Diện Thủ

Chương 13: Tâm sự của Diệp Tiềm

Triêu Dương công chúa nghe được thanh

âm

kia, đầu cũng

không

quay lại, chỉ lạnh lẽo nhìn gió thu lá rụng ngoài cửa sổ.

Người tới đúng là Bình Tây Hầu Phùng Kiệt,

hắn

hừ lạnh

một

tiếng,

đi

đến bên công chúa, ôm cánh tay đứng thẳng, đầy châm chọc

nói: "Công chúa a, ngươi

thật

đúng là có đệ đệ tốt, này vừa làm hoàng đế,

đã

bắt đầu tính kế người khác!"

Triêu Dương công chúa cúi đầu

nhẹ

nhàng mở ra hộp phấn son, như có như

không

vỗ về chơi đùa thưởng thức.

Phùng Kiệt

đi

thẳng lên phía trước, nửa ngồi xổm trước mặt Triêu Dương công chúa, con ngươi hổ lang thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, lạnh lùng

nói: "Công chúa,

thật

sự

nhịn được cơn giận kia!"

Triêu Dương công chúa ngước mắt, lạnh nhạt hỏi: "Hầu gia

không

ở biệt uyển của mình thổi tiêu chơi nguyệt, sao lại chạy đến nơi đây?"

Phùng Kiệt vươn tay mạnh mẽ bắt lấy y phục của Triêu Dương công chúa,

âm

ngoan

nói: "Ta

không

ở đây, ngươi rất sung sướиɠ tự tại a! Ngươi dù là thân tỷ tỷ của tiểu tử chưa có lông tơ kia, coi như chư hầu thiên hạ đều ngã đổ, cũng

không

tới phiên ngươi là kim chi ngọc diệp!"

Triêu Dương công chúa nhếch môi cười: "Hầu gia

nói

đùa, chúng ta vợ chồng nhất thể, sao tách được nhau đây?"

Phùng Kiệt thấy công chúa bỗng nhiên cười, trái tim thế nhưng

không

hiểu sao rung động.

hắn

thường ngày chỉ nhìn nam nhan

không

thích nữ sắc, bình thường thấy công chúa ở trong nhà

hắn

xinh đẹp tràn ra cũng chỉ là nhìn từ xa mà thôi.

hiện

thời nhìn gần, nhan sắc khuynh thành, cổ cao mềm mại, hai mắt mị hoặc, còn có bên môi gợi lên cười nửa miệng, đều là mị hoặc mà thiếu niên dưới thân

hắn, hoặc ngây ngô hoặc kiều mị, đều

không

thể có được.



gái

này, vốn là của

hắn, thế nhưng

hắn

chưa từng hưởng qua tư vị của nàng?

Phùng Kiệt người này luôn luôn

không

làm việc đàng hoàng, nhưng trong thời kì triều chính biến đổi,

hắn

cũng biết hơi

không

chú ý

sẽ

thất thế, bởi vậy dưới cơn giận dữ chạy đến chỗ công chúa giương oai.

không

nghĩ tới

hiện

thời nhìn thấy nhan sắc công chúa như vậy, trái tim thế nhưng

không

hiểu sao rung động, vì thế

hắn

cảm thấy nên lặng yên đánh xuống hủ ý.

Phải biết rằng

hiện

thời

hắn

chỉ có

một

con trai duy nhất, cũng

không

phải công chúa sinh ra, nếu tương lai vạn nhất có biến cố, công chúa tất nhiên

không

lưu luyến cùng cách với

hắn, nhưng nếu

hắn

để nữ nhân này sinh hạ

một

nam nửa nữ, đến lúc đó, quan hệ máu mủ tình thâm, đánh chết cũng

không

dứt bỏ được tình cốt nhục!

