Tất cả bắt đầu vào hoàng hôn
một
ngày đông. Triêu Dương công chúa nhớ
rõ, đó là năm đầu đệ đệ mình, Triệu Trệ, đăng cơ.
Ngày đó, bên ngoài trời đông giá rét tuyết rơi liên miên, tiểu nô kéo than cơ hồ tay đông cứng, nữ nô giặt quần áo bởi vì nước đóng thành băng căn bản
không
có cách nào làm được, nhưng trong tẩm nội của Triêu Dương công chúa vẫn hương diễm ấm áp.
Trong lò hương lượn lờ dâng lên
một
mùi hương kì lạ, nhu ngọt thần bí, tiểu thị nữ
thật
chịu khó để lò sưởi cháy
thật
vượng. Than màu đỏ phản chiếu màu đồng của lò hương, trong đêm đông như vậy, đó là xa hoa nhà bình thường khó có thể với tới.
Sau bình phong trạm khắc, màn sa lớp lớp buông xuống từ
trên
nóc trạm nhị tiên cưỡi rồng.
trên
tẩm giường,
một
nữ tử đôi tay ngọc mềm mại lười nhác nâng gò má xinh đẹp, lười nhác nằm nghiêng
trên
sạp.
Nữ tử kia
một
thân quần áo giáng tiêu lũ (một
loại tơ mỏng màu đỏ thẫm),
một
đầu tóc đen như tơ kiều diễm buông xuống. Dưới tơ lụa đỏ thẫm, da thịt phấn hồng như ngọc
ẩn
hiện, có thể thấy được
ẩn
ẩndáng người nữ tử mạn diệu, cố tình lại có tóc đen uốn lượn
trên
thân, che khuất những chỗ khiến người ta mơ màng.
Kỳ thực dù
không
che khuất, có năng lực như thế nào, trong cả căn phòng này thị nữ lớn
nhỏ
nào dám dương mắt nhìn thẳng người
trên
sạp đâu!
Nữ tử này chính là trưởng công chúa được đương kim thiên tử sủng ái nhất, nữ nhi của Vương hoàng hậu, bào tỷ của Thái tử Trệ, Triêu Dương công chúa.
Triêu Dương công chúa lúc này dùng ngón tay ngọc nâng
một
món tóc lên ngắm nghía, trong lòng
đãcó chút
không
kiên nhẫn,
nhẹ
nhàng hạ mi đẹp.
Ngọc Hương Đường hôm nay đưa tới
một
người là Lộng Ngọc, nàng nhìn thoáng qua
đã
cực kì
yêuthích, liền để lại, nghĩ đêm nay thống khoái
một
phen. Vừa lệnh cho thị nữ mang nam tử này
đi
ra ngoài tắm rửa chuẩn bị tới hầu hạ, lẽ ra hẳn là sớm
đã
tới.
hiện
thời thế nhưng đợi nửa ngày vẫn
không
thấy tung tích?
Nghĩ đến đây, mị nhãn của nàng miễn cưỡng quét về đám thị nữ, lại nhạy cảm nhận thấy Cẩm Tú bên cạnh mặt hơn lúng túng, muốn
nói
còn ngưng.
"nói
đi, thế nào?" Triêu Dương công chúa hơi hơi khép lại mắt, lười biếng mở miệng.
Cẩm Tú là thị nữ tri kỷ nhất bên người nàng, chuyện có thể khiến nàng ấy
không
dám
nói
ra, tất nhiên là chuyện chọc bản thân
không
vui.
Cẩm Tú thấy công chúa hỏi, tức thời
không
dám giấu giếm, tiến lên cúi người đáp lời: "Hôm nay Lộng Ngọc được Ngọc Hương Đường đưa tới kia, bị..." Cẩm Tú
nói
tới đây, giương mắt nhìn trộm Triêu Dương công chúa, cũng
không
dám
nói
tiếp.
Triêu Dương công chúa nghe đến đó, trong lòng
đã
minh bạch, cuộc hoan lạc bừa bãi nàng vẫn chờ kia, sợ là có chuyện ngoài ý muốn.
Nghĩ đến đây, trong lòng có chút phiền não, hôm nay ngâm nước nóng với hương thảo, cho thêm nhiễm vân hương,
đã
nằm
trên
tháp chờ đợi
một
lần tận hứng, chờ đến cả người mềm nhũn tê dại, hóa ra là công dã tràng?
Cẩm Tú nhìn trộm thấy công chúa mặt cười trầm xuống, lại
không
dám
nói, chỉ cúi đầu càng thấp.
"Bị làm sao?" Triêu Dương công chúa tuy có chút
không
vui, vẫn nhướng mày hỏi
nhẹ.
