Dưới ánh trăng, Triêu Dương công chúa cúi đầu chăm chú ngắm nhìn mười ngón tay, tinh tế trắng nõn, mười đầu móng tay đỏ tươi đẹp mắt,
nhẹ
nhàng chậm rãi co mười ngón tay vào trong tay áo, nàng mới từ từ nâng con ngươi, nhàn nhạt đảo qua đôi tỷ đệ
đang
quỳ
trên
đất kia, lành lạnh hỏi: "Lại làm sao?"
Diệp Trường Vân cúi đầu, quỳ tiến về phía trước, đến trước mặt Triêu Dương công chúa, đυ.ng vang đầu vài cái, vừa khóc liên tục vừa cầu xin: "Công chúa, Tiềm trẻ người non dạ, va chạm Hầu gia, thỉnh công chúa trách phạt."
Diệp Tiềm thấy tỷ tỷ chật vật quỳ tiến về phía trước, chỉ cảm thấy trong lòng phảng phất đau đớn như bị kim đâm, vội cũng
đi
đến phía trước, dập đầu, thấp giọng
nói: "Thỉnh công chúa trách phạt, mọi tội lỗi, Tiềm nguyện
một
mình gánh vác!"
Triêu Dương công chúa nghe vậy nhíu mày đạm cười, hơi có chút nghiền ngẫm hỏi: "Diệp Tiềm, ngươi có lỗi gì?"
Diệp Tiềm cúi đầu
nói: "Tiềm mạo phạm Hầu gia."
Triêu Dương công chúa ý tứ hàm xúc
không
rõ
a
một
tiếng, mới chậm rãi hỏi: "Vậy ngươi vì sao mạo phạm Hầu gia?"
Diệp Tiềm đầu cúi càng thấp, tay quỳ
trên
mặt đất cũng dần dần lộ ra gân xanh, cắn răng
một
câu
nóicũng chưa
nói.
Triêu Dương lại cố tình cũng
không
buông tha
hắn,
nhẹ
nhàng vươn ngón tay ngọc thon thon vuốt mái tóc bay theo gió, nhàn nhạt truy vấn: "Như thế nào?
nói
đi!"
tế mâu nàng hàm chứa hứng thú chọc ghẹo,
trên
cao nhìn xuống thiếu niên quỳ gối trước mặt này.
hắn
quỳ sụp
trên
mặt đất, mười ngón tay lộ ra gân xanh cơ hồ muốn cứng rắn sát nhập vào trong đất, bởi vì đầu cúi quá thấp, tóc đen
đã
chạm đất, chỉ lộ ra cái cổ màu tiểu mạch, cổ căng cứng đỏ lên, lưng cong cứng ngắc.
thân hình
hắn
đang
run nhè
nhẹ, tế mâu Triêu Dương công chúa hơi hơi nhướng lên, bên môi gợi lên
một
chút cười châm chọc.
Nàng lười nhác nâng chân lên, chân ngọc hơi cong, nâng cằm
hắn
đang
cúi xuống.
Diệp Tiềm quỳ phục, chỉ cảm thấy có hương hoa mai xông vào mũi, lập tức có
một
cái giày thêu vững vàng chạm vào cằm,
nhẹ
nhàng mà cọ xát trêu chọc.
Chân ngọc kia lực đạo rất
nhẹ, nhưng đối với Diệp Tiềm mà
nói, lại phảng phất có lực đạo ngàn quân, khiến
hắn
không
dám tùy ý lộn xộn, cố tình chân ngọc kia còn ở bên tai, ở bên cổ
hắn
chậm rãi cọ xát,
nhẹ
nhàng xoa vuốt.
Diệp Tiềm cúi đầu xuống, mồ hôi chậm rãi rơi.
"Ngẩng đầu lên." Triêu Dương công chúa nhàn nhạt phân phó.
Diệp Tiềm
không
dám kháng mệnh, kinh sợ ngẩng đầu.
Ngẩng đầu, liền nhìn thấy
một
đôi con ngươi kiều mị, lạnh lùng nhàn nhạt, phảng phất muốn
đi
vào trong lòng
hắn.