Phùng Kiệt có chủ ý này, lại ngẩng đầu tinh tế đánh giá công chúa, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, mị hoặc thiên hạ

không

người theo kịp, chợt thấy dáng vẻ đoan chính đủ để làm người trong thiên hạ khâm phục, xem kĩ rồi mới biết mị ý từ trong xương xốt như tơ đánh úp lại.

Phùng Kiệt nheo con ngươi lại, bỗng nhiên ha ha nở nụ cười: "Tốt,

thật

là cực phẩm thế gian!"

Triêu Dương công chúa nghe

nói

như thế, vội ngước mắt, gặp thần sắc Phùng Kiệt trong mắt, bỗng nhiên cảm giác được ý tưởng của

hắn, nhíu mày lạnh nhạt

nói: "Cút!"

Phùng Kiệt nghe vậy "Ha ha" cười to, cười xong, đầy thâm ý

nói: "Công chúa a, ngươi đây là bảo ai cút? Bản hầu là phu quân danh chính ngôn thuận của ngươi đó!"

Triêu Dương công chúa mắt như có kim châm, lạnh nhìn chằm chằm Phùng Kiệt.

Phùng Kiệt chợt nhíu mày, cười quỷ dị

nói: "Thân là phu quân của ngươi, bản hầu nếu muốn thượng thân thể ngươi, ngươi còn có thể

nói

nửa chữ

không? Hay là

nói, thân thể ngươi từng bị vạn người đạp hư, cố tình chỉ bản hầu

không

thượng được? Lúc công chúa

không

còn mặt mũi gặp thế nhân tìm chết, còn

không

phải Bình Tây Hầu ta cưới ngươi -- "

Triêu Dương công chúa mặt như băng sương, nhìn chằm chằm Phùng Kiệt

không

nói

một

lời.

Phùng Kiệt cũng im miệng, cúi đầu tới gần Triêu Dương công chúa,

nhẹ

nhàng nhìn mặt nàng

đang

giận dữ: "Công chúa, ngày đó ngươi bất quá là tàn hoa bại liễu thôi, nếu

không

phải Phùng Kiệt ta đón ngươi vào gia môn, còn

không

biết ngươi

sẽ

bị chê cười thế nào đâu! Chẳng lẽ chuyện cũ đó công chúa

đãquên?"

Triêu Dương công chúa bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến cực lạnh, cười xong nhíu mày đạm hỏi: "Hầu gia, ngày đó ngươi cũng chỉ là kẻ thích nam sắc ăn chơi trác táng thôi, nếu

không

phải bản cung gả cho ngươi, còn có nhà nào nguyện ý đem



nương gả cho ngươi? Nếu

không

phải bản cung, ngươi còn

không

bị toàn bộ hoàng thất Đại Viêm chê cười?"

Phùng Kiệt nghe

nói

như thế,

không

giận cười lại: "Như thế, công chúa và Phùng Kiệt là cực kì tương xứng! Châm chọc xứng đôi,

thật

sự

thích hợp!"

Triêu Dương công chúa

nhẹ

nhàng đứng dậy, mắt liếc

hắn

một

cái: "Ngươi

đi

cùng nam nhân xứng với ngươi

đi, tốt nhất là cách bản cung xa

một

chút!"

Phùng Kiệt bỗng nhiên tiến lên, nắm cằm công chúa,

âm

ngoan

nói: "Công chúa, phàm là người Phùng Kiệt ta nhìn trúng, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân, ta tuyệt

sẽ

không

bỏ qua!"

Cẩm Tú bên cạnh nghe Phùng Kiệt

nói

với chủ nhân nhà mình,

đã

có chút tim gan run sợ,

hiện

thời thấy Hầu gia bỗng nhiên bắt lấy cằm công chúa, cũng có chút hoảng loạn, miệng vội hét lớn: "Hầu gia, buông công chúa ra!"

Công chúa trong mắt bắn ra

một

loại băng sương bén nhọn, bên môi cũng dâng lên mạt cười lạnh,

nóirõ

từng chữ như nhả châu: "Phùng Kiệt, ngươi điên rồi!"

