Tiêu Đồng ly khai, bất quá
không
sao, bên người Triêu Dương công chúa
đã
có
một
Diệp Tiềm.
Người trong Túc Ninh Thành rất nhanh
đã
biết Diệp Tiềm, Diệp Tiềm là thủ lĩnh thị vệ bên người công chúa được tin tưởng sủng ái nhất.
hắn
năm nay mới chỉ mười sáu, cũng
đã
rất cao lớn, dũng mãnh dị thường. Người trong thành đồn
hắn
cưỡi ngựa rất giỏi, kiếm pháp xuất chúng, là thiếu niên
anh
tài xuất chúng nhất trong phủ Bình Tây Hầu. Lại có người đồn bề ngoài
hắn
anh
tuấn, môi mỏng mũi cao, ánh mắt sắc bén, là binh sĩ tuấn dật hiếm thấy trong Túc Ninh Thành.
Đương nhiên đó đều là tin đồn, Triêu Dương công chúa
đang
ru rú trong nhà, Diệp Tiềm là kỵ vệ bên người cũng
không
có khả năng rêu rao khắp nơi trong thành, người từng nhìn thấy Diệp Tiềm cũng
không
nhiều lắm.
Ngọc thủ Triêu Dương công chúa vuốt cái cằm vuông vức của Diệp Tiềm, mơn trớn đường nét sắc bén, thấp thở dài, rất thỏa mãn: "Tiềm..."
Diệp Tiềm ở bên Triêu Dương công chúa
đã
nhiều ngày, nhưng tính tình
hắn
cũng
không
thế nào thay đổi,
hắn
vẫn trầm mặc ít lời như cũ, quả thực có thể dùng chất phác để hình dung.
Triêu Dương công chúa nhìn
hắn
vẫn bất động, cười bất đắc dĩ, dùng mười ngón tay của mình nắm bàn tay to của
hắn
vòng quanh thân mình,
nhẹ
giọng làm nũng: "Tiềm, ôm ta."
Diệp Tiềm nghe theo, ôm lấy nàng sát vào ngực mình.
Thân hình Diệp Tiềm
hiện
thời
đã
cao lớn, hơn nữa nhiều năm luyện võ, ngực cường tráng, thắt lưng hữu lực. Lúc này
hắn
ôm thân thể mềm mại quyến rũ của chủ nhân vào trong ngực, càng cảm thấy vòng eo chủ nhân
thật
sự
là mềm mại,
hắn
thậm chí nghi hoặc, khi bọn họ mây mưa, eo
nhỏ
của chủ nhân làm thế nào leo lên người mình.
hắn
nhìn cánh tay mình cường tráng ngăm đen mà tràn ngập lực đạo, bỗng nhiên cảm thấy lấy sức mạnh này, có lẽ chỉ cần ở
trên
giường hơi dùng chút khí lực, vòng eo
không
đầy
một
nắm kia
sẽ
bị gãy.
Triêu Dương công chúa nhíu mày nhìn Diệp Tiềm cúi đầu ngẩn người, nhìn thần sắc
hắn
có thương tiếc
không
rõ, ngẩng đầu mơn trớn mày
hắn, cười quyến rũ
nói: "Nghĩ cái gì đâu?"
Con ngươi Diệp Tiềm thâm trầm dời về phía Triêu Dương công chúa, thanh
âm
ám ách
nói: "Nghĩ đến nàng."
Triêu Dương công chúa bỗng nhiên cảm thấy chung quanh có chút nóng bức, nàng ôm lấy Diệp Tiềm, kề sát
hắn, ghé vào tai
hắn
thấp giọng ra lệnh: "Ôm ta đến cửa sổ, ta muốn nhìn phong cảnh bên ngoài."
Mùa thu là mùa thưởng cúc, lúc này bên ngoài
một
mảnh hoa cúc đúng lúc nở rực rỡ. Triêu Dương công chúa
một
thân tố sắc mềm nhũn như
không
có xương dựa vào cửa sổ, phía sau Diệp Tiềm cẩn thận đỡ nàng.
Triêu Dương công chúa
không
để ý xem hoa cúc, chợt thấy
một
con bươm bướm màu sắc diễm lệ chập chờn bay qua, cuối cùng đậu xuống chính giữa đám hoa cúc diễm lệ trước cửa sổ. Bươm bướm bị hương khí của nhụy hoa hấp dẫn, đậu lại
không
bay
đi.
Triêu Dương công chúa bật cười, phấn quyền để
trên
bả vai Diệp Tiềm rộng lớn rắn chắc: "Mau nhìn bướm kia."