Triêu Dương công chúa cười lạnh
một
tiếng, chân ngọc
nhẹ
nhàng lướt qua cần cổ Diệp Tiềm, ở lưu lại
một
đường cong hoàn mỹ
trên
không
trung, sau đó vững vàng rơi xuống đất.
"Diệp Tiềm..." Triêu Dương công chúa thấp giọng, trong lời
nói
nhỏ
nhẹ
có ái muội và dụ hoặc: "Ngươi vì sao đắc tội Hầu gia?"
Tế mâu nàng tiến vào ánh mắt thiếu niên, cũng nhìn đến lòng
hắn.
Trong con ngươi tuổi trẻ tuấn lãng, là bất an,
không
yên, còn có
một
tia hoảng loạn.
Triêu Dương công chúa cúi đầu, môi đỏ mọng xinh đẹp
nhẹ
nhàng phun ra từng chữ châm chọc: "Ngươi
đang
sợ hãi sao? Xem, ngươi sợ đến phát run! Nhưng mà, ngươi vừa rồi
thật
uy phong đó!"
Diệp Tiềm nhìn con ngươi mị hoặc gần ngay trước mắt kia, đôi con ngươi thường xuyên xuất
hiện
trong giấc mộng của
hắn.
hắn
chưa từng nghĩ có
một
ngày, đôi mắt này có thể gần
hắn
như thế, cũng chưa từng nghĩ tới, môi đỏ mọng xinh đẹp, hơi thở như lan của nàng,
nhẹ
nhàng thổi về phía gương mặt
hắn.
Nhưng mà, trong đôi mắt
yêu
mị đó, bản thân mình có bộ dáng gì đây?
hắn
trong mắt nàng, chỉ là
một
thiếu niên chật vật
không
chịu nổi, thấp kém, ti tiện, khϊếp đảm!
Trong nháy mắt, Diệp Tiềm hốt hoảng
không
dám nhìn thẳng nữ tử kia, đột nhiên cúi đầu, dằn lòng, mạnh mẽ
nói: "Diệp Tiềm vì
không
muốn lấy thân hầu hạ, do đó đắc tội Hầu gia, thỉnh công chúa trách phạt!"
Triêu Dương công chúa nở nụ cười.
Nàng cười châm chọc mà lãnh diễm khiến trăng
không
còn ánh sáng.
"Diệp Tiềm, ngươi là ai?" Nàng lãnh đạm mà khàn khàn mở miệng, thanh
âm
ghé vào lỗ tai
hắn
nhẹnhàng vang lên, giống như gió thổi qua lá cây, sàn sạt rung động.
hắn
mấp máy
thật
lâu, mới
nhẹ
nhàng
nói: "Diệp Tiềm là tiểu nô trong phủ chủ nhân."
Triêu Dương công chúa bật cười, nửa châm chọc
nói: "Diệp Tiềm a Diệp Tiềm, tiếc cho ngươi cầm thanh kiếm
thật
giống
anh
hùng, bất quá hóa ra là
một
nô tài nho
nhỏ
trong phủ ta thôi!"
nói
xong, mắt cũng
không
liếc nhìn lại người quỳ
trên
đất
một
cái, đứng dậy phất ống tay áo, bạch y tung bay tóc dài như dệt,
đi
thẳng.
Diệp Tiềm quỳ ở đó, động cũng
không
động, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng lưng nàng rời
đi,
không
biết
đang
nghĩ cái gì.
Diệp Trường Vân bên cạnh quỳ tiến về phía trước, tay mềm khẽ vuốt bả vai Diệp Tiềm, gấp giọng hỏi: "Tiềm, ngươi
không
sao chứ?"
Diệp Tiềm phảng phất
không
nghe thấy tỷ tỷ hỏi, vẫn như cũ ngơ ngác nhìn về phía người kia biến mất.
Hình ảnh
không
còn, chỉ mùi hương lưu lại.
