Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 80

Thẩm Trạch quấn quanh người một cái khăn tắm, nước trên tóc không ngừng chảy xuống, Đồng Thất nhìn thấy liền nhíu mày nói: “Đem tóc trên đầu lau khô đi.” Thẩm Trạch bĩu môi, lại nghe lời quay vào trong phòng tắm cầm lấy một chiếc chăn bắt đầu lau tóc.

Cũng may tóc của hắn ngắn, Thẩm Trạch chỉ tùy tiện lau hai ba cái thì đã không còn nước rơi xuống, Thẩm Trạch đại công cáo thành nhanh chóng chạy ra khỏi phòng tắm chạy đến bên giường ngồi xuống.

Đồng Thất đã thay đồ ngủ ngồi ở trên giường, trong phòng cũng chỉ có một chiếc đèn ngủ phát ra ánh sáng mỏng mang, Thẩm Trạch tội nghiệp nhìn Đồng Thất, nói: “Ông chủ……” Đồng Thất nhíu mi.

Thẩm Trạch gãi gãi đầu, bỏ dép xoay người lên giường, tiến đến bên cạnh Đồng Thất cọ nha cọ nha.

Vẻ mặt Đồng Thất không nhìn ra vui giận, Thẩm Trạch thật cẩn thận ở trên môi Đồng Thất liếʍ một chút, sau đó nhanh chóng tách ra.

Đồng Thất tựa tiếu phi tiếu nhìn Thẩm Trạch, Thẩm Trạch lại nghiêng người qua. Lần này cách tiếp xúc có hơi khác, Thẩm Trạch đem đầu lưỡi luồn vào, Thẩm đại thiếu gia vốn đã chuẩn bị tốt muốn hung hăng cắn xuống một miếng, ai ngờ Đồng Thất lại đón lấy đầu lưỡi của Thẩm Trạch bắt đầu kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Lần này, Thẩm Trạch hoàn toàn dại ra.

Đồng Thất mang theo kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Thẩm Trạch, đầu lưỡi trong miệng không ngừng xoay tròn, liếʍ cắn. Thẩm Trạch lập tức phản ứng lại, mang theo tức giận trừng mắt nhìn Đồng Thất, đặt y ở trên giường hung hăng hôn lại.

Nụ hôn này qua đi, cả hai người đều là thở hổn hà hổn hển.

Thẩm Trạch nằm trên người Đồng Thất không muốn đứng lên, Đồng Thất đem tay khoát lên sau lưng Thẩm Trạch, vỗ về như có như không.

“Ông chủ……” Thẩm Trạch thấp giọng gọi một tiếng, trong thanh âm tràn ngập du͙© vọиɠ.

Đồng Thất không đáp lại, tiếp tục vỗ về Thẩm Trạch, Thẩm Trạch rêи ɾỉ một tiếng, giống như ngạ lang nhổm lên hôn Đồng Thất.

Nếu như nói là hôn, không bằng nói là cắn. Hơi thở của giống đực tràn ngập xung quanh hai người, khi Thẩm Trạch rời khỏi môi của Đồng Thất, liền bi ai phát hiện hạ thân mình cứng lên.

Đồng Thất vẫn như trước miễn cưỡng nằm ở dưới thân Thẩm Trạch, đối với hạ thân nóng rực của mình một chút cũng không để ý.

Thẩm Trạch có chút mờ mịt nhìn Đồng Thất, Đồng Thất cười cười nhắm mắt lại, Thẩm Trạch giống như được thứ gì đó cổ vũ, nhẹ nhàng cắn lên hầu kết của Đồng Thất.

Hô hấp của Đồng Thất cứng lại, phát ra tiếng thở dốc mỏng manh.

Răng nanh của Thẩm Trạch cắn lên hầu kết của Đồng Thất, đầu lưỡi không ngừng ở trên thứ đặc hữu của nam tính kia liếʍ lộng, một bàn tay chậm rãi kéo mở quần áo của Đồng Thất.

Áo ngủ tốt ở chỗ nó thật sự rất dễ cởi, Thẩm Trạch không cần dùng mấy công phu liền khiến cho toàn bộ phần ngực của Đồng Thất lộ ra, chờ đến khi Thẩm Trạch rời khỏi hầu kết của Đồng Thất thì, áo ngủ của Đồng Thất đã hoàn toàn bị mở ra.

