Diện Thủ

Chương 45: Quân tâm khó dò

hắn

rời Túc Ninh Thành đến Đôn Dương, hoàn toàn vì

một

phong thư của thiên tử,

đi

đến Đôn Dương rồi, thiên tử triệu kiến, ban cho chức quan, vàng bạc, lại tin cậy

một

bề, nhưng vì sao thế nhưng hạ mệnh lệnh như vậy,



ràng là muốn

hắn

đi

chịu chết.

Diệp Trường Vân vừa lòng nhìn đệ đệ mắt lộ ra khϊếp sợ, châm chọc nở nụ cười: "Đây đều là bởi vì chủ tử chúng ta ngày xưa -- Triêu Dương công chúa."

Lời này vừa

nói

ra, Diệp Tiềm nhất thời nhíu mày giật mình, tâm có sở ngộ, liền

không

nói, chỉ cúi đầu yên lặng.

Diệp Trường Vân lại

không

cho phép đệ đệ trốn tránh,

nói

thẳng ra: "Nghe đồn Hoàng thượng và Triêu Dương công chúa từ

nhỏ

lớn lên cùng nhau, tình nghĩa sâu xa. Ngươi ở bên người Triêu Dương công chúa hầu hạ nhiều năm, ta xem ra Hoàng thượng bất mãn với ngươi, nhưng lại ngại tình cảm Triêu Dương công chúa,

không

đành lòng trực tiếp gϊếŧ chết, cho nên mới hạ cạm bẫy với ngươi để hại tính mệnh ngươi."

Diệp Tiềm bên môi toát lên

một

chút bất đắc dĩ, bất quá

hắn

không

phản bác.

Diệp Trường Vân tiếp tục

nói: "Đương kim Hoàng thượng tuy tuổi

nhỏ, nhưng tâm tư cực kì thâm trầm, cũng

không

phải thường nhân có thể đo lường được.

hắn

thiết hạ cạm bẫy cho ngươi, thứ nhất là định lấy tính mệnh ngươi, thứ hai cũng là thử năng lực ngươi. Nếu ngươi chết ở sa trường,

hắn

được như tâm ý, nếu ngươi vạn nhất may mắn

không

chết, đó là kì ngộ trăm năm khó được,

hắn

có tướng tài,

sẽtrọng dụng ngươi."

Diệp Tiềm trầm mặc nửa ngày, rốt cục ngước mắt hỏi: "Nhưng nếu ta chết trận sa trường,

hắn

làm sao nâng đỡ ngoại thích, tăng thế lực cho Hú Nhi, chẳng lẽ?"

nói

đến đây, giọng thấp xuống, chau mày.

lời kế tiếp,

hắn

không

đành lòng

nói

ra.

Diệp Trường Vân lại cười lạnh

một

tiếng, gật đầu

nói: "Nếu ngươi chết, có lẽ đứa

nhỏ

trong bụng ta cũng

không

giữ được. Nếu may mắn sinh ra, tự nhiên cũng là hạng ngu dốt,

không

thể lập làm Thái tử."

trong mắt nàng

hiện

lên thê lương: "Đến lúc đó, đương nhiên có Vương mỹ nhân Lý mỹ nhân hoặc là Trần mỹ nhân bổ sung vào, vì

hắn

sinh nhi dục nữ. Giờ

hắn

còn niên thiếu, lại

không

có hoàng hậu ghen tuông, từ nay về sau hàng đêm sênh ca, muốn vài đứa con nối dòng cũng

không

khó."

nói

tới đây, giọng nàng vừa chuyển, nhìn chằm chằm đệ đệ

nói: "Cho nên, Diệp Tiềm, ngươi phải nhớ kỹ, từ nay về sau phải rời xa Triêu Dương công chúa. Tuy rằng nàng từng là chủ tử chúng ta, chúng ta phải kính nàng, nhưng đến cùng

hiện

thời thân phận chúng ta

đã

khác xưa, chúng ta cũng

không

cần e ngại nàng, chỉ cần bớt giao tiếp."

Diệp Tiềm nghe thế, trong mắt khó đoán, cũng

không

đáp lời.

