Thị vệ sớm quỳ ở đó
không
dám
nói, lúc này nghe hoàng đế hỏi, bước lên phía trước hồi bẩm: "Hôm nay xa giá Công chủ qua phố, gặp phải
một
con ngựa chấn kinh..."
nói
tới đây, hoàng đế mắt lạnh lẽo hỏi: "Vì sao có ngựa bị chấn kinh?"
Thị vệ lắp bắp, rốt cục vẫn
nói: "Thuộc hạ
đã
hỏi
rõ
ràng, là tứ công tử nhà An Nhạc Hầu,
không
cẩn thận dọa đến ngựa."
Hoàng đế nghe vậy, trong mắt bắn ra hàn mang, cười lạnh
một
tiếng, nghiến răng: "Hay cho
một
An Nhạc Hầu!"
Diệp Tiềm từ lúc vào viện, hai chân liền như mọc rễ đứng ở đó, ánh mắt
không
dời cửa sổ nửa phần.
Trong phòng, luôn truyền ra tiếng kêu đau đứt quãng, thanh
âm
ẩn
nhẫn, nhưng cũng bởi vì
ẩn
nhẫn, lại càng làm cho người ta cảm thấy chung quanh đè nén nặng nề, cơ hồ
không
thở nổi. Lúc này Diệp Tiềm chỉ cảm thấy ngực buồn đau
không
chịu nổi, như bị đao cùn ma luyện, lại như bị người bịt kín miệng mũi,
không
thể thở.
Hoàng đế nghe xong cũng tâm phiền ý loạn, hai mắt đau thương kịch liệt, lại thấy Diệp Tiềm, đột nhiên phát
hiện
đôi môi Diệp Tiềm
đã
như tờ giấy
không
có chút máu, liền khàn khàn
nói: "Diệp Tiềm, ngươi làm sao?"
Diệp Tiềm thân hình giống như đá tạc, lúc này nghe Hoàng thượng
nói, gian nan lắc đầu, phun ra ba chữ: "Ta
không
sao."
Phòng trong truyền ra từng tiếng kêu thống khổ, dày vò hai nam nhân ngoài phòng, cũng khiến mọi người trong ngoài phòng đều như ở giữa
không
trung trung. Đúng lúc này, bên trong bỗng nhiên truyền đến
một
tiếng gào bén nhọn đau đớn, làm cho hoàng đế Triệu Trệ và Diệp Tiềm đều nhịn
không
được xông vào, trường kiếm bên hông Diệp Tiềm cũng
đã
rút ra
một
nửa.
Ai ngờ thanh
âm
kế tiếp làm hai người đều đờ tại chỗ,
một
tiếng khóc nỉ non vang lên, vang vọng đầy sân truyền vào tai hai người.
Hoàng đế Triệu Trệ nghe vậy
không
khỏi nhíu mày: "không
phải
nói
bảo vệ A tỷ trẫm sao?"
Diệp Tiềm nắm chặt kiếm trong tay, hai mắt cơ hồ như đao như kiếm, hận
không
thể chém vỡ cửa nhìn vào bên trong.
Lúc này ngự y già cùng bà mụ được mấy vị thị nữ đỡ
đi
ra, bà mụ ôm trong lòng
một
bọc tã lót gấm tương phượng đỏ khảm vàng,
đi
đến trước mặt hoàng đế quỳ xuống
nói: "Chúc mừng Hoàng thượng, công chúa thuận lợi sinh tiểu công tử, mẫu tử bình an."
Lão ngự y cũng cùng quỳ xuống: "Hồi bẩm Hoàng thượng, công chúa điện hạ mệt mỏi, cần nghỉ ngơi..."
Hoàng thượng mị mâu,
không
đợi lão ngự y
nói
xong, tiến lên lôi lão ngự y: "A tỷ trẫm hết thảy đều tốt?"
Lão ngự y mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhưng đến cùng ở trong cung nhiều năm, vẫn trấn định gật đầu
nói: "Hoàn hảo, hết thảy hoàn hảo."