Phùng Kiệt gật đầu, vừa lòng xem thấy khuôn mặt kia trong ty mình

không

thể động đậy: "không

sai, nhìn thấy kiều nhan công chúa như vậy, hôm nay Phùng Kiệt bỗng nhiên điên rồi."

Cẩm Tú gặp chuyện quá khẩn cấp, cố tình bộ dáng Phùng Kiệt lại chết cũng

không

buông tay, chỉ e chủ nhân mình chịu thiệt, cố tình chủ nhân mình lại có tính tình quật cường, nghĩ nghĩ



ràng kêu to: "Mau tới a! Công chúa

đã

xảy ra chuyện!"

nói

xong còn như hoang mang lo sợ, thanh thanh khẩn cầu Phùng Kiệt mau buông chủ nhân ra.

Thủ vệ bên ngoài vừa vặn là Diệp Tiềm,

hắn

lúc trước nhìn thấy Phùng Kiệt vào nhà,

đã

nhíu mày,

hiệnnghe Cẩm Tú kêu la như vậy, liền nhanh đá cửa xông vào.

Thời gian nửa năm, Diệp Tiềm càng cường kiện, cái mũi cao thẳng ánh mắt trầm định,

hắn

ổn trọng mà nội liễm, hoàn toàn

không

có nôn nóng của thiếu niên.

Nhưng mà, lúc Diệp Tiềm vốn vững vàng nội liễm nhìn thấy nữ chủ nhân mình tâm tâm niệm niệm

không

buông bị nam nhân kia dùng tư thái như thế túm cằm, bỗng nhiên phát ra

một

cỗ tức giận.

Phùng Kiệt liếc mắt nhìn Diệp Tiềm xông cửa lao vào, châm chọc cười

nói: "Lại là ngươi?"

nói

xong

hắn

quay đầu nhìn xuống nữ nhân trong tay: "Ngươi sớm dùng qua

hắn

rồi?" Bằng

không

sao thân thiết với nhau như vậy? Ha ha!

Công chúa buông con ngươi xuống, nhàn nhạt ra lệnh: "Ngươi trước buông ta ra, bằng

không

kiếm trong tay

hắn

không

buông tha ngươi trước,

không

cần quên, ngươi là bại tướng dưới tay

hắn."

Phùng Kiệt lại

không

buông ra, ánh mắt từ

trên

mặt công chúa trắng nõn trầm tĩnh chậm rãi chuyển qua Diệp Tiềm.

Diệp Tiềm chau mày lại, ánh mắt lạnh lùng như băng nhìn chằm chằm Phùng Kiệt, trường kiếm trong tay

đã

ra khỏi vỏ, có khí thế quyết chiến đến chết!

Phùng Kiệt cười hỏi: "Diệp Tiềm, trong tẩm cung công chúa, Phùng Kiệt ta muốn chơi đùa

một

chút thú vui khuê phòng cùng nữ nhân của ta, sao tiểu nô tài như ngươi cũng muốn tiến vào thò

một

cước đây?"

Con ngươi Diệp Tiềm thâm trầm tức giận, vội nắm chặt trường kiếm trong tay. Giờ phút này trái tim

hắnphảng phất có

một

ngọn lửa thiêu đốt, nhưng

hắn

sớm học được khắc chế, đem ngọn lửa đủ để thiêu hủy Túc Ninh Thành, thiêu hủy thiên hạ áp chế trong lòng, cắn chặt răng, lạnh lùng nhìn chằm chằm kẻ cầm thú kia.

Phùng Kiệt tiếp tục cười hỏi: "Diệp Tiềm a, bộ dạng này của ngươi bản hầu có thể có chút kỳ quái, vì thế bản hầu nghĩ, ngươi tiểu nô tài này có phải đối với chủ nhân có ý tưởng gì hay

không?"

hàn mang trong mắt Diệp Tiềm đột nhiên tăng thêm, cằm căng cứng.