Diệp Trường Vân thở dài: "Tiềm, ta

đã

xem xét

một



nương cho ngươi, phụ thân của nàng là Trường Nhạc hầu nắm thực quyền, ta

đã

cho người hỏi thăm, Trường Nhạc hầu và phu nhân với cửa hôn nhân này rất vừa lòng. Nếu ngươi nghe lời, chúng ta có thể cùng nhà đó kết làm thông gia, từ nay về sau chúng ta lại thêm

một

chỗ dựa."

Diệp Tiềm nhíu mày: "Tỷ,

không

được, ta

không

đồng ý."

Diệp Trường Vân bất đắc dĩ

nói: "Chẳng lẽ ngươi

không

thể nghe

một

chút sao?"

Tay Diệp Tiềm giật giật, nắm vỏ kiếm, tinh tế vuốt ve, trầm mặc

một

phen rốt cục

nói: "Tỷ, ta có thể ra trận gϊếŧ địch, kiến công lập nghiệp, vì nhà chúng ta tìm vinh quang, nhưng muốn ta lấy bản thân làm lợi thế leo lên quan hệ thông gia, ta

không

làm được."

Diệp Trường Vân nghe vậy chán nản: "Ngươi

hiện

tại có cốt khí mới kiêu ngạo, nhưng ngày đó ở Túc Ninh Thành, ngươi vẫn có thể lấy sắc hầu công chúa đâu?"

Lời này vừa ra, Diệp Tiềm sắc mặt đột nhiên thay đổi, Diệp Trường Vân lập tức hối hận lời vừa

nói, nhưng

đã

nói

ra

thì

không

thể thu hồi, đành phải kéo tay Diệp Tiềm: "Tiềm, ngươi lúc này lấy đại

sự

làm trọng, đừng để mẫu thân và tỷ tỷ lo lắng, nếu ngươi lại

không

đồng ý, mẫu thân sợ là

sẽ

đích thân tìm ngươi khóc lóc."

hiện

thời Diệp ma ma cũng đến Túc Ninh Thành, được nuôi dưỡng ở phủ của đại ca Diệp Trường Quân.

Diệp Tiềm mặt mày kiên định, lắc đầu

nói: "Tỷ, dù mẫu thân

nói, ta cũng

không

nguyện. Nữ tử

trên

đời này, ta nhất mực

không

để ý."

Diệp Trường Vân biết lúc này cứng rắn khuyên bảo cũng

không

được, nên

không

nghịch tâm tư

hắn, bất quá lại nhanh chóng ngầm tìm Diệp Ma ma, để bà khuyên bảo Diệp Tiềm. Vì thế Diệp ma ma dẫn theo Tố Y

đã

là nha hoàn bên người, ngày ngày khuyên nhủ khóc lóc chỉ làm Diệp Tiềm đau đầu

không

thôi, ít dám trở về nhà.

Cùng lúc đó, đại hôn cỉa Triêu Dương công chúa và Hoài An Hầu cử hành, hôn lễ được thái hậu tự chủ trì, phong cảnh long trọng, trong thời gian ngắn Đôn Dương Thành truyền thành giai thoại. Thế nhân đều biết ngày xưa Triêu Dương công chúa hành vi phóng đãng, nuôi đầy trai lơ, chỉ còn chờ xem Hoài An Hầu này về sau như thế nào. Nhưng ai biết Triêu Dương công chúa từ sau khi thành hôn, thế nhưng cử chỉ đoan trang giữ đạo làm vợ, chỉ ở trong phủ cực ít xuất môn, ngẫu nhiên tiến cung hầu hạ thái hậu, cũng

một

thân thâm y trắng trong thuần khiết, thanh lịch cao quý đoan trang. Tục truyền Hoài An Hầu và Triêu Dương công chúa kiêm điệp tình thâm, Hoài An Hầu thường xuyên cùng công chúa dắt tay

đi

lại ở bên hồ trong hoa viên, hai người ngươi kính ta

yêu, tiện sát người khác.

Tin tức truyền đến trước mặt hoàng thượng, Hoàng thượng đầu tiên nhíu mày, sau đó cười to, vỗ tay hoàng hậu Trường Vân

nói: "A tỷ lúc trước

không

biết nhìn người,

hiện

có thể cùng Hầu gia cử án tề mi, trẫm cũng cao hứng cho nàng ấy."

