Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 45

Lý giáo sư thấy không khí trở nên sinh động, chính mình cũng vui vẻ nói: “Phổ Mễ tộc không có chữ viết, bọn họ từng dùng Tàng ngữ viết ra Phổ Mễ ngữ ghi lại lịch sử truyền thuyết của tộc mình, chuyện xưa cùng với ca dao, nhưng truyền lưu không rộng rãi. Sau phần nhiều lại bị Vu sư dùng để viết kinh cuốn. Nhưng là không có chữ viết riêng không có nghĩa là không có văn minh riêng, chúng ta đã biết, mỗi một dân tộc đều có một nền văn minh lưu truyền từ đời trước khiến cho người ta kiêu ngạo. Chúng ta đang tiến hành bài tập khảo cổ, nhất định phải tôn trọng nền văn minh của Phổ Mễ tộc.” Lúc này, một sinh viên hỏi: “Thầy à, theo cách nói của thầy có phải hay không ý là chúng ta sắp sửa khai quật huyền quan của Phổ Mễ tộc kia? Bọn họ liệu sẽ cho chúng ta làm sao?” Lý giáo sư cười nói: “Có phải của Phổ Mễ tộc hay không thầy không dám khẳng định, nhưng là mọi người đều biết, Nhai táng là phương thức mai táng của dân tộc thiểu số, huyền quan lại là một loại nhai táng.

Bởi vì chúng ta ở bên cạnh huyền quan phát hiện một khu dân cư, cho nên vô cùng có khả năng chúng là thuộc về Phổ Mễ tộc. Về vấn đề cuối cùng, chúng ta hẳn là nên tin tưởng những người bạn trên núi này đều tốt bụng, bọn họ sẽ hiểu cho chúng ta.” Thẩm Trạch học đại học chính là trực tiếp ra nước ngoài học về thương mại, Thẩm Trạch đến trường sớm, bản thân lại thông minh, học xong tất cả rồi mới hai mươi mốt tuổi. Có lẽ là vì tuổi còn nhỏ đối với học tập vẫn có hứng thú, lại có lẽ là vì văn minh Trung Quốc từ xưa vốn là hấp dẫn người ta, hắn đối Lý giáo sư nói: “Giáo sư, lại đến giảng tiếp về Phổ Mễ tộc đi.” Lý giáo sư kỳ thật đối với người tài trợ trẻ tuổi này rất có hảo cảm, nhân tiện nói: “Nếu Thẩm tiên sinh có hứng thú, ta đây liền nói thêm một chút.” “Nền văn hóa của Phổ Mễ tộc đều là thông qua một thế hệ Đại Phổ Mễ tộc người người truyền miệng cho đến ngày nay. Mà phương thức truyền thụ này lại chủ yếu là thơ ca, bọn họ có liên quan đến Khởi Nguyên ca nói về sự hình thành thiên địa nhân loại, cũng có cả về Tế Tự ca.” “Căn cứ theo truyền thuyết của dân tộc này cùng văn hiến lịch sử ghi lại, người dân Phổ Mễ tộc trước đây nguyên là ở Thanh Hải ngày nay, khi Cam Túc cùng Tứ Xuyên giao nhau thì thành bộ lạc du mục, sau lại vì vùng ven Hoành Đoạn Sơn trở nên lạnh lẽo dần dần chuyển về nơi ấm áp hơn, sau đó liền chuyển đến vùng tây nam ẩm thấp.” “Bọn họ di chuyển như vậy giằng co cũng đến hơn một ngàn năm, một dân tộc, từ đại Tây bắc đến đại Tây nam, trèo non lội suối, nhiều lần trải qua gian khổ, không ngừng di chuyển, cuối cùng cũng đến một ngàn năm, nhưng mà đặc sắc của dân tộc lại có thể bảo tồn đến ngày nay, điều này ở trên lịch sử của nhân loại cũng không gặp nhiều. Hiện tại sinh sống ở vùng núi Vân Nam, Phổ Mễ tộc có thể nói là dân tộc di chuyển xa nhất Trung Quốc.” Thẩm Trạch hiểu rõ gật đầu, sau đó lại nói: “Bọn họ vì cái gì phải di chuyển?” Lý giáo sư hơi hơi phiền muộn nói: “Vấn đề này đối với giới khảo cổ cũng là một bí ẩn, các em, hy vọng chúng ta lần này có thể vạch trần bí ẩn này.” Nhóm sinh viên nghe xong lời của Lý giáo sư đều hưng phấn không thôi, một đám xoa xoa tay.

Lý giáo sư thấy các sinh viên đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý chí chiến đấu liền cười nói: “Được rồi, chúng ta hiện tại phải đi chào hỏi dân tộc thần bí này!” Bởi vì nội trại này trước đó không lâu đã từng dấy lên oanh động không nhỏ, vô số phóng viên vượt núi lội sông đi vào nơi này phỏng vấn, người dân trong Phổ Mễ tộc đối với đoàn người của đội khảo cổ cũng không ngạc nhiên.

