Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 52

Phục binh kia trong nháy mắt đã xuất hiện, toàn bộ đội ngũ liền phát ra hơi thở không giống với lúc đầu nữa.

Sự phân tán lúc trước toàn bộ biến mất, đội ngũ hơn trăm người giống như biến thành một thanh kiếm sắc bén.

Đội ngũ này thậm chí không cần điện hạ chỉ huy, phục binh cũng không hề có chiến pháp đáng kể, chỉ có một mục đích là đuổi tận gϊếŧ tuyệt. Mục đích của bọn Thẩm Trạch thật rõ ràng, chỉ cần sống sót là tốt rồi! Nhưng tất cả trước mắt này đối với bọn họ là vô cùng bất lợi, phục binh rất nhiều, cuồn cuộn không ngừng. Hơn trăm người vẫn không thể đột phá vòng vây, Thẩm Trạch trong lòng rõ ràng, chỉ cần sức lực của bọn họ hao hết, sẽ phải đối mặt với gϊếŧ chóc đến từ một phía.

Điện hạ cũng nghĩ đến điều ấy, hô to: “Mọi người theo phương hướng định ra từ trước, sát!” Phương hướng định ra từ trước, đó là hướng tây nam.

Thẩm Trạch chỉ thích đấu kiếm chơi đùa, loại chiến tranh đao thật thương thật này khiến cho hắn khổ không nói nổi. Cũng may mấy binh tướng lão luyện xung quanh đều cố ý vô tình bảo hộ hắn.

Không biết từ khi nào, có một đàn báo gia nhập cuộc chiến, bọn chúng chuẩn xác lao thẳng đến cổ họng của phục binh, một hơi cắn xuống phục binh tắt thở ngay lập tức.

Bởi vì có đàn báo gia nhập, phục binh phía sau truyền đến từng trận ồn ào, tuyết báo nhân cơ hội hô lên: “Điện hạ mới là chân mệnh thiên tử! Đàn báo này là thiên thần phái đến giúp đỡ! Các ngươi còn không mau buông vũ khí!” Phục binh nghe lời nói của hắn liền có vài tia do dự, nhưng rất nhanh ở phía sau phục binh truyền đến tiếng nói ôn tồn của chủ tướng bọn họ: “Vương hứa nếu như tiêu diệt được phản quân sẽ có thưởng!” Phục binh nghe xong lời này liền buông sự do dự, giống như được cổ vũ anh dũng gϊếŧ địch, Thẩm Trạch chỉ cảm thấy bên tai không ngừng nổ vang, trước mắt cũng biến thành màu đen, đại đao trong tay giống như nặng ngàn cân.

Tình thế đối với điện hạ ngày càng bất lợi, thương vong càng lúc càng tăng, đúng lúc này, bên cạnh Thẩm Trạch đột nhiên có một người hai mắt đỏ bừng chạy ra, hắn cầm đại đao hung tợn chém gϊếŧ phục binh trước mắt.

Không biết từ khi nào điện hạ đã đến bên người Thẩm Trạch, vội vàng đem một túi gấm giao cho Thẩm Trạch, nói: “Nếu ta chết, thứ này tối thiểu có thể đảm bảo những người còn lại không có việc gì!” Điện hạ nói xong câu ấy liền chém thêm một đao, kiên cường tạo ra một đường máu, vung đao hô to nói: “Tất cả theo ta!” Thẩm Trạch nhanh chóng cùng người bên cạnh hướng bên người điện hạ chạy đi, ai ngờ khi điện hạ dẫn đường vô ý, bị một phục binh chém một đao lên vai, lỗ hổng vừa mới tạo ra được lại có nguy cơ khép lại.

“—Thề chết vì điện hạ!” Đoàn quân đằng sau đột nhiên truyền đến một tiếng bạo rống, Thẩm Trạch qua khóe mắt nhìn thấy binh sĩ hai mắt đỏ bừng kia bị phục binh bao vậy, trên người hắn cắm hơn mời thanh đao nhọn, hai mắt hắn dữ tợn, trường đao của hắn còn cắm trên một thi thể chưa kịp rút ra, hắn dùng một chút sức mạnh cuối cùng hô lên lời thề của mình! Trước mặt Thẩm Trạch là một mảnh mơ hồ, hắn xiết chặt túi gấm trong tay, lẩm bẩm nói: “Thề chết vì điện hạ……” Khi Thẩm Trạch tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên một thảm cỏ, hai bên đều là vách đá, vách đá hướng trên cao kéo dài, một đường kéo thẳng lên trời.