"Lộng Ngọc bị gia mang
đi." Cẩm Tú bỗng nhiên cảm thấy chết sớm sớm siêu sinh sớm, bật
nói
ra.
Hầu gia này, quanh năm suốt tháng
không
trở lại
một
lần, cố tình vừa trở về vừa đúng gặp Lộng Ngọc vừa mới đưa tới. Người này thường ngày thích nhất việc long dương, bởi vậy vừa thấy Lộng Ngọc rất vui mừng,
không
nói
hai lời dẫn
đi.
Triêu Dương công chúa mắt phượng đột nhiên
hiện
ra u quang, trong lòng phiaà chán càng sâu.
Hảo
một
Phùng Kiệt, ngày thường mặc kệ người chơi đùa, bản cung
không
thèm quản thúc ngươi,
không
nghĩ tới ngươi
hiện
thời thế nhưng gây
sự
đến
trên
đầu bản cung?
Phiền não
một
lúc, Triêu Dương công chúa rốt cuộc ngồi lại, đứng dậy, Cẩm Tú vừa thấy, bước lên phía trước nâng đỡ.
Triêu Dương công chúa đẩy thị nữ ra, mặt cười trầm lạnh, mi đẹp hơi nhếch: "Hầu gia
hiện
ở đâu?"
Cẩm Tú vội đáp: "Hầu gia đưa Lộng Ngọc về,
hiện
đang
ở phòng ngủ." phòng ngủ của Triêu Dương công chúa và Hầu gia luôn luôn tách riêng.
Công chúa nghe thấy,
không
khỏi hừ lạnh
một
tiếng.
Phu quân này của nàng, đối với nàng mà
nói
tương đương
không
có, trong phủ Hầu gia ai cũng biết, công chúa thường ngày bất quá là sống như quả phụ thôi!
không
nghĩ tới Hầu gia này vội vàng về nhà, thế nhưng còn muốn mang
đi
nam sủng mới mình xem trọng?
Nghĩ đến đây, nàng
không
cố kị nữa, bình tĩnh cười nhíu mi đứng dậy
đi
ra ngoài, Phùng Kiệt a Phùng Kiệt, ngươi
thật
sự
càng ngày càng kỳ quái!
Cẩm Tú thấy nàng chỉ khoác giáng tiêu lũ đạm bạc như sương
không
che được cái gì
đi
ra ngoài, vội cầm lấy áo choàng tinh la đỏ thẫm nhanh đuổi theo, vừa
đi
vừa phủ thêm cho công chúa.
Triêu Dương mặt phấn chứa giận, được nàng phủ thêm áo, ngạo nghễ
đi
nhanh ra ngoài, bước
trêntuyết đọng bên ngoài, cũng
không
quan tâm, chỉ để ý
đi
về phía trước. Bất chợt đến bên ngoài phòng ngủ Hầu gia, nàng còn chưa vào,
đã
nghe bên trong truyền đến tiếng thở dốc ồ ồ cùng tiếng kêu khóc
không
ngừng.
Xem ra
hắn
đã
đắc thủ với Lộng Ngọc? Triêu Dương hơi do dự, rồi
đi
vào.
Tì nữ bồi công chúa tới,
trên
mặt đều có chút mất tự nhiên, muốn ngăn lại nhưng
không
dám, chỉ có thể mặc cho nàng vào.
Triêu Dương vừa
đi
vào
đã
thấy,
trên
tẩm giường, Phùng Kiệt cao lớn cường tráng
đang
đè lên Lộng Ngọc khoái hoạt. Phùng Kiệt thô thanh thở gấp, đem thân mình nam tử như bạch ngọc gắt gao đè áp dưới thân mình, hai bàn tay to ôm chặt vòng eo của nam tử, hạ thân kề sát,
đang
tự mình ra vào.
Công chúa thấy vậy, thầm nghĩ quả nhiên ván
đã
đóng thuyền, Lộng Ngọc
đã
bị Phùng Kiệt đạp hư, bản thân chắc chắn
sẽ
không
nhặt lại vật thừa của
hắn. Tức giận cũng chậm chậm lắng xuống, cười lạnh
một
tiếng,
rõ
ràng ngồi nghiêng
trên
đôn ngọc, ung dung xem trò hay.
Phùng Kiệt thích long dương chi phích, mấy năm nay mặc dù vơ vét các loại người hầu tuấn mỹ, ngày đêm hoang đường, nhưng may mắn biết cách bảo dưỡng,
hiện
thời
đã
qua tuổi nhi lập (30 tuổi) nhưng thân mình cũng cường tráng, cái mông rắn chắc áp chế người nọ dưới thân, đẩy vào mười phần, rút ra tám phần, lặp lại liên tục, rất có ý vị cảm xúc.