Diệp Tiềm cũng
không
thưởng cúc, thứ nhất
hắn
cũng
không
có nhã hứng này, thứ hai
hắn
cảm thấy chủ nhân trong lòng còn đẹp hơn hoa. Lúc này nghe Triêu Dương công chúa
nói, theo ánh mắt nàng nhìn qua, lại thấy bướm tham luyến hút nhụy hoa
không
bay
đi. Đúng vào lúc này, lại có
một
con ong bay tới, đậu
trên
hoa cúc cạnh bươm bướm, chui vào trong đó hút mật.
Diệp Tiềm ôm lấy chủ nhân trong lòng mềm mại
không
có xương nâng lên
trên, ôm chặt hơn nữa
mộtphần. Triêu Dương công chúa cảm nhận được thiếu niên bên người phát ra nhiệt lực, thân mình càng thêm mềm mại, hơi tựa vào người
hắn
nhẹ
nhàng cọ cọ.
Diệp Tiềm nhịn
không
được cúi đầu, hôn lên xương quai xanh mê người của nàng, môi mỏng từng chút như thờ phụng nữ thần
đi
đến cần cổ thon dài duyên dáng, khẽ cắn
nhẹ, vội vàng mà khắc chế, trúc trắc mà ôn nhu. Cuối cùng dọc theo khe rãnh u ám
đi
xuống, tới
một
chỗ tản ra mùi thơm.
Diệp Tiềm sớm phát
hiện,
trên
người chủ nhân tự nhiên tản mát ra mùi thơm, nhưng mùi thơm
sẽ
bởi vì nàng động tình mà có thay đổi. Giờ này khắc này, chủ nhân động tình, ở giữa khe rãnh tản mát ra
mộtcỗ hương khí rung động tâm hồn, khiến Diệp Tiềm nhịn
không
được mạnh mẽ vùi đầu vào trong, tham luyến hút. Cúc hoa diễn điệp duyện hoa tủy, luyến mật cuồng phong
ẩn
mật khoa (Hoa cúc để bướm hút tinh túy, gió mạnh
yêu
thích cuốn lấy mật hoa). Diệp Tiềm
không
phải bướm cũng
không
phải gió, mà là con ngựa hoang
trên
đường trong núi. Con ngựa hoang tính tình cương liệt, lại cố tình vùi đầu vào nhuyễn ngọc ôn hương
không
thể tự thoát ra.
Triêu Dương công chúa lúc này chỉ cảm thấy môi
hắn
như lửa muốn thiêu đốt nàng. Nàng thở gấp, chỉ cảm thấy có
một
loại nóng bỏng khó nhịn cùng khát vọng vô danh dâng lên
trên
bầu ngực, làm nàng
không
tự chủ được vô lực vặn vẹo eo
nhỏ. Diệp Tiềm chôn ở khe rãnh u ám kia, chỉ cảm thấy luồng nguy nga của chủ nhân
nhẹ
nhàng rung động qua lại run rẩy, khiến người càng thêm tâm viên ý mã, lửa nóng đốt người.
Diệp Tiềm
một
bàn tay to nâng kiều đồn của chủ nhân, để nàng úp sấp lên song cửa, tay kia rất nhanh mò vào quần áo bắt được
một
khỏa mềm mại bên trong. Tay Diệp Tiềm thon dài hơi có vết chai, đó là bàn tay quen cầm kiếm. Lúc này
hắn
nắm hai luồng mềm mại kia, muốn dùng lực lại sợ
không
cẩn thận làm bị thương chủ nhân, chỉ dám
nhẹ
nhàng vuốt ve, thường thường dùng môi hút.
Thân mình Triêu Dương công chúa mảnh mai bị vỗ về chơi đùa ất nhanh mềm yếu dị thường, xụi lơ tựa vào người
hắn, phát ra tiếng kêu đãng nhân. Nàng híp mị mâu, thân ngâm rêи ɾỉ: "Diệp Tiềm... Ngươi so với Phủ Đào
không
biết tốt hơn bao nhiêu lần..."
Tay Phủ Đào nhẵn nhụi mềm mại, tuy rằng cũng là tay nam nhân, nhưng đến cùng là từ nơi son phấn. Diệp Tiềm lại bất đồng, Diệp Tiềm
không
cần quá mức dùng sức, lúc bắt lấy nàng tràn đầy bá đạo cùng dương cương của nam nhân.
