lên: "Nhớ kỹ, phải mới ra nồi, nóng hầm hập ăn mới thơm ngọt!"
Diệp Tiềm bật cười, đành phân phó thị vệ, phải ra roi thúc ngựa,
không
thể chậm trễ.
A Ly tâm hoa nộ phóng, ở trong lòng Diệp Tiềm lại dúi lại ôm, bắt đầu hỏi Diệp Tiềm khi nào
thì
dạy
hắnluyện tập khinh công,
thật
thích.
đang
cười, A Ly bỗng thấy
trên
bàn bên cạnh bày
một
cái sừng bò tót màu xanh biếc.
hắn
vội vàng bật xuống từ
trên
đùi Diệp Tiềm, cầm sừng bò tót kia tinh tế xem kĩ.
Chỉ thấy sừng bò tót này sao lại giống cái trong phòng mẫu thân, nhưng --
Hai cái tay béo vung vẩy, phát
hiện
ra so với cái ở trong phòng mẫu thân,
nhỏ
hơn
một
chút.
hắn
quay đầu, tò mò hỏi Diệp Tiềm: "Đại tướng quân, sao ngươi cũng có
một
cái sừng bò tót!"
Tác giả có chuyện muốn
nói: Kỳ thực công chúa
đang
chạy tới.... Sau đó đại phát thần uy.
Ăn, chỉ biết ăn thôi, ăn hỏng răng
thì
làm sao bây giờ! Còn có, ngươi chỉ biết chơi, vật như vậy làm sao có thể cho tiểu hài tử chơi! Nên đánh, đều nên đánh!