Tiêu Đồng thở dài, nhàn nhạt
nói: "hắn
không
việc gì." Ít nhất thân thể
không
bị thương.
Diệp Trường Vân ngẩng đầu nhìn qua, thấy Tiêu Đồng mặt
không
biểu cảm, lại phảng phất câu vừa rồi kia
không
phải
hắn
nói.
Diệp Trường Vân im lặng cúi đầu, trầm tư
thật
lâu sau, mới đứng dậy khẽ nâng đệ đệ lên, cảm thán
nói: "Tiềm, đứng lên
đi, nên đến
thì
sẽ
đến."
========================================
trên
đường xảy ra
một
chuyện ngoài ý muốn như vậy, đối với Diệp Trường Vân và Diệp Tiềm mà
nói,
không
khác
sự
kiện lớn bằng rtời. Nhưng đối với Hầu gia và Triêu Dương công chúa mà
nói, bất quá là việc
nhỏ
không
đáng nhắc đến thôi, vì thế
một
hàng xe ngựa vẫn như cũ
đi
về phía trước.
trong lòng Diệp Trường Vân rất bất an
không
yên. Xảy ra chuyện như vậy, nàng
không
biết đệ đệ mình
sẽ
nhận trừng phạt thế nào, công chúa tính tình khó dò, Hầu gia
âm
tình bất định, toàn gia bọn họ này còn
không
biết gặp tương lai thế nào.
Tiêu Đồng ở trong lòng nàng
đã
dần dần đạm nhạt, ngẫu nhiên nàng
sẽ
liếc về phía
hắn, nhưng lập tức quay mặt sang chỗ khác.
nam nhân này,
không
cần nàng.
nam nhân này, cũng
không
cho được điều nàng muốn.
Như thế
một
đường
đi
tiếp, cũng trôi chảy, mấy ngày
đã
đến Đôn Dương Thành.
Tiên đế băng hà, mọi việc rối ren, các loại lễ nghi phức tạp, Diệp Trường Vân tuy rằng là thị nữ bên người công chúa, bận đến thiên hôn địa ám, mệt đến mỗi ngày căn bản
không
kịp nghĩ gì khác. Còn chủ nhân và Hầu gia cũng vẫn chưa từng
nói
muốn trừng phạt toàn gia thế nào. Diệp Trường Vân trong lòng an tâm hơn, nhưng có đôi khi lại lo lắng, sợ về sau
sẽ
tính sổ
một
lượt, tâm luôn treo lên,
thật
không
an tĩnh. Bởi vậy chẳng qua mới hai tháng, người hao gầy rất nhiều, sắc mặt cũng dần tái nhợt hơn.
Đêm nay, tiên đế
đã
vào lăng mộ, mọi việc cần làm cũng đều lo liệu thỏa đáng, Triêu Dương công chúa cùng mẫu thân ở trong cung ngồi nhàn tản. Từ lúc Triêu Dương gả
đi, mẹ con hai người chia lìa, lần này gặp lại, là vì tiên đế băng hà. Vương Thái Hậu lôi kéo tay nữ nhi
không
khỏi tuôn lệ: "Triêu Dương, ngày đó phụ hoàng con vì tình thế bức bách, để con chịu nhục với man nhân, ông ấy mấy năm nay luôn luôn hối hận, mỗi khi nhắc tới việc này với ta, luôn thở dài."
Triêu Dương nghe vậy, trong con ngươi lại nổi lên lãnh ý, buông tay mẫu thân ra, đứng dậy nhàn nhạt
nói: "Mẫu hậu, chuyện cũ năm xưa, ta sớm
đã
quên,
hiện
thời ngài nhắc lại, là muốn nữ nhi
không
vui sao?"
Vương Thái Hậu thấy nữ nhi như vậy, biết việc đó với nàng vĩnh khó quên cả đời. Lại nghĩ tới Triêu Dương lúc niên thiếu, lại bất giác chảy nước mắt.
