Vợ Ơi, Về Nhà Nào!

Chương 196: Anh yêu tất cả mọi thứ thuộc về em

Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim, cô giật nảy mình khi nhìn vào tấm kính được phản chiếu hình ảnh mờ nhạt của cô bên ngoài, hai mắt đều đã sưng vù lên rồi. Chết mất, cô không thể kìm nén được cảm xúc mà ôm anh khóc suốt, nhìn lại cô bây giờ không khác gì vừa bị đánh bầm dập sưng hết mắt vậy. Xấu hổ quá!

“Chúng ta đi về đi.” Cô kéo kéo vạt áo Lục Tiêu Bá, đôi mắt long lanh như van xin.

Anh nhìn cô có chút bất ngờ. Mấy khi được nghỉ ngơi và ra ngoài cùng anh cô lại muốn về sớm, hay là cô khó chịu ở đâu?

“Em mệt?”

“Không có…” Tô Hiểu Du lắc đầu nguây nguẩy. “Mặt của em…” Cô đưa tay lên chỉ chỉ vào mắt, hai má hồng hồng lại càng dễ thương.

Anh từ từ hiểu ra sau đó ôm cô vào lòng. “Sau này không cho em đi xem phim nữa.”

Tô Hiểu Du đẩy anh ra ngay, gương mặt hoàn toàn chống đối. Sao lại không cho cô đi xem phim chứ?

“Tại sao? Anh muốn mở một rạp phim cho riêng em à?”

Anh ngớ người ra nhìn cô như suy ngẫm, rất nhanh bá đạo đưa tay lên cằm xoa xoa. “Có lí. Như vậy cũng tốt.”

Cô bịt miệng trợn mắt, chết rồi, sao cô lại lỡ mồm như vậy chứ? Với bản tính độc tài của anh lí nào lại không xây riêng cho cô một rạp chiếu phim được? Anh sinh ra đã nằm trên núi tiền rồi!

“Em đùa chút thôi. Anh đừng có mà làm bừa.”

Lục Tiêu Bá đưa mắt nhìn cô, lông mày khẽ nhướng miệng lại cong lên một nụ cười xảo quyệt. Nhím nhỏ của anh lại bắt đầu tiếc tiền rồi, mặc dù nó không đánh là bao nhưng cô vẫn không muốn cho mình một khoảng riêng yên tĩnh ư?

“Được rồi được rồi. Chúng ta đi.”

“Đi về sao?” Cô bĩu môi, tuy không muốn ra đường với đôi mắt này nhưng cô vẫn không muốn về nhà quá sớm.

“Không, đi chọn nhẫn.” Anh cười ôn nhu kéo tay cô đi thật nhanh xuống cầu thang cuốn, anh đã muốn cùng cô đi mua nhẫn cưới từ rất lâu rồi. Trải qua hai năm bên nhau, trải qua thời gian xa cách để anh có thể hiểu được tầm quan trọng của cô, thì cho đến hôm nay anh không muốn mất cô thêm lần nào nữa.

Nhẫn sao? Tô Hiểu Du vẫn ngơ ngẩn ra đi theo từng bước sau anh, nhưng trong đầu cô vẫn chưa hiểu được ý nghĩa của câu nói này lắm. Nói sao nhỉ! Không hẳn là không hiểu, nhưng nhẫn ở đây...lẽ nào là nhẫn cưới?

Sau một vài vòng quanh thành phố, anh đã đi qua rất nhiều cửa tiệm trang sức nhưng vẫn không nơi nào làm anh thực sự hài lòng. Các mẫu thiết kế quá quê mùa lại rẻ mạt, đeo lên tay vợ mình đúng là xấu xí cả đi! Anh muốn mua cho cô một thứ có một không hai nhưng phải có giá trị nhất thế giới này. Bởi đối với anh, Hiểu Du là vô giá.

Cuối cùng một cửa tiệm sang trọng, bên ngoài xa hoa đã thu hút được ánh nhìn của anh. Vừa nhìn bên ngoài đã đoán giá trị bên trong khiến Tô Hiểu Du khẽ rùng mình, anh định vào đây để mua gì chứ?

Lục Tiêu Bá vừa chuẩn bị xuống xe đã bị cô kéo tay lại lắc đầu. “Chỉ là nhẫn thôi, anh đừng quan trọng hóa vấn đề thế chứ. Nhìn nơi này…” Nói rồi cô lại nhìn vào cửa hàng, môi cô bặm chặt lấy nhau.

“Anh sẽ không để em đứng ngang hàng với phụ nữ trên thế giới này đâu.” Anh quay đầu lại đặt tay kia lên tay cô trấn an. “Ngoan, anh yêu em. Anh yêu tất cả mọi thứ thuộc về em. Những thứ thuộc về em thì phải xứng đáng.” Anh bình thản cất lời, giọng nói thoải mái và tùy ý nhưng chứa đựng hàng nghìn sự lãng mạn. Anh nhìn cô, đôi mắt tràn đầy du͙© vọиɠ và tao nhã.

Khi cô yên tâm bước vào trong, nơi đây thơm ngào ngạt mùi nước hoa và mùi sang chảnh khiến cô có chút hãnh diện, lại có chút ngỡ ngàng. Cô chưa từng đặt chân đến những nơi như vậy.