Thẩm Trạch chậm rãi ngồi dậy, hắn nhìn quần áo của mình, lại nhìn tay phải của mình. Trong tay phải đang nắm một túi gấm.

Thẩm Trạch trong đầu nhất thời ‘Oanh’ một tiếng, túi gấm, túi gấm, vừa rồi trong lúc vội vàng không có phát hiện ra, túi gấm điện hạ đưa hắn cư nhiên lại giống túi gấm Đồng Thất cho hắn như đúc! Thẩm Trạch day day mi tâm, quyết định mở túi gấm ra.

Thứ trong túi gấm quả thật ngoài dự đoán của mọi người, Thẩm Trạch nhận ra thứ mình cầm trong tay chính là khối đá Đồng Thất mua ở Đằng Hướng kia.

Tảng đá không còn lạnh như băng như trước, Thẩm Trạch cầm nó trăm sầu không thể giải.

Hắn rốt cuộc đã gặp phải sự việc cổ quái gì vậy! Ngay khi Thẩm Trạch còn đang ngốc lăng, giọng nói của Đồng Thất truyền tới.

“Thì ra ngươi đã tỉnh rồi.” Thẩm Trạch phản xạ có điều kiện nhìn thẳng về phía trước, chỉ thấy Đồng Thất vẻ mặt lạnh nhạt đứng ở trước mặt hắn.

Thẩm Trạch phát cà lăm: “Ngươi…ngươi…ngươi…ngươi đến lúc nào vậy? Không đúng, ngươi là đi ra kiểu gì vậy?” Đồng Thất chỉ chỉ lên trời.

“Ngay khi ngươi mở túi gấm thì xuống.” Thẩm Trạch mê mang nói: “Ta đây làm thế nào xuống được dưới này?” Đồng Thất cười nhạt.

“Tự ngươi ngã xuống.” “A?” Thẩm Trạch vẻ mặt hồ nghi.

“Ta tự mình ngã xuống?” Đồng Thất cười tủm tỉm gật đầu, thầm nghĩ Thẩm Trạch khi mơ hồ chơi thật là vui.

Thẩm Trạch gãi gãi đầu, chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy, chậm chạp nói: “Ta vừa rồi giống như có một giấc mộng.” Trong mắt Đồng Thất lóe lên cái gì đó.

“Ta cũng nghĩ muốn hỏi một chút ngươi mơ thấy cái gì, nói ngủ liền ngủ.” Thẩm Trạch trong mắt lại hiện lên mê mang sâu sắc.

“Giống như cũng không phải mơ, giống như thật vậy, lại giống như giả. Đúng rồi, túi gấm này của ngươi là từ đâu đến?” Đồng Thất nhìn túi gấm màu vàng rực trong tay Thẩm Trạch, tùy tiện nói: “Mua ngoài tiệm, làm sao vậy?” Thẩm Trạch nhíu mày nói: “Ta cũng mơ thấy một túi gấm giống cái này y hệt, ừ, ta giống như mơ thấy A Tháp.” “A Tháp?” Hai chữ này thành công khiến cho Đồng Thất chú ý.

“Ngươi nhìn thấy A Tháp?” Thẩm Trạch gật gật đầu.

“Bất quá không phải A Tháp hiện tại, A Tháp là một con báo màu trắng.” Thẩm Trạch tuy rằng nói năng lộn xộn, nhưng là Đồng Thất vừa nghe đã hiểu, trong lòng không khỏi nghi hoặc giữa Thẩm Trạch và A Tháp trước đây tồn tại quan hệ như thế nào.