Nữ nhi này của bà, lúc còn
nhỏ
là kim chi ngọc diệp được nuông chiều trong cung, nếu
không
có chuyện lúc đó, bà
sẽ
tìm
một
hôn phu mỹ mãn cho nàng, mỗi ngày canh giữ ở bên người nàng,
thật
là có bao nhiêu tốt!
Chỉ tiếc, thế
sự
khó vẹn toàn.
Triêu Dương
đã
biết gặp mẫu thân
không
khỏi nhắc tới chuyện xưa, trong lòng cực kỳ phản cảm, nhưng nghĩ đến phụ thân mới mất, nàng
không
đành lòng
nói
nặng lời, cũng chỉ đứng đó
không
nói.
Đúng lúc này, thị nữ báo,
nói
là Úc thái phi dẫn Thuận Nghĩa công chúa đến thỉnh an thái hậu.
Vương Thái Hậu nghe thế, vội lau nước mắt, sửa sang lại trang phục, rồi mới sai người mời Úc thái phi.
Úc thái phi cùng Vương Thái Hậu
hiện
thời, năm đó đều là phi tử được sủng ái bên người tiên đế. Lúc đó hậu vị
không
có, dưới gối tiên đế
không
con, hai vị phi tử này đều sinh công chúa, vì thế hai người bề ngoài tốt, kỳ thực ngầm phân cao thấp, so ai sinh hạ hoàng tử trước. Sau này, hai phi tử cơ hồ đồng thời có thai, lại trước sau sinh hạ long tử.
Nghe
nói
năm đó lúc tiên đế lựa chọn ai làm thái tử, cân nhắc cẩn thận. Phụ thân Úc thái phi là Quốc An Hầu, quyền quý xưng bá
một
phương, còn Vương Thái Hậu đương thời xuất thân nghèo hèn, nếu so thân thế, vạn vạn
không
kịp Úc thái phi.
Nhưng cuối cùng, có thể vinh đăng đại điển lại là hoàng tử Trệ do Vương Thái Hậu sinh ra, năm đó Vương phi cũng sửa lại xưng hô thành Vương Thái Hậu.
Triêu Dương biết khúc chiết đó,
hiện
thời ở trước mặt Úc thái phi và Thuận Nghĩa công chúa, tự nhiên
không
muốn lộ dấu vết chọc người chê cười, cũng cười lên, ngồi xuống dưới mẫu hậu.
Úc thái phi dung mạo đoan trang
đi
vào cửa, phí sau bà là nữ nhi ruột Thuận Nghĩa công chúa.
Vương Thái Hậu và Úc thái phi tuy rằng năm đó ngầm đấu, ngươi chết ta sống, nhưng
hiện
thời mọi việc
đã
định, lúc gặp nhau, cũng như tỷ muội vô cùng thân thiết. Úc thái phi đối với địch thủ ngày xưa, cũng có tâm nịnh bợ, lời
nói
thân thiết hơn.
Thuận Nghĩa công chúa đứng
một
bên, thu liễm mặt mày đoan chính tao nhã, cũng
không
nói
nhiều.
Vương Thái Hậu thấy vậy,
nói
vớiTriêu Dương công chúa: "Triêu Dương, con gả cho ngoại hầu, cũng
đãlâu
không
gặp Thuận Nghĩa, tỷ muội các con hảo hảo
nói
chuyện."
Úc thái phi vội hòa theo: "Thuận Nghĩa, thái hậu
nói
cực kỳ đúng. Phụ hoàng con dưới gối vắng vẻ, chỉ có vài tỷ muội các con, Triêu Dương công chúa là trưởng tỷ, con phải cùng tỷ tỷ lui tới nhiều hơn, cũng học nàng
một
ít đạo lí xử
sự."
Thuận Nghĩa công chúa
trên
mặt vốn yên lặng, lúc nghe xong lời này, hờ hững quét mắt nhìn Triêu Dương công chúa, cúi đầu
nói: "Mẫu thân, Triêu Dương tỷ tỷ năm đó có thể thoát hiểm trong tay man nhân, Thuận Nghĩa
đã
kính nể đến cực điểm.
hiện
thời mặc dù
đã
chuyển đến Túc Ninh Thành, nhưng kỳ danh vang vọng tới Đôn Dương, Thuận Nghĩa tuy vẫn ở khuê lâu, nhưng cũng có nghe thấy. Thuận Nghĩa còn
nhỏ, trí tuệ
không
bằng tỷ tỷ,
hiện
có tâm muốn học, nhưng chỉ tiếc
không
có tuệ căn."