Hoàng thượng thế này mới buông lão ngự y ra, mặt
âm
nghiêm
nói: "Tốt, trước
đi
ra ngoài, đều có trọng thưởng."
Lão ngự y
không
kịp lau mồ hôi, vội vàng cùng đồng
đi
ra ngoài. Chỉ có bà mụ ôm đứa bé mới sinh, nhìn Hoàng thượng vẫn đen mặt như cũ, lại nhìn Diệp tướng quân bên cạnh ánh mắt nhìn chằm chằm song cửa, phảng phất muốn đào ra
một
cái động,
thật
sự
là tiến cũng
không
được lùi cũng
không
xong.
Nhưng vào lúc này, chợt nghe bên ngoài có người la lớn: "Thái hậu nương nương giá lâm." Ngay sau đó, truyền đến tiếng bước chân vội vã, là Vương Thái Hậu nghe được tin tức, lên nhuyễn kiệu vội vàng chạy đến.
Hoàng thượng vội
đi
nghênh đón,
đã
thấy thái hậu được hoàng hậu Diệp Trường Vân nâng vào trong viện, lập tức trong viện mọi người ào ào quỳ xuống bái kiến.
Vương Thái Hậu ánh mắt dừng ở tã lót trong lòng bà mụ, vội hỏi: "Mau, mau để ai gia nhìn xem!"
Bà mụ cơ hồ là bắt được cọng cỏ cứu mạng, vội đứng dậy, đem đứa bé vừa sinh ra ôm đến trước mặt Vương Thái Hậu.
Vương Thái Hậu vừa thấy, liền đau lòng rơi lệ, lại cao hứng nở nụ cười, tiếp nhận đến ôm chặt, lẩm bẩm
nói: "A Cẩn cũng có con rồi!"
Diệp hoàng hậu bên cạnh kính cẩn cười
nói: "Chúc mừng mẫu hậu, chúc mừng công chúa, đây chính là việc vui bằng trời a."
Hoàng thượng cũng
đi
theo qua, miễn cưỡng nở nụ cười: "Mẫu hậu, sao người lại tới đây?"
Vương Thái Hậu thấy Hoàng thượng tới, hừ
một
tiếng: "Ngươi còn
nói, sao tỷ tỷ ngươi muốn sinh, ngươi tự chạy tới cũng
không
thông tri ai gia
một
tiếng? Nếu
không
phải Trường Vân
nói
với ta, ai gia vẫn chưa biết gì đâu!"
Hoàng thượng nghe vậy, vội lấy lòng cười
nói: "Mẫu hậu, còn
không
phải sợ lão nhân gia ngài lo lắng thay A tỷ sao?
hiện
giờ A tỷ mẫu tử bình an, ngài đến xem cháu ngoại trai, đó là
không
còn gì tốt hơn "
Vương Thái Hậu trong lòng cũng vui mừng,
không
truy vấn nữa, nhân tiện
nói: "Ngươi ở chỗ này chờ, ai gia vào xem tỷ tỷ ngươi." Tức thời Vương Thái Hậu ôm đứa bé vào nhà, hoàng hậu muốn
đi
theo, nhưng Vương Thái Hậu lại
nói: "hiện
giờ thân mình nàng yếu ớt, hậu sản tối kỵ gió, ngươi ở chỗ này chờ, ai gia tự vào xem là được."
Diệp hoàng hậu nghe vậy sửng sốt, vội gật đầu đáp vâng.
Hoàng thượng thấy thái hậu
đi
vào, liếc nhìn hoàng hậu Diệp Trường Vân, trong mắt vô tình vô tự, Diệp Trường Vân trong lòng khẽ động, quay đầu nhìn đệ đệ Diệp Tiềm.
Diệp Tiềm lúc này toàn bộ tâm tư đều nhìn chằm chằm cửa sổ, đối với ánh mắt tỷ tỷ cũng ngoảnh mặt làm ngơ.