Hoàng hậu Trường Vân cười đến nhu tình như nước,

nói: "Chúc mừng Hoàng thượng, cuối cùng

đã

yên tâm."

nói

đến đây, Diệp Tiềm cũng vừa lúc ở bên cạnh, tức thời Diệp Trường Vân liền đệ đệ, chỉ thấy đệ đệ sắc mặt mặc dù như cũ, nhưng tay cầm kiếm



ràng chặt hơn vài phần.

Nàng nở nụ cười, ôn thanh

nói: "Hoàng thượng, ngươi xem Tiềm,

hắn

tuổi cũng

không

nhỏ

đâu, ta cuối cùng nghĩ muốn

hắn

mau thành thân, nhưng

hắn

tính tình quật cường, lại rất kiêu ngạo, ánh mắt soi mói, ngươi nhất định phải giúp ta cẩn thận nhìn xem khuê tú nhà ai thích hợp?"

Hoàng thượng nghe vậy, cười vỗ lưng hoàng hậu Trường Vân, cất cao giọng

nói: "Hoàng hậu yên tâm, ta sớm nhìn trúng

một

quý nữ, năm nay mới mười sáu, điềm tĩnh hiền thục, lan tâm huệ tính, nhất định xứng với Diệp tiểu tướng quân chúng ta."

Trường Vân nghe vậy mừng rỡ, vội hỏi là người nào, Hoàng thượng lại

nói: "Nữ nhi của Trường Nhạc hậu, Xương Nghĩa quận chúa, Trường Vân nghĩ thế nào?"

Diệp Trường Vân nghe xong lời này, cũng kinh hãi, nguyên lai Hoàng thượng sớm biết quyết định của mình, bất quá lúc này nàng cũng chỉ có thể cố giấu kinh nghi, vội cười

nói: "Hoàng thượng nhìn trúng, đương nhiên vô cùng tốt." Lại

nói

với Diệp Tiềm: "Diệp Tiềm, Hoàng thượng tự mình chỉ định nữ hài nhi, ngươi hẳn có thể để ý?"

Hoàng thượng rất có hứng thú nhìn Diệp Tiềm, cười chờ

hắn

trả lời.

Diệp Tiềm nhíu mày, tiến lên quỳ

một

gối xuống, kiên định

nói: "Hoàng thượng thứ tội, Diệp Tiềm

không

muốn cưới vợ."

Hoàng thượng nhướn mi, mắt như mắt ưng phát ra ánh sáng: "Vì sao?"

Diệp Tiềm trầm giọng

nói: "Nam nhân trước khi thành giap hải kiến nghiệp,

hiện

thời Đại Viêm triều ta, bắc có địch nhân như hổ rình mồi, nam có man di sống chết mặc bây, thiên hạ bất bình, Diệp Tiềm sao dám thành gia?"

Hoàng thượng nhìn kỹ Diệp Tiềm nửa ngày, bỗng nhiên ngửa đầu cười to, tiếng cười chấn động làm Diệp Trường Vân

âm

thầm kinh hãi.

Thiếu niên hoàng đế cười xong, thế nhưng đứng lên, tự tay nâng Diệp Tiềm dậy: "Diệp Tiềm, trẫm

không

nhìn sai, tương lai ngươi tất thành thần tử đắc lực của trẫm."

Khi

nói

chuyện, Triệu Trệ tiêu sái quay đầu,

nói

với hoàng hậu Trường Vân: "Trường Vân, thấy

không, đệ đệ ngươi chí hướng như thế này, quả

thật

may mắn cho trẫm, may mắn cho Đại Viêm triều!"

Diệp Trường Vân thấy vậy, vội vàng cười phụ họa, nhưng trong lòng lại kêu khổ

không

ngừng, ai cũng biết Diệp Tiềm bất quá là mượn cớ chối từ thôi, nhưng cố tình Hoàng thượng thích nghe thế này, giờ có những lời này của Hoàng thượng, về sau lại bắt buộc A Tiềm thành hôn

sẽ

càng thêm khó khăn.