“Quên đi quên đi, không nghĩ nữa. Hiện tại hẳn là nên nghĩ chúng ta phải làm sao để đi ra khỏi nơi quái quỷ này a.” Thẩm Trạch kéo Đồng Thất qua hôn môi, sau đó lại nhíu mày nói: “Có mùi gì đó?” Đồng Thất vẻ mặt bình tĩnh: “Có mùi gì là sao?” Thẩm Trạch cau mày tiến đến bên cạnh Đồng Thất đông ngửi tây hít, sau đó kinh hoảng nói: “Mùi máu! Bảo bối nhi ngươi bị thương? Mau mau để ta nhìn xem.” Nói xong chuẩn bị lột quần áo Đồng Thất.

Đồng Thất tất nhiên là sẽ không để cho Thẩm Trạch loạn lột, tránh thoát ‘vuốt sói’ của hắn nói: “Được rồi được rồi, ta lại có thể bị thương sao? Ngươi thật đúng là mũi chó mà.” Lời nói của Đồng Thất khiến cho Thẩm Trạch an tâm không ít, hắn hơi mỏi mệt xoa xoa mặt mình, nói: “Hù chết lão công……rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thẩm Trạch hỏi Đồng Thất tự nhiên là không dấu giếm, y đem tất cả những chuyện xảy ra trong huyệt động đều nói cho Thẩm Trạch nghe, Thẩm Trạch nghe xong liền trợn mắt há hốc mồm.

Trời bắt đầu tối dần, Thẩm Trạch sau khi suy nghĩ, nói: “Ngươi nói Lý giáo sư bọn họ……còn sống sao?” Đồng Thất nghĩ đến sau khi đám rắn kia bỏ đi y căn bản là không có nhìn thấy Trần Bình thật, không khỏi thở dài.

“Những người khác khó mà nói, nhưng Trần Bình chắc là lành ít dữ nhiều.” Thẩm Trạch không nói gì nữa, hắn tuy rằng không thích Trần Bình, nhưng loại không thích này còn lâu mới đến mức độ muốn khiến cho đối phương phải chết, sinh mệnh mất đi luôn khiến cho người ta bi ai.

Đồng Thất nhìn sắc trời đã muốn tối muộn, ở trong khe sâu thực sự không an toàn, liền thản nhiên nói: “Đi.” Thẩm Trạch gật đầu, kéo tay Đồng Thất, Đồng Thất cũng không có giãy ra, hai bàn tay ấm áp đan cùng một chỗ, ngay cả chạng vạng giống như cũng ấm lên không ít.

Khe sâu trừ bỏ trời cao cũng không có lối ra khác, khung cảnh bầu trời liền một dải khiến cho vách núi lộ vẻ chật hẹp áp bức, nhưng cũng may Đồng Thất là một ông chủ thần kỳ, từ trong túi lấy ra một lá bùa tùy tiện gập thành một con hạc giấy, vấn đề đi ra ngoài như thế nào liền được giải quyết.

Thẩm Trạch lại vì thần công gấp giấy của Đồng Thất mà sợ hãi than nhẹ.

“Ông chủ, ngươi ngoại trừ hạc giấy ra có thể gấp được cái gì nữa không?” Đồng Thất ngồi ở trên lưng hạc giấy, nhíu mi nói: “Ngươi muốn gấp cái gì?” Thẩm Trạch nghĩ nghĩ.

“Cũng không phải muốn cái gì, chỉ là muốn hỏi một chút.” Đồng Thất nhìn vào mắt Thẩm Trạch, nói: “Ngươi nghĩ muốn cái gì thì sẽ có cái đó.” Rất nhiều năm sau, mỗi khi Thẩm Trạch nghĩ lại lần đối thoại này với Đồng Thất đều không khỏi có chút tiếc nuối cười cười, không thể không cảm thán rằng có rất nhiều thứ rõ ràng đã được định sẵn từ trước.