Thẩm Trạch giống như mê muội nhìn chằm chằm vào thân thể lộ ra của Đồng Thất.

Màu da của ông chủ đồng là màu trắng tự nhiên, trắng đến mức khiến cho người ta không tưởng tượng được, bộ dáng kia giống như hàng năm liền không có nhìn thấy ánh mặt trời, khiến cho Thẩm Trạch đột nhiên cảm thấy khối thân thể dưới thân này rất suy nhược.

Nhưng mà đi với da thịt trắng nõn là một thân thể cường tráng có rèn luyện, Thẩm Trạch cúi đầu, nhẫn xuống dục hỏa mà liếʍ hai điểm nhỏ nổi lên trước ngực Đồng Thất.

Cánh tay của Đồng Thất ở sau lưng Thẩm Trạch hoàn toàn bất động, tay kia của y thì vô lực để ở trên giường, Đồng Thất mở hai mắt ra, ánh mắt vô thần nhìn lên trần nhà.

Thẩm Trạch chỉ cảm thấy hạ thân sưng lên, hận không thể nhanh chóng tiến quân, nhưng mà Thẩm đại thiếu gia đã sớm không còn là gà giò hiểu rõ được tầm quan trọng của tiền diễn, hơn nữa hai điểm trước ngực kia của Đồng Thất cũng là khiến người ta lưu luyến không nỡ rời.

Hai điểm kia không phấn nộn, ngược lại còn hơi nâu, Thẩm Trạch chỉ cần dùng răng nanh nhẹ nhàng cắn một chút sẽ cảm giác được da thịt xung quanh hai điểm nhỏ kia co rút lại cùng với Đồng Thất khẽ run lên, Thẩm Trạch lập tức yêu nơi này vô cùng, đem hai điểm thích nhất kia ngậm vào trong miệng không ngừng kɧıêυ ҡɧí©ɧ, một tay đặt ở phía dưới không ngừng nhu lộng.

Tiếng thở dốc của Đồng Thất dần dần lớn hơn, y rốt cuộc không nhịn được nữa mà lên tiếng: “Đừng……” Thẩm Trạch cười gian hai tiếng, ngoài dự đoán dừng động tác lại, ngược đem môi đặt lên bụng Đồng Thất, ai ngờ đầu lưỡi của Thẩm Trạch vừa tiếp xúc với bụng của Đồng Thất, Đồng Thất lại giống như bị thứ gì đó tập kích giật nảy người, thân thể cong lên như cánh cung truyền đến tiếng rêи ɾỉ.

Thẩm Trạch sau khi ngây người một lát liền ý thức được bụng chính là điểm mẫn cảm của Đồng Thất.

Nhưng mà ngay khi Thẩm Trạch chuẩn bị tiếp tục tập kích điểm mẫn cảm này, tiếng đập cửa lại truyền vào trong tai hai người.

Hai người không hẹn mà cùng dừng động tác lại, Đồng Thất cả người cứng ngắc.

“Đồng tiên sinh, đã nghỉ ngơi rồi sao?” Tiếng của tóc vàng truyền đến.

Thẩm Trạch bị chặn ngang chuyện tốt tức giận không thôi, bất quá nhìn ánh mắt cảnh cáo của Đồng Thất cũng không dám có động tác gì, chỉ đơn giản là chơi xấu dựa lên người của Đồng Thất, còn ác ý cầm lấy thứ đã ngẩng đầu ở dưới thân Đồng Thất.

Ngoài cửa lại truyền đến đến tiếp gõ cửa, Đồng Thất trả lời: “Vẫn chưa, có chuyện gì vậy?” Tóc vàng thấy Đồng Thất không mở cửa cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là Đồng Thất đang chuẩn bị nghỉ ngơi, hắn nói: “Đồng tiên sinh có gặp thiếu gia nhà ta không?” Thẩm Trạch nghe được lời của tóc vàng, không chỉ không chịu đứng lên, ngược lại còn ở trên cổ của Đồng Thất liếʍ một chút.

Đồng Thất gõ lên lưng của Thẩm Trạch một cái, nói: “Không có.” Tóc vàng ở ngoài cửa khẽ run lên, nguyên tưởng rằng Thẩm Trạch sẽ ở chỗ Đồng Thất, ai ngờ nơi này cũng không có thiếu gia, đành phải nói: “Đã quấy rầy, Đồng tiên sinh nghỉ ngơi đi.” Đồng Thất không đáp lại, tóc vàng thở dài một hơi chuẩn bị tiếp tục đi tìm thiếu gia nhà mình, không biết rằng người mình đang đi tìm đang ghé lên nửa thân trần trụi của ông chủ Đồng muốn tìm kiếm vui vẻ.