=============================

Thu

đi

đông đến, đảo mắt

đã

là trừ tịch, Đôn Dương Thành trong ngoài náo nhiệt, trường thọ cung của đương kim thái hậu cũng giăng đèn kết hoa, múa sư múa rồng các loại tiết mục thay phiên trình diễn, danh môn quý nữ phu nhân, các gia quyến vương hầu ào ào cùng nhau đến thỉnh an thái hậu.

Lúc này Triêu Dương công chúa bụng

đã

rất lớn, mặc

một

kiện thâm y trắng thuần sắc, bên ngoài khoác áo lông dày màu trắng

không

một

sợi tạp, ôm lò sưởi tay lên đồng thau chạm rỗng khắc hoa Cẩm Tú dâng lên, dưới chân dẫm lên lò sưỡi đồng giữ ấm chân. Xem cách ăn mặc này làm cho người ta cảm thấy lo lắng, huống chi

hiện

thời

đang

ở trong tiêu phòng là đương kim thiên tử cố ý làm cho hoàng hậu, vách tường đều dùng phấn hoa tiêu xoa khắp lượt, vốn là ấm thất nhất đẳng

trên

đời.

Dù như thế, thái hậu vẫn ở bên cạnh

nói

bâng quơ với Triêu Dương công chúa: "Con ngày thường về nhà, nhất định phải để bọn thị nữ chú ý,

không

thể lạnh, lúc này bị lạnh,

sẽ

chịu khổ cả đời."

Triêu Dương công chúa từ lúc mang thai, bớt rất nhiều lạnh bạc, bất mãn cũng dần dần tan

đi, ngẫu nhiên

đi

đến chỗ thái hậu hầu hạ, nghe thái hậu liên miên

nói

không

ngừng, thế nhưng lại cảm động. Lúc này nàng nghe thái hậu

nói

như vậy, đạm thanh

nói: "Thái hậu, con biết."

Bên cạnh là Úc thái phi và Thuận Nghĩa công chúa, Úc thái phi nhìn chằm chằm Triêu Dương công chúa bụng tròn có ngọn, hết sức hâm mộ: "Thái hậu, vẫn là ngài có phúc khí a, đương kim Hoàng thượng mới được Tiểu Thái tử, A Cẩn cũng sắp sinh,

thật

sự

là song hỷ lâm môn đâu!"

Vương Thái Hậu cũng

thật

vừa lòng. Tuy rằng này nữ nhi gặp rất nhiều bất hạnh, lúc trước trượng phu lại chết

không

rõ, nhưng bây giờ vợ chồng hòa thuận lại có mang, còn nữa

hiện

thời Hoàng thượng hiếu thuận, cai trị có cách, đem chư vị vương hầu Đại Viêm triều chặt chẽ nắm trong tay. Bà nhớ tới đây, còn có gì

không

thư thái đâu? chuyện cần quan tâm nhất

hiện

thời cũng chính là bảo dưỡng thân thể, trường mệnh trăm tuổi, chờ tương lai con cháu cả sảnh đường, bách quan đến bái. Vương Thái Hậu nghe Ú thái phi

yêu

thích ngưỡng mộ, cũng

không

khỏi nhớ tới năm đó bà và Úc thái phi cùng tiến cung lại cùng ngóng trông sinh con. Lúc trước may mắn Trệ nhi của bà cơ trí, sinh ra sớm

một

canh giờ, bằng

không

hiện

tại có tình huống gì cũng

không

nhất định đâu.

Vương Thái Hậu nghĩ đến đây, đối với Úc thái phi có loại đồng tình của người thắng với người thất bại, lôi kéo tay bà an ủi

nói: "Ngươi cũng

không

tệ a, tuy rằng Hà Tây vương

không

ở bên cạnh hiếu kính ngươi, nhưng AYyên vốn kính cẩn nghe lời, cũng

không

giống A Cẩn

không

chịu để tâm làm cho người ta đau đầu, còn phải để ta lão gia hỏa này nhớ thương nàng." A Yên là khuê danh của Thuận Nghĩa công chúa khi còn bé.

Úc thái phi nghe thế, cũng nhíu mày: "Thái hậu, ngươi có điều

không

biết, chính là A Yên, gần đây

thậtsự

khiến ta đau đầu, ta

đang

muốn cầu ngài việc này."

Vương Thái Hậu nghe xong có chút kinh ngạc: "Đây là thế nào? Có việc

thì

nói

đi."