Phùng Kiệt thấy biểu cảm của Diệp Tiềm, có hơi kinh ngạc, kỳ thực

hắn

cũng chỉ

nói

hưu

nói

vượn thôi,

không

nghĩ tới

thật

có chuyện lạ này?

Vì thế

hắn

buông tay

đang

túm Triêu Dương công chúa, sờ sờ cằm

nói: "Diệp Tiềm, ngươi nếu thích nữ nhân này, bản hầu cũng

không

phải người thích dấm chua,

không

bằng ngươi buông kiếm

đi, chúng ta cùng chơi?"

Triêu Dương công chúa bị người ép chặt

thật

lâu sau,

hiện

mới được tự do, nàng

không

chút hoang mang cầm lấy

một

chiếc khăn xoa xoa cằm, liếc Diệp Tiềm bên cạnh, nhàn nhạt

nói: "Phùng Kiệt, ngươi

không

cần

nói

hươu

nói

vượn, nếu ta muốn thu Diệp Tiềm này, nơi nào tới lượt ngươi

nói

chuyện?"

Mặt Diệp Tiềm lúc này chợt đỏ lên, tâm

sự

thiếu niên

hắn

giấu kín, ở trong mộng cũng

không

dám xâm phạm chủ nhân, bọn họ thế nhưng lấy ngữ khí ngả ngớn như thế,

nói

ra với

hắn

chuyện khó có thể mở miệng như thế!

Hỏa diễm trong lòng Diệp Tiềm cháy càng vượng, xen lẫn tức giận ngập trời, phảng phất muốn bao phủ toàn bộ

hắn.

Nhưng mà

hắn

cắn chặt răng, lấy ánh mắt lạnh lùng, trầm tĩnh đảo qua Triêu Dương Hầu gia, đảo qua Triêu Dương công chúa, lạnh lùng

nói: "Công chúa là chủ nhân của Diệp Tiềm, Diệp Tiềm thề sống chết trung thành, nhưng tuyệt

không

dám xâm phạm nửa phần!"

Phùng Kiệt thấy Diệp Tiềm mặt đỏ bừng, liền cười ha ha, dù cười to

hắn

cũng phát

hiện

thiếu niên này như

một

gốc thanh tùng cao ngất đứng ở đó, vững như bàn thạch, trầm định tự nhiên. Con ngươi thâm trầm, phảng phất phản chiếu đất trời, phảng phất

ẩn

dấu càn khôn thế gian.

Phùng Kiệt dừng cười, như có đăm chiêu: "Diệp Tiềm, nữ chủ nhân này của người mềm mại đáng

yêutận xương, ta cũng

không

tin ngươi tâm huyết thiếu niên như vậy, lúc



chẩm nan miên cũng

khôngtừng mơ màng?"

Triêu Dương công chúa nghe thế,

không

biết thế nào, nhưng cũng có phần tò mò, quay đầu cười khanh khách nhìn Diệp Tiềm vững vàng đứng thẳng ở cửa.

Vừa thấy, nàng đột nhiên phát giác, thiếu niên lúc trước có chút nao núng câu nệ, nay sớm trưởng thành là

một

nam tử hán đỉnh thiên lập địa, chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, phảng phất có thể san bằng vạn vật thiên hạ!

Trong nháy mắt này, Diệp Tiềm bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt vài người ở đây đều tụ tập

trên

người

hắn.

Bọn họ, đều

đang

chờ

một

đáp án,

một

chuyện theo bọn họ rất thú vị, nhưng đối với

hắn



nói

là chuyện hủy thiên diệt địa, ngàn hồi trăm chuyển trong mộng.

Nhưng mà, Diệp Tiềm a Diệp Tiềm, ngươi chỉ là

một

tiểu nô, ngươi có thể thừa nhận, ngươi dám thừa nhận, ngươi có ý tưởng khó có thể mở miệng với nữ chủ nhân của ngươi sao?