Trong phòng.

Thẩm Trạch khẩn trương nhìn Đồng Thất, không khí vừa rồi bị phá hỏng mất, lá gan của hắn nhất thời nhỏ đi không ít, ngay cả du͙© vọиɠ dưới thân cũng có dấu hiệu thối lui.

Nguyên nhân chủ yếu vẫn là hình ảnh do ông chủ Đồng xây dựng đã lâu, Thẩm đại thiếu gia không nghĩ đến chuyện có thể đánh bại được.

Lại nói tiếp hai người đã có một đoạn thời gian đồng sàng cộng chẩm, Thẩm Trạch cũng không quá nghĩ đến chuyện này, thậm chí có mấy lần hắn đã vuốt ve ôm hôn Đồng Thất, nhưng Đồng Thất chỉ cần lạnh lùng nhìn lướt qua hắn, Thẩm Trạch sẽ tự giác từ trên người Đồng Thất bò xuống.

Bản thân Thẩm Trạch chính là có du͙© vọиɠ, bất đắc dĩ bộ dáng của ông chủ kia giống như hoàn toàn không hề có du͙© vọиɠ.

Cho nên nói Thẩm Trạch lần này có thể áp Đồng Thất đến mức này, trong lòng cũng đã mừng thầm không thôi, nhưng Đồng Thất vừa mới ngầm đồng ý thì đã bị tên tóc vàng đáng chết kia chặn ngang, không biết kế tiếp còn ngầm đồng ý để mình tiếp tục làm không nữa.

Thẩm Trạch ở một bên bôi hồi không ngừng, Đồng Thất lại mở miệng: “Tiếp tục.” Thẩm Trạch nhất thời khϊếp sợ nhìn về phía Đồng Thất, khóe miệng Đồng Thất gợi lên một tia trêu chọc, y nói: “Sao, không muốn? Không muốn thì đến lượt ta.” Thẩm Trạch mừng như điên, không nói hai lời hôn lên môi Đồng Thất, tay vội vàng cởϊ qυầи ngủ của Đồng Thất, vì thế sau khi hai người trao đổi nước miếng xong, quần ngủ của Đồng Thất liền oanh liệt nằm ở trên đất.

Cởi xong quần ngủ rồi thì đến qυầи ɭóŧ, hôn xong miệng thì hôn đến bụng, Thẩm Trạch tay không nhàn miệng cũng không nhàn, hai ba cái đã đem Đồng Thất cởi ra sạch sẽ. Đương nhiên, chính hắn cũng sạch sẽ.

Sau khi cởi sạch rồi, Thẩm Trạch liền hơi si mê nhìn thứ kia của Đồng Thất.

Vật nhỏ của Đồng Thất cũng sạch sẽ giống y như thân thể của y vậy, không lớn không nhỏ rất vừa vặn, im lặng nằm ở trong bụi rậm màu đen, bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ luân phiên mà có vẻ ướŧ áŧ.

Thẩm Trạch chậm rãi đem thứ đó ngậm vào trong miệng.

Tay Đồng Thất sớm đã chuyển đến trên đầu Thẩm Trạch, bị mạnh mẽ ngậm lấy khiến y không nhịn được nắm lấy tóc Thẩm Trạch, tiếng thở dốc cũng không kìm được tràn ra.

Đồng Thất luôn thanh tâm quả dục giữ mình trong sạch, lần này phải chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất lớn, hơn nữa Thẩm Trạch còn đang không ngừng dùng đầu lưỡi liếʍ lộng, vật nhỏ kia một lát sau liền liên tục rơi lệ.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Trạch dùng miệng chạm vào hạ thể của người khác, lại còn là một nam nhân. Nhưng hắn có kinh nghiệm mười phần đã từng nhìn thấy qua, hơn nữa đều là nam nhân, hắn tự nhiên biết nên làm như thế nào để người dưới thân được thoải mái.