Lời này
nói
ra làm sắc mặt Vương Thái Hậu nhất thời thay đổi.
Triêu Dương nghe xong, lại lơ đễnh. Thuận Nghĩa muội muội này, từ
nhỏ
theo khuôn phép cũ, tính tình lại quật cường,
hiện
thời Trệ làm hoàng đế, bao nhiêu người cúi đầu nịnh hót mình, chỉ có muội muội ngốc này, thế nhưng còn dám lấy lời này ám phúng.
nói
nàng ấy quật cường cũng được,
nói
ngốc nghếch cũng tốt, chính là tính tình này.
Huống hồ, người ta
nói
cũng là
thật.
Tuy rằng Triêu Dương
không
thèm để ý, nhưng Úc thái phi
trên
mặt
đã
biến sắc, ân cần cười làm lành với Vương Thái Hậu, lại
không
biết
nói
cái gì cho tốt.
đang
lúc xấu hổ, chỉ nghe thị nữ báo, Hoàng thượng đến thỉnh an thái hậu.
Triệu Trệ tới đúng lúc, Úc thái phi gặp Triệu Trệ liền cáo từ, chỉ để lại mẫu tử ba người bọn họ ở trong này
nói
chuyện.
Vương Thái Hậu nhớ tới lời vừa rồi Thuận Nghĩa công chúa
nói, có tâm dạy Triêu Dương công chúa vài câu, nhưng lại
nói
không
nên lời, cuối cùng chung quy chỉ thở dài
một
tiếng: "Ta có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, các con đều
đi
ra ngoài trước
đi."
Triệu Trệ cùng Triêu Dương thấy vậy, cũng cáo lui rời
đi.
Tác giả có chuyện muốn
nói: Đây là
một
truyện nặng khẩu vị, tràn ngập nɧu͙© ɖu͙© hắc ám, H toàn văn chia làm sáu giai đoạn (ai
không
chịu nổi từ đây xin mời lui lại, miễn cho chịu
không
nổi bị dọa chạy):
1. Lúc ban đầu là hình thức ngự tỷ và chính thái, Diệp Tiềm huyết khí sôi trào VS Triêu Dương công chúa xinh đẹp khêu gợi
2. Quỳ bái
3. H chuồng ngựa, Diệp Tiềm lần đầu tiên ở
trên
thân thể đảo khách thành chủ
4. H ly biệt
5. H ghen tị
6. H tịch dương hồng ấm áp hòa hợp
Lại
nói, viết truyện này chẳng phải vì nữ nhân đó, mà là muốn viết vì nam nhân kia. Đây là chuyện xưa
một
nam nhân xuất thân thấp kém, trưởng thành ở dưới làn váy nữ nhân, lại lớn mạnh
trên
chiến trường, cuối cùng tạo ra
một
đoạn truyền kỳ.
hắn
hèn mọn đê tiện, kiên cường lại khϊếp nhược, lòng dạ dày rộng lại chứa
một
chút oán giận,
hắn
nỗ lực, lại
không
thể
không
khuất phục
hiện
thực. Mà nàng cao quý xinh đẹp, lạnh bạc sa đọa, tuyệt vọng chảy xuôi trong máu.
Hai người kia cùng nhau giãy dụa, từ hấp dẫn thân thể, đến linh hồn bổ khuyết lẫn nhau, cuối cùng thành
một
đoạn nhân duyên tốt đẹp.
Cá nhân ta phi thường thích chuyện xưa này, từ hơn hai năm trước
đã
lục tục bắt đầu ngẫu nhiên viết
một
vài chương.
không
gì ngăn cản nổi ta
yêu
thích truyện này.