Đây vốn là lời khen, Diệp Tiềm nghe vào tai tâm trầm xuống, lập tức phản ứng lại, lửa nóng kích động đầy l*иg ngực nhất thời biến mất.
hắn
khống chế lực đạo ôm chủ nhân, đặt người trong lòng
đã
bị mình làm cho mềm nhũn xuống ghế tựa bên cạnh, chau mày lại, mặt
âm
nghiêm, xoay người muốn rời
đi.
Triêu Dương công chúa
đang
lúc nhiệt tình, bỗng nhiên bị
hắn
lạnh lùng như vậy, đầu tiên là sửng sốt, rồi lập tức hiểu được, cười lạnh
một
tiếng hỏi: "Diệp Tiềm, ngày đó ngươi
đã
đáp ứng ta, hôm nay cần gì phải ra vẻ thế này!"
Diệp Tiềm quay mạnh lại, hai mắt mang theo đau đớn nhức nhối nhìn chằm chằm công chúa, ngực kịch liệt phập phồng,
không
nói
một
lời.
Công chúa trong lòng cứng lại, nàng vươn tay vỗ ngực, chậm rãi xoay mặt
đi
không
nhìn Diệp Tiềm.
Vì sao ánh mắt của thiếu niên địa vị hèn mọn này lại đau đớn kịch liệt đến mức tâm nàng cũng quặn lại?
Diệp Tiềm môi mỏng mím chặt như
một
thanh kiếm sắc, mày kiếm nhíu lại, khàn khàn thống khổ hỏi: "Chủ nhân, ngươi coi Diệp Tiềm là cái gì?"
Triêu Dương công chúa có chút kinh ngạc, cười nhạo, nhíu mày hỏi lại Diệp Tiềm: "Ngươi cho ngươi là cái gì?"
Ánh mắt Diệp Tiềm chấn động, phảng phất có
một
khắc mờ mịt, sau đó lập tức lợi hại nhìn chằm chằm Triêu Dương, lạnh giọng hỏi: "Ta đây là cái gì?"
Triêu Dương công chúa bất đắc dĩ nhìn thiếu niên từng cùng mình mây mưa thất thường. Thiếu niên này,
hắn
bình thường cương nghị dũng mãnh, kiên cường lợi hại, nhưng giờ này khắc này
hắn
vẫn là thiếu niên vài năm trước nhặt giày cho mình cũng
không
biết làm a!
Thiếu niên này từng ngây ngô
không
biết, lúc này cứng cổ lạnh mặt đòi mình
một
lời hứa hẹn. Nhưng Triêu Dương công chúa tính tình lạnh bạc, lạnh bạc tận xương. Nàng vốn
không
có tâm, nam nhân đối với nàng mà
nói
bất quá là
một
cột mây khói, tụ rồi tan.
Vì thế Triêu Dương công chúa môi mềm mại tràn ra
một
tiếng thở dài, khẽ cười
nói: "Diệp Tiềm,
trênđời này nam nhân đều giống nhau. Ta vốn tưởng rằng ngươi khác bọn họ,
hiện
thời xem ra, bất quá đều giống nhau thôi."
Nàng nhếch mi, cười khẽ
nói
cho Diệp Tiềm quyết định của mình: "Ngươi cũng chẳng qua là
một
nam nhân dưới vạt váy ta mà thôi!"
Chỉ thế thôi, chỉ thế thôi... Chỉ thế thôi!
Vài chữ này quanh quẩn trong lòng Diệp Tiềm, đánh vào lục phủ ngũ tạng
hắn, trong con ngươi
hắnbắn ra
một
chút sắc bén,
hắn
hung hăng nhìn chằm chằm công chúa ngày xưa hẵn vẫn coi là nữ thần, trầm thấp thong thả
nói: "Chủ nhân cũng
không
thiếu nam nhân, Diệp Tiềm nhất thời thất thố làm chuyện sai, Diệp Tiềm nguyện ý lĩnh tội! Nhưng từ đây, Diệp Tiềm tuyệt đối
sẽ
không
là nam nhân dưới vạt váy chủ nhân nữa!"
nói
xong tuyên bố đó, Diệp tiềm đột nhiên xoay người, nhanh chóng rời
đi.
Triêu Dương công chúa kiều quát
một
tiếng, ra lệnh: "Đứng lại!"
Diệp Tiềm đột nhiên ngừng bước chân, sau lưng cứng ngắc, chờ lời
nói
kế tiếp của nữ nhân phía sau.
Triêu Dương công chúa nhíu mày, lãnh đạm mà bình thản hỏi: "Diệp Tiềm, bản cung hỏi ngươi, ngươi ngày đó vì sao phải đáp ứng bản cung?"