Xem qua các mẫu bên ngoài, Lục Tiêu Bá lần nào cũng lắc đầu với người tư vấn dù đống đá quý hay kim cương đều tỏa ra nhiều ánh sáng trong suốt khác nhau nhưng vẫn không thu hút được anh, tuy nhiên điều này làm cô thấy nhẹ lòng hẳn, nhìn vào số tiền phải chi trả trong l*иg kính đó khiến cô điêu đảo.

“Cái đó.” Đột nhiên anh cong khóe miệng chỉ tay vào hàng đầu của dãy kim cương phía trong.

Nơi có một cặp nhẫn sáng chói, vẻ đẹp láng bóng, kiểu thiết kế kỳ công phức tạp nhưng nói về độ tinh tế thì ai cũng phải thốt lên, đẹp quá!

“Tiên sinh thật có con mắt tinh tường. Đây là mẫu mới cập nhật tại đất nước chúng ta, nhà thiết kế chỉ tạo ra một cặp duy nhất.” Người tư vấn toát mồ hôi hạt giải thích với anh, cũng may anh đã chọn được thứ mình muốn, nhìn hai người thoáng qua đã nhận ra hai chủ tịch của tập đoàn lớn, bỏ qua vị khách sộp này không biết bao giờ mới gặp lại.

“Thôi giải thích và hãy nói tôi nghe về giá trị của nó.” Anh lạnh lùng lên tiếng, tay gõ gõ trên mặt kính an nhiên.

“Đây chính là kim cương đỏ thưa ngài, kim cương đỏ là loại hiếm nhất trong số kim cương màu, viên kim cương đỏ nặng nhất thế giới cũng chỉ 5,11 carat, và trên thế giới chỉ có khoảng 20-30 viên kim cương đỏ được chứng nhận là còn tồn tại. Nó không chỉ đơn thuần là có màu đỏ thẫm hay đỏ tươi, mà mang màu đỏ tía!” Người này không ngừng giới thiệu sơ qua về giá trị và độ hiếm của viên kim cương, mà còn đánh giá sơ qua về màu sắc và độ trong và đẹp của nó.

Tô Hiểu Du nghe xong tái mét mặt mày. Trên thế giới này cô từng nghĩ kim cương là thứ đá quý trị giá lớn nhất, nhưng không ngờ còn có kim cương đỏ, cô thậm chí còn chưa từng nghe qua. Nhưng sau khi nghe qua cô đã cảm thấy có cảm giác không lành. Cô cố tình đánh mắt nhìn qua giá trị của cặp nhẫn, ngay sau đó, đập vào mắt cô là…

“Năm...năm triệu USD?” Cô choáng ngợp với hàng số 0 đổi ra tiền trong nước hiện lên trước mắt, hai tai cô ù ù đi, môi cô lẩy bẩy không nói ra thêm điều gì. Nó có thể nuôi cả đời con cháu cô về sau đấy…”Không được đâu, quên đi và về nhà với em ngay lập tức!” Cô nằng nặc kéo cánh tay cứng ngắc của Lục Tiêu Bá.

Bị kéo đi như vậy mà chân anh vẫn như bị mọc rễ tại chỗ, không di chuyển lấy một lần. Anh kéo cô lại vào lòng nhẹ giọng giúp cô bình tĩnh hơn. “Anh thấy nó rất hợp với em, nên đeo thử một chút?”

“Không!” Cô nhất quyết lắc đầu, đắt như cắt da cắt thịt người khác vậy, đúng là đáng sợ.

Cuối cùng...sự ương bướng của cô vẫn không thoát khỏi bản tính ngang ngạnh bá đạo của Lục Tiêu Bá, chiếc nhẫn đã an phận trên ngón áp út của cô. Chưa bao giờ cô ngắm nhìn tay mình như bây giờ, còn bây giờ thì cô cảm thấy, cánh tay của cô còn có giá trị hơn cả cô rồi!

Cô nhìn chăm chăm vào ánh sáng trên mặt kim cương, thậm chí tay còn lại cô còn không dám chạm lên vì sợ hư chiếc nhẫn, bàn tay cô nằm gọn trong tay anh nhưng nó vẫn không ngừng run rẩy. Cô ngước lên nhìn nét mặt thỏa mãn của anh. Anh sẽ làm gì?

“Tôi sẽ lấy nó. Thanh toán bằng thẻ.” Anh moi từ túi áo ngực ra chiếc thẻ còn mới tinh, miệng cong không ngừng lên những nụ cười xấu xa, nhìn biểu hiện của Tô Hiểu Du càng làm anh muốn mua nó.

“Lục Tiêu Bá...anh điên rồi.” Cô hạ giọng xót xa nhìn chiếc nhẫn trên tay mà trong lòng như lửa thiêu đốt.

“Đeo cho anh.” Anh đưa chiếc nhẫn còn lại ra trước mặt cô, Mi tâm hơi nhíu lại như chêu ngươi cô vậy.

Chiếc nhẫn còn lại đã nằm gọn trong ngón tay anh, cuối cùng cặp nhẫn này đều đã có chủ nhân đích thực. Tô Hiểu Du bỗng nhiên cảm thấy nhẹ lòng hơn khi cùng anh đeo nó, cô cười gượng gạo cùng anh đưa tay lên ngắm nhìn.

“Nó đẹp đôi như chúng ta, đúng không?” Anh đưa môi lên chóp mũi cô hôn nhẹ nhàng.