Sau
một
lát, Vương Thái Hậu
đi
ra, trong lòng vẫn ôm đứa bé như cũ, bà
đang
đùa với đứa bé này, tuy rằng bởi vì vừa sinh ra nên hơi sưng đỏ, nhưng
một
đôi phượng mâu tĩnh phi tĩnh gian, cực kỳ giống Triêu Dương công chúa, tức thời vui mừng hơn: "Tiểu Trệ nhi, ngươi xem đứa bé này, giống ngươi và A Cẩn hồi
nhỏ
a!"
Hoàng thượng nghe xong, cũng nhìn ngắm, cẩn thận nhìn
một
cái, quả nhiên có vài phần giống A tỷ, trong lòng thêm vài phần vui mừng: "Mẫu hậu, lão nhân gia ngài mau đặt tên cho
hắn
đi."
Vương Thái Hậu gật đầu: "Đại danh chậm rãi nghĩ sau, còn nhũ danh, ta nhìn
hắn
tế mâu
thật
tinh linh,
không
bằng gọi A Ly
đi?"
Hoàng thượng nghe xong liên tục gật đầu: "Tên này tốt, vậy gọi
hắn
là A Ly
đi."
Giọng hoàng thượng rất có lực xuyên thấu, tiểu A Ly phảng phất nghe được
hắn
nói, giống như liếc mắt nhìn
hắn
một
cái, chọc Hoàng thượng ngạc nhiên
không
thôi: "Tiểu gia hỏa này, thế nhưng khinh thường trẫm thế này,
thật
sự
là -- "
hắn
còn chưa dứt lời,
đã
bị Vương Thái Hậu trắng mắt lườm
một
cái: "hắn
là đứa bé vừa sinh ra, ngươi dù là cửu ngũ chí tôn
thì
thế nào, chẳng lẽ còn có thể so đo với
hắn. Theo ai gia thấy, ngươi vẫn nên ngẫm lại, chuẩn bị ban thưởng gì cho cháu trai
nhỏ
của ai gia mới tốt."
Hoàng thượng hắc hắc nở nụ cười, vội phụ họa: "Thái hậu
nói
đúng cực kỳ, hoàng nhi phải thưởng ngay."
một
bên Diệp Tiềm
đã
nhìn chằm chằm cánh cửa sổ hồi lâu, lúc này Vương Thái Hậu và Hoàng thượng
nói
chuyện rốt cục kéo lực chú ý của
hắn, ánh mắt của
hắn
chậm rãi di động đến
trên
người đứa bé được thái hậu ôm trong lòng.
Lướt qua tay áo thái hậu ôm đứa bé, chỉ thấy
một
khuôn mặt
nhỏ
nhắn ửng đỏ, đứa bé
đang
yên tĩnh nằm trong tã lót.
hắn
khép hờ hai mắt dài
nhỏ, cái mũi
nhỏ
nhăn nhăn, miệng hồng đô đô, thoạt nhìn yếu ớt mềm mại, lúc
hắn
thở, cái mũi
nhỏ
cũng phồng lên.
hắn
rất giống Triêu Dương công chúa, nhưng lại
không
giống hoàn toàn.
một
loại khát vọng kỳ diệu đan xen đau đớn lan tràn trong l*иg ngực
hắn,
hắn
chua sót mím môi, rất nhanh dời mắt
đi.
==================================
Triêu Dương công chúa sinh con trai, Vương Thái Hậu mừng rỡ, muốn đương kim thánh thượng phong thưởng, còn phân phó phải làm lễ mừng lớn. Vì thế Hoàng thượng Triệu Trệ hào sảng phong tiểu nhi tử mới sinh còn trong tã làm Tĩnh An Hầu, lại ban thưởng vạn lượng bạc trắng, ngàn lượng hoàng kim, trăm cuộn gấm vóc, còn muốn tự bày yến hội chúc mừng.