Diệp Tiềm trầm mặc
thật
lâu
không
quay đầu, cuối cùng ngay lúc Triêu Dương công chúa cho rằng
không
đợi được đáp án, Diệp Tiềm khàn khàn mà xa lạ
nói: "Diệp Tiềm thân phận đê tiện, bất quá là tiểu nô trong phủ Hầu gia thôi, chủ nhân có lệnh, làm sao dám
không
tuân lời?"
Lời này vừa
nói
ra, trong con ngươi quyến rũ của Triêu Dương công chúa nhất thời lửa giận bốc lên, nàng thở dốc dồn dập, sắc mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm tiểu nô đưa lưng về phía mình.
thật
lâu sau, nàng hít
một
hơi
thật
sâu, lạnh như băng mà uy nghiêm
nói: "Diệp Tiềm, ngươi có thể cút. Bản cung
không
bao giờ muốn nhìn thấy ngươi nữa!"
nói
xong nàng cao giọng hạ lệnh: "Người tới, đem tiểu nô này đuổi ra cho ta!"
Cẩm Tú luôn cẩn thận nấp ở
một
nơi bí mật gần đó, lúc này nghe công chúa hạ lệnh, phải dẫn người
đilên, cẩn thận
đi
đến bên người Diệp Tiềm muốn mời
hắn
rời
đi.
Diệp Tiềm dù
ẩn
nhẫn cỡ nào,
hắn
cũng chỉ là thiếu niên mười sáu tuổi huyết khí sôi trào, mà nữ nhân trong phòng kia lại nhục nhã
hắn
như vậy,
hắn
sao có thể tiếp tục tùy ý nàng nhục nhã đâu?
hắn
cắn răng cười lạnh
một
tiếng: "không
cần các ngươi đuổi, ta
sẽ
tự
đi!"
nói
xong lần này cũng
không
quay đầu lại, bước chân
thật
sự
dùng lực, cơ hồ muốn đạp vỡ cửa.
Triêu Dương công chúa thường ngày bừa bãi, đâu có người dám làm trái nàng như vậy? Ngay cả đương kim thiên tử
đi
đến trước mặt nàng còn
không
phải cẩn thận
một
hai? Nhưng Diệp Tiềm chỉ là
một
tiểu nô, cũng dám ở trước mặt nàng
nói
ra như vậy, nàng có thể
không
tức giận sao?
Nàng tức giận túm lấy hoa cúc, nắm chặt trong tay, vặt từng cánh, chỉ còn lại cái đài hoa! Cẩm Tú thấy nàng
thật
sự
khó chịu, vội vàng
đi
lên ngăn nàng lại, mềm giọng khuyên bảo: "Chủ nhân
không
cần như vậy,
sẽ
làm tay bị thương."
Triêu Dương công chúa đúng là nổi nóng, thấy Cẩm Tú dám can đảm khuyên can mình,
không
khỏi nhíu mi lạnh giọng hỏi: "Thế nào, lá gan của ngươi cũng học theo
hắn
lớn lên sao?"
Cẩm Tú biết Triêu Dương công chúa bất quá là dỗi thôi, cười bất đắc dĩ
nói: "Ta nào dám gan lớn học theo a! Bất quá là sợ cọng hoa cúc dai làm bị thương tay chủ nhân thôi. Chủ nhân nếu bất mãn với hoa cúc, có thể
nói
một
tiếng, trong phủ Hầu gia trừ bỏ
một
Diệp Tiềm, còn có mấy trăm nô tài, người nào được chủ nhân ra lệnh mà
không
phải người trước vừa ngã, người sau tiến lên nhanh chóng đốt đám hoa cúc này thành tro."
Triêu Dương công chúa "Hừ" giọng, xoay đầu
đi
không
nhìn hoa cúc, ngồi thẳng ở
một
chỗ mà hờn dỗi.
Cẩm Tú bỗng nhiên cảm thấy chủ nhân nhà mình từ khi có Diệp Tiềm, tính tình quả thực giống như
mộtđứa trẻ, động
một
cái liền nổi giận. Lại
nói
công chúa trước kia, sao dễ dàng vì việc
nhỏ
này mà tức giận đâu!
Nàng cười tiến lên xin chỉ thị: "Chủ nhân, Cẩm Tú tới, thu hoa cúc lại, nghiền nát hết, thế nào?"
Triêu Dương công chúa tức giận
nói: "Thôi! Giữ
đi, chờ ngày nào đó tâm tình
không
tốt lại đốt chơi."