Đầu lưỡi hắn vòng quanh trụ thể kia không ngừng liếʍ lộng, thỉnh thoảng lại dùng răng nanh cắn nhẹ lên phía trên một chút, vật nhỏ ở trong miệng hắn càng trướng lớn, động tác của Thẩm Trạch càng nhanh hơn, cuối cùng hung hăng hút lấy một ngụm.

Hô hấp của Đồng Thất cứng lại, thanh âm thoát phá từ trong miệng y tràn ra, liền cứ như vậy tiết ở trong miệng Thẩm Trạch.

Sắc mặt Đồng Thất ửng hồng, trăm năm khó gặp trở nên ngượng ngùng. Y biết chính mình đã bắn ra thứ gì đó ở trong miệng Thẩm Trạch, giãy dụa muốn lấy giấy ở trên tủ đầu giường đưa cho Thẩm Trạch.

Ai ngờ Thẩm Trạch ngẩng đầu cười cười với Đồng Thất, sau đó làm động tác nuốt xuống trong miệng, đem thứ kia nuốt hết.

Hương vị không được tốt lắm, nhưng là có thể nhìn thấy Đồng Thất thẹn thùng, này có giá trị rất lớn.

Thẩm Trạch hướng phía trên cọ cọ, đem hơi thở vẫn còn vương mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia đến bên miệng Đồng Thất, đưa hương vị kia trộn lẫn vào trong khoang miệng Đồng Thất, một phen cắn lộng qua đi, thanh âm Thẩm Trạch khàn khàn nói với Đồng Thất: “Ngươi thoải mái xong rồi, kế tiếp có phải hay không liền đến lượt ta.” Đồng Thất cười hai tiếng, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Vậy còn phải xem ngươi có muốn làm việc này hay không.” Nói xong, liền đưa tay thăm dò đằng sau của Thẩm Trạch, ác ý xoa nhẹ hai cái.

Thẩm Trạch liền giống như con mèo xù lông, một tay hung tợn nắm lấy tay Đồng Thất, một tay lấy tốc độ sét đánh không kịp che tai hướng về phía sau của Đồng Thất.

Đồng Thất thở dài trong lòng, nhớ đến tin nhắn vừa rồi gửi cho Nhâm Lê, thu lại tay của mình.

Thẩm Trạch cảm giác được động tác của Đồng Thất, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì liền nhảy từ trên giường xuống, rất nhanh đi vào phòng tắm, chờ đến khi hắn đi ra thì trong tay đã có thêm một bình sữa tắm.

Đồng Thất nhíu mi, khóe mắt vẫn còn vương vẻ biếng nhác của lần cao trào trước. Thẩm Trạch lên trên giường hừ hừ hai tiếng, sau đó đổ sữa tắm lên tay.

Ngay lập tức, mùi sữa tràn ngập trong không khí, Thẩm Trạch thật cẩn thận đem thứ ở trong tay đưa vào phía sau Đồng Thất, thân thể Đồng Thất vì lạnh lẽo bất chợt mà căng thẳng, Thẩm Trạch thấp giọng an ủi nói: “Thả lỏng……” Vì thế Đồng Thất liền thật sự thả lỏng, ngón tay của Thẩm Trạch đi vào, Đồng Thất cảm nhận được dị vật phía sau, không đau, nhưng là cảm thấy có chút là lạ.

Một ngón, hai ngón…… Đồng Thất dần dần thích ứng được với cảm giác đặc thù kia, Thẩm Trạch cũng dùng hết hơn nửa bình sữa tắm.

Thẩm Trạch cảm thấy huyệt thái dương đập không ngừng, hạ thân sưng lên dị thường, thanh âm của hắn khàn khàn nói: “Ta muốn……đi vào.” Đồng Thất không có trả lời, nhưng tâm ý hai người tương thông đã lâu, Thẩm Trạch đem du͙© vọиɠ sưng tấy của mình cắm vào.

Đồng Thất rên lên một tiếng, động tác của Thẩm Trạch dừng lại, một lát sau, Đồng Thất thấp giọng nói: “Động……đi……” Thẩm Trạch lúc này mới cắm rút rất nhanh, Đồng Thất giãy dụa tắt đèn bàn đi, trong phòng rơi vào tối tăm, chỉ còn lại tiếng thở dốc cùng rêи ɾỉ.

Di động của Đồng Thất rung lên, phát ra một mạt ánh sáng mỏng manh, đáng tiếc là không có ai để ý đến nó.