Công chúa thân thể suy yếu nằm tĩnh dưỡng nghe
nói
này đó, nhíu mi, nhàn nhạt
nói: "hiện
thời Hoài An có tai nạn, Hầu gia
đang
bôn tẩu bận rộn, lúc này
thật
sự
không
tiện chúc mừng bốn phía như thế, yến hội cũng
không
thể bày biện." Kỳ thực lúc này Hoài An
đã
truyền đến tin tức, ôn dịch càng nghiêm trọng,
không
biết bao nhiêu nạn dân nhiễm bệnh
không
trị được mà chết, thiên tai dẫn tới lưu dân tác loạn, có thổ phỉ cướp đường xưng vương thiêu sát đánh cướp, tình huống cực kì hỏng bét, loạn thành
một
đống. Mà Hầu gia tâm lo dân chúng, hàng ngày
không
yên, lúc này căn bản
không
có khả năng trở về gặp đứa bé mới sinh ra.
Bởi vì Triêu Dương công chúa
nói
thế, Hoàng thượng đành phải nhịn lại, đơn giản long trọng bày gia yến. Nhưng trong triều các lộ đại thần cùng với các vương hầu, phàm là nghe được tin tức, đều biết đây là
một
cơ hội tốt nhất để nịnh bợ, vì thế ào ào dâng vàng bạc cùng với các loại kỳ trân dị bảo cho Tĩnh An Hầu nho
nhỏ
mới đến nhân thế mấy ngày.
một
ngày, Hoàng thượng bày yến ở Chính Dương cung, Tê Hà điện, mở tiệc chiêu đãi hậu cung phi tần cùng với hoàng thân quốc thích, làm " lễ Trăng tròn " cho tiểu Tĩnh An Hầu. Chỉ có Diệp Tiềm lại chạy đến trong quân, đuổi tất cả thủ hạ binh lính tới giáo trường, thao luyện
một
trăm tám mươi hiệp, luyện các binh lính ngã trái ngã phải kêu khổ
không
chịu nổi, ào ào đoán đến cùng là cái gì chọc Diệp tướng quân. Ngô Môn Trung biết tâm tư của
hắn,
không
khỏi thở dài, ai biết
đang
thở dài, lại gặp ánh mắt Diệp Tiềm như kiếm phóng tới, ngược lại dọa
hắn
phát hoảng.
Diệp Tiềm
âm
thanh lạnh lùng
nói: "Ngươi cũng cùng đến."
Ngô Môn Trung trong lòng kêu khổ, chân dè dặt cẩn trọng
đi
qua.
Đúng lúc này, yến hội trong cung
đã
xong, có nội tiến đến,
nói
là Vĩnh Nhạc Cung phái tới, hoàng hậu Diệp Trường Vân thỉnh đệ đệ đến cung
nói
chuyện. Tức thời toàn quân cao thấp đều thở dài
nhẹ
nhõm
một
hơi, trong lòng mang ơn, hoàng hậu phúc trạch thâm hậu,
thật
sự
là ngôi sao bảo hộ, cứu vạn dân trong nước lửa!
Trong cung, Diệp Trường Vân ngồi ở
trên
sạp, vừa tự tay may quần áo cho con trai mình Hú Nhi, vừa
nhẹ
nhàng nhàn nhạt
nói
với đệ đệ."Tiềm, ngươi cũng thấy đấy, nàng sớm tái giá,
hiện
thời
đã
sinh con."
Diệp Tiềm trầm mặc
không
nói,
trên
mặt kiên nghị
không
biểu cảm gì.
Diệp Trường Vân ngước mắt nhìn
hắn
một
cái, chỉ cảm thấy đau răng.
hắn
vẻ mặt này, là nghe hay
không
nghe?
Nàng tức giận ném quần
đã
khâu
một
nửa sang
một
bên: "Tiềm, ngươi cũng sắp mười tám tuổi, phải lo lắng chung thân của mình."
Diệp Tiềm liếc tỷ tỷ
một
cái, vẫn như cũ
không
nói
một
lời.