Còn Lộng Ngọc dưới thân Phùng Kiệt kia, da thịt như ngọc, dáng người mềm dẻo, nằm sấp nhìn
khôngthấy mặt, chỉ lộ ra
một
đầu tóc đen tán loạn
trên
thân thể bạch ngọc. mông hẹp bị người ấn vào, eo
nhỏ
bị người chế trụ, căn bản
không
thể nhúc nhích, chỉ có thể bất lực chịu người đùa nghịch, liên tục vô lực vặn vẹo vòng eo mảnh khảnh, kết quả lại khiến cho tóc đen
trên
eo
nhỏ
nhẹ
nhàng lắc lư, mê người đến cực điểm, càng khiến cho người người đại động.
hắn
chỉ có thể buồn rầu úp mặt
trên
gối uyên ương, phát ra thanh
âm
nức nức nở nở.
Công chúa thấy vậy, bên môi
không
khỏi nổi lên chút cười mỉa mai, nam tử đưa lên tháp thị tẩm đương nhiên
không
thư sướиɠ bằng nữ tử, đầu tiên còn phải chịu
một
ít khổ sở.
Phùng Kiệt dần dần đạt đến diệu dụng, thở hổn hển rồi gầm
nhẹ, hạ thân cuồng động hơn, khiến cho tiếng Lộng Ngọc dưới thân nức nở càng to,
thật
sự
nhịn
không
được, ngẩng đầu lên, khóc cầu xin tha. Nhưng Phùng Kiệt làm sao còn quản nổi, ngược lại nghe
hắn
khóc lóc như oanh gáy càng thêm hưng phấn hơn. Nhất thời, tháp gỗ lim cứng rắn kiên cố cũng bị
hắn
đẩy đến kêu vang lên.
Công chúa chống tay vào má nhìn càng thêm có tư có vị, trong lòng thầm nghĩ, Phùng Kiệt này, ở
trêngiường thực có vài phần năng lực.
Chỉ tiếc a chỉ tiếc... Dù
hắn
là phu quân của ta, có năng lực
thì
thế nào, ta cũng
không
bao giờ khuất phục người thế này.
Rốt cục, Phùng Kiệt trong tiếng hét điên cuồng, thân mình bỗng nhiên bất động, cứng đờ tại chỗ. Tiếng Lộng Ngọc nức nở nghẹn ngào cũng dần dần ngừng lại.
Thị nữ bên cạnh nhanh tiến vào hầu hạ dọn dẹp, Phùng Kiệt lúc này mới ngước mắt, nhìn thấy công chúa ngồi bên cạnh mỉm cười,
không
chút để ý câu môi cười.
"Công chúa, hôm nay sao lại rảnh rỗi chạy đến phòng ngủ bản hầu? Hay là --" Phùng Kiệt tà tà cười, trong mắt phát ra ái muội: "Hay là, xuân khuê tịch mịch?"
Công chúa hừ
nhẹ
một
tiếng, chỉ dùng
một
góc mị nhãn liếc nhìn phu quân, lười nhác cao giọng: "Phu quân, ngươi đoạt nam nhân của bản cung."
Phùng Kiệt nghe vậy, nhìn công chúa ung dung, lại nhìn nam tử bị mình ép buộc vô lực nằm
trên
sạp,
không
khỏi cất tiếng cười to, vừa cười vừa
nói: "Công chúa nếu còn nghĩ muốn
hắn, bản hầu đưa cho ngươi là được!"
Triêu Dương liếc mắt nhìn Lộng Ngọc
trên
sạp, nàng đương nhiên
sẽ
không
để ý nam tử sớm bị người đạp hư thêm
một
cái liếc mắt!
Cố tình Lộng Ngọc nghe
nói
như thế, vốn mất hết can đảm lại nổi lên
một
tia hi vọng mỏng manh, giãy dụa ngẩng đầu, nhìn trộm về phía công chúa, trong mắt đều là cầu xin thương xót.
Ngọc Hương Đường chuyên tìm
một
ít đứa
nhỏ
nhà cùng khổ, chọn người mi thanh mục tú mua về, từ
nhỏ
luyện dáng người, học
một
ít cách hầu hạ nữ tử, đợi đến lúc lớn hơn, liền đưa tới chỗ các phu nhân cho họ tìm vui.
Lộng Ngọc hôm nay từ sớm đưa tới, công chúa liếc mắt
một
cái liền nhìn trúng. Vốn nghĩ rằng đêm nay có thể được người này chăm sóc
một
phen, ai biết lại bị Hầu gia đoạt
đi.