Đương nhiên, đó là nói sau này, lúc này Thẩm Trạch chỉ biết cười lưu manh nói: “Vậy ngươi đem chính mình gập cho ta, như vậy lúc nào cũng có thể mang theo bên người.” Thẩm Trạch vốn chỉ là lời nói trêu đùa, không nghĩ tới Đồng Thất thế nhưng thật sự nhìn hắn, nói: “Giấy gập dễ dàng bị hỏng, chờ khi nào về ta sẽ khắc cho ngươi một cái.” Đã từng kiến thức qua tài nghệ điêu khắc của Đồng Thất, Thẩm Trạch vô cùng hưng phấn nói: “Vậy thì tốt lắm, không được đổi ý a.” Đồng Thất cười gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, giấy hạc đã đưa hai người lên khỏi khe sâu, trên bờ khe sâu là rừng cây rậm rạp, hai người liền ở lại nơi đội khảo cổ nghỉ ngơi ban đầu dừng chân.

Vài giờ trước, ở mảnh rừng này còn có một đám sinh viên líu ra líu ríu, vậy mà hiện tại chỉ còn có Đồng Thất cùng Thẩm Trạch hai người, không thể không khiến cho người ta đột nhiên cảm thấy bi thương.

Trong suy nghĩ của Thẩm Trạch, việc đội khảo cổ mất tích không thể không quan tâm. Nhưng là hiện tại sắc trời cũng đã muộn, trang bị của bọn họ nếu không phải là khi rơi xuống khe sâu đã vỡ nát, thì cũng là cùng Đồng Thất tham gia chiến đấu hi sinh hết rồi, cho dù hiện tại trời mưa hay tạnh, mặt đất có lầy lội hay không, dựng trại dã ngoại rõ ràng là không thể.

Trong núi trời tối sớm, nhìn sắc trời càng ngày càng đen dần, Thẩm Trạch không kìm được ưu sầu nói: “Chúng ta hiện tại cũng không thể quay về trong trại, thật đúng là thiên hạ rộng lớn nhưng không có chốn dung thân.” Thẩm Trạch ở một bên đang đa sầu đa cảm, Đồng Thất lại là cau mày nhìn thiên tượng trong đêm.

Mặt trời đã lặn, mặt trăng lại chậm chạp không mọc. Bầu trời không thấy một chút ánh sao. Sau cơn mưa to không khí mang theo một chút hơi ẩm, trong hơi ẩm lại ẩn ẩn chứa thêm chút mùi máu.

Tất cả những điều này biểu hiện rõ đây căn bản không phải là trời quang mây tạnh, mà là sự yên tĩnh trước cơn bão.

Nói thật, Đồng Thất là muốn mang Thẩm Trạch rời đi, dù sao y cũng không nghĩ muốn để cho người yêu của mình bị phơi bày trong nguy hiểm. Nhưng là y nghĩ đến bí mật này chưa giải được, vẫn là đè nén xúc động bình tĩnh đối Thẩm Trạch nói.

“Đêm nay chúng ta e rằng phải qua đêm ở trong núi.” Thẩm Trạch miễn cưỡng nói: “Có hay không cần đi lấy lại hai cái bao kia về xem còn có gì có thể sử dụng không?” Đồng Thất suy nghĩ một chút, nói: “Quên đi, không an toàn, hơn nữa vẫn có thể sống qua được.” Thẩm Trạch ngây ngô cười hắc hắc, Đồng Thất kỳ quái hỏi: “Làm sao vậy?” Thẩm Trạch ôm chầm lấy Đồng Thất hôn môi.

“Vẫn còn sống qua được ai……có một loại cảm giác chúng ta thực đang sống.” Đồng Thất liếc mắt nhìn Thẩm Trạch một cái, nhưng khóe miệng thoáng nhếch lên lại biểu hiện ra sự sung sướиɠ trong lòng y.

Nếu không có gặp được Thẩm Trạch liều chết quấn lấy, kết cục của Đồng Thất đơn giản chỉ là sống cô độc nốt quãng đời còn lại. Bất luận là kẻ nào, từ sâu trong nội tâm vẫn là có khát vọng đối với tình yêu, khác nhau chỉ là mỗi người lại đem điều đó chôn giấu sâu hay cạn mà thôi.

Nhưng không có ngoại lệ là, có vài thứ một khi đã chui ra được khỏi đất để nảy mầm, sẽ trưởng thành khỏe mạnh.