Diệp Trường Vân cười lạnh
một
tiếng: "Tiềm,
không
cần ở trước mặt ta
nói
mấy lời ở trước mặt hoàng thượng kia, tâm tư của ngươi ta biết roc. Nhưng ngươi cũng phải minh bạch ngươi và nàng chênh lệch. Tuy
hiện
thời ngươi
đã
không
là nô tài, Diệp gia chúng ta cũng quật khởi rồi, nhưng
nói
đến cùng, nàng quý vì công chúa. Đừng
nói
ít nhất phải vương hầu mới xứng đôi, ngay cả đứa bé vừa sinh ra trong tã lót, còn
không
phải
đã
là Tĩnh An Hầu. Ngươi thế nào?
hiện
thời bất quá là khinh xa tướng quân nho
nhỏ
thôi, có thể nào xứng đôi?"
Diệp Tiềm nhếch môi động cũng
không
động.
Diệp Trường Vân nhìn đệ đệ
nói: "Tiềm, ngươi nghe lời
đi."
Diệp Tiềm
không
có
một
tia cảm xúc mở miệng: "Tỷ, ngươi cần gì khó xử ta."
Diệp Trường Vân nghe vậy nghẹn lời,
thật
lâu sau thở dài: "Thôi, ngươi đây
rõ
ràng là khó xử ta."
Buổi chiều, Diệp Tiềm về nhà, lại bất ngờ mẫu thân vốn được hầu hạ ở trong phủ đại ca
đang
chờ trong sảnh.
Ngày xưa là phụ nhân thô ráp đê tiện giặt quần áo,
hiện
giờ
đã
đầu đầy châu ngọc, cả người lăng la, bên người còn có vài thị nữ nâng đỡ, còn thị nữ Tố Y khổ sở ở Bình Tây Hầu phủ ngày xưa cũng làm bạn bên bà. Lúc này bà ngồi ở chỗ đó, thở dài
không
thôi giáo huấn con: "Ngày xưa chúng ta đê tiện, ngươi cúi đầu hầu hạ công chúa, ta từng
nói
ngươi cái gì? Người lúc đó là hạ nhân, phải có bổn phận làm hạ nô! Nhưng
hiện
là thời thế nào, ngươi sớm
không
còn là mã phu ngày xưa để người sai phái, cần gì phải
đi
làm chuyện của mã phu? Ngươi cúi đầu sửa xe cho nàng, tốt, đó là ngươi đắc thế vẫn
khôngquên bổn phận, thế nhân
sẽ
khen ngươi cảm niệm ân đức chủ cũ, vậy cũng
không
có gì; nhưng giờ ngươi nhớ mãi
không
quên công chúa, cho nên chậm trễ chung thân đại
sự, cố tình công chúa sớm
đãtái giá sinh con, ngươi còn niệm tưởng, nếu để người kia biết, cũng là bất trung bất hiếu, cũng là bất nhân bất nghĩa."
Diệp phu nhân mặc dù
không
có kiến thức, nhưng ở trong phủ Bình Tây Hầu lâu ngày, cũng có thể
nóichút đạo lý lớn,
hiện
thời
nói
như vậy
một
phen, hợp tình hợp lý,
nói
đến Diệp Tiềm cúi đầu
không
nóinên lời.
Diệp phu nhân thấy con trai bộ dáng hiu quạnh như vậy, cũng đau lòng, thở dài
nói: "Tiềm,
không
cần giữ tính tình quật cường, vẫn là tìm tiểu thư tốt nhà nào, nhanh cưới vợ, để ta cũng ôm tôn tử, đây mới là quan trọng."
Cổ họng Diệp Tiềm nghẹn ngào, tiến lên quỳ dưới gối mẫu thân, cũng vẫn như cũ
không
nói.
Tố Y bên cạnh thấy thế, trong mắt buồn bã, cúi đầu cắn cắn môi.
Diệp phu nhân nhắm hai mắt mặc thế
sự
xoay vần, lắc lắc đầu, lại thở dài: "Tiềm a, ngươi nghe A tỷ ngươi
đi!"