Khóe mắt Công chúa thấy vẻ mặt Lộng Ngọc như vậy,
không
khỏi thầm nghĩ, đúng rồi, tuy rằng từ Ngọc Hương Đường xuất ra cũng có đưa cho nam nhân đùa nghịch, nhưng đến cùng Lộng Ngọc chưa từng làm việc này,
không
hiểu diệu dụng trong đó, vừa mới rồi
đã
ăn
không
ít đau khổ.
Còn nữa,
hắn
vốn được bản thân nhìn trúng, xem như là lên cành cao làm phượng hoàng.
hiện
thời bị Hầu gia làm, tuy rằng vẫn còn là cành cao, nhưng vốn có thể ở
trên
người công chúa mạn diệu mềm mại cầm thương lên ngựa rong ruổi tung hoành, lại đột nhiên biến thành thứ cho người uyển chuyển thừa hoan, có thể
không
đáng tiếc sao?
Công chúa trong lòng kỳ thực cũng có chút luyến tiếc,
một
người thanh tú cứ như vậy bị phu quân mình chiếm
đi,
thật
sự
là đạp hư.
Tức thời làm như
không
nhìn thấy Lộng Ngọc kia ánh mắt bi thương, tà nghễ nhìn phu quân mình cười
nói: "Hầu gia, ngươi
đã
thích người này, cho ngươi là được, chúng ta là vợ chồng, cần gì phải so đo này nọ?"
Phùng Kiệt vừa nghe, gãi đúng chỗ ngứa, người nọ ở dưới thân mình, dáng người yểu điệu, làn da trắng mịn,
đi
vào rất nhanh, đúng là cực phẩm khó được, cứ như vậy buông tay,
hắn
thật
có chút luyến tiếc.
hắn
vừa vỗ về lưng ngọc của người nọ, vừa thoải mái cười
nói: "Phu nhân đại nghĩa, có thể giúp người hoàn thành ước vọng, bản hầu
sẽ
không
khách khí!"
Vị công chúa phu nhân này của
hắn, trong lạnh lùng có diễm mỹ, trong quý khí lại mang theo câu hồn mị hoặc,
không
biết mê hoặc bao nhiêu vương hầu. Chỉ tiếc bản thân mình từ
nhỏ
đối với phụ nữ
khôngcó hứng thú gì, duy nhất đứa con Phùng Duyệt là do năm đó rượu vào hoang đường lưu lại!
Nghĩ đến ngày thường vị công chúa phu nhân này, vừa nhắc đến đám hồ bằng cẩu hữu của mình
đãchảy nước miếng, Phùng Kiệt có ý tứ hàm xúc khác, cười
nói: "Công chúa nếu
không
ghét bỏ, bản hầu có thể vì công chúa bắc cầu nối dây..."
Công chúa thấy
hắn
cười ái muội, liền biết suy nghĩ trong lòng
hắn, lúc này
không
đợi
hắn
nói
hết lời, hừ lạnh cười, khinh thường
nói: "Hầu gia, có thứ tốt để dùng, ngài vẫn giữ cho bản thân
đi! Triêu Dương
sẽkhông
để Hầu gia lo lắng."
Phùng Kiệt thấy công chúa quả quyết cự tuyệt, cũng lơ đễnh, tay vuốt ve da thịt Lộng Ngọc, cúi người đến dùng cằm đầy râu
nhẹ
nhàng cọ, chọc Lộng Ngọc
nhỏ
giọng kêu đau,
hắn
lại cúi đầu cười: "công chúa
đã
không
hiếm lạ, vậy Phùng Kiệt đợi ngày đáp tạ công chúa là được."
Công chúa nhìn tay, nhìn mắt
hắn, biết suy nghĩ trong lòng
hắn, lạnh nhạt cười, mím môi
nói: "Vậy bản cung
sẽ
không
ở trong này ngăn trở chuyện tốt."
nói
xong đứng dậy rời
đi.
Nàng vừa ra cửa,
đã
nghe được bên trong truyền đến tiếng xoay người, tiếng giường lay động, còn có mấy tiếng động
không
thể nghe
rõ.
Triêu Dương than
nhẹ
một
tiếng, bầu trời xám xịt dần mờ mịt xuống, tuyết như lông ngỗng ào ào rơi.
Đêm tuyết lớn khóa chặt cửa như vậy, vốn nên ở trong ấm thất xông hương, trướng gấm ôn tồn qua ngày, bản thân lại phải
cô
chẩm nan miên (một
gối khó ngủ) sao?