Nơi này thực lạc hậu, sau màn chào đón, người trong thành tự nhiên không thích đứng ở đây ngây người, người Hán duy nhất ở trong thành chính là một bác sĩ được nhà nước gửi đến nơi đây.

Bác sĩ là một người đàn ông khoảng ba, bốn mươi tuổi, ông ta đón tiếp đội khảo cổ rất tốt. Sau khi Lý giáo sư giải thích mục đích đến đây thì vẻ mặt bác sĩ lộ vẻ khó xử, nói chuyện này phải thương lượng với Tế ti của tộc.

Lý giáo sư biết người dân tộc thiểu số rất coi trọng Tế ti, Tế ti là sự tồn tại cao hơn tất cả, như vậy đương nhiên đành đồng ý để cho các sinh viên nghỉ ngơi trước.

Hiện tại đã gần đến buổi chiều, nhóm sinh viên đi một ngày tất cả đều là một bộ dáng mệt mỏi, nghe thấy lời của Lý giáo sư liền đi nghỉ ngơi.

Phòng trống trong trại cũng không nhiều, nhưng là người tài trợ, Thẩm Trạch cùng Đồng Thất vẫn là được phân cho hai phòng.

Đồng Thất về phòng trước, Thẩm Trạch không hề mệt mỏi liền chạy loạn ở trong trại tùy ý dạo chơi, thấy được mấy đứa nhỏ mặc áo dài chấm đất cùng mấy cô gái mặc váy dài. Cuối cùng hắn chọn một tảng đá lớn ở bên dòng suối ngồi xuống.

“Đang nghĩ cái gì?” Không biết qua bao lâu, giọng nói của Đồng Thất truyền đến.

Thẩm Trạch cũng không có quay đầu, mà là nhìn chằm chằm vào dòng suối nhỏ trước mắt nói: “Nếu ta nói ta từ khi bắt đầu vào trong trại này đã có một cảm giác quen thuộc, ngươi có tin không?” Đồng Thất cười khẽ một tiếng, ngồi ở bên cạnh Thẩm Trạch.

“Có cái gì mà không tin?” Thẩm Trạch lắc đầu, cười nói: “Cũng đúng, ngươi hình như cái gì cũng đều tin.” Đồng Thất nhìn Thẩm Trạch, không nói gì.

Một bé trai mặc áo dài chạy tới, phía trước và hai bên đầu bé được buộc gọn thành một kiểu tóc tinh tế, bé ngượng ngùng đưa cho Thẩm Trạch một cái bánh lớn.

Thẩm Trạch không biết làm sao nhìn bé trai.

Bé trai thấy Thẩm Trạch không nhận, trên mặt hiện ra thần thái lo lắng, lẩm bẩm nói cái gì đó, đem bánh đặt vào trong tay Thẩm Trạch.

Thẩm Trạch nhìn Đồng Thất cầu xin sự giúp đỡ.

Đồng Thất cười, giọng nói ấm áp đối bé trai nói mấy điều gì đó, bé trai đỏ mặt đáp lại vài câu, sau đó đem khối bánh lớn bẻ làm hai nửa, một nửa đưa cho Đồng Thất, một nửa đưa cho Thẩm Trạch.

Đồng Thất nhận bánh, đối Thẩm Trạch nói: “Cầm, bánh này ăn rất ngon.” Thẩm Trạch cầm lấy bánh, cắn một miếng, bé trai liền đỏ mặt chạy đi.

Bé trai đi rồi, Thẩm Trạch hiếu kỳ hỏi: “Ngươi nói được tiếng Phổ Mễ?” Đồng Thất lắc đầu.

“Thầy dạy ta Tàng ngữ là người Phổ Mễ.” Thẩm Trạch đang hưng trí bừng bừng còn muốn hỏi tiếp, Đồng Thất đột nhiên trêu tức nhìn Thẩm Trạch.

“Ta vừa mới hỏi Đồ Ni Tư vì sao lại cho ngươi bánh, nó nói thích ngươi, muốn lấy ngươi làm vợ.” Thẩm Trạch sửng sốt, sau đó đỏ mặt lên.

Đồng Thất đạt được mục đích, cười nói: “Nhưng mà ta nói cho nó, ngươi đã là người của ta.” Thẩm Trạch trong lòng nhất thời có một loại sung sướиɠ nói không nên lời, nhìn môi Đồng Thất rồi hôn lên.

Kết thúc nụ hôn, Thẩm Trạch nói: “Đứa bé kia bao nhiêu tuổi? Như thế nào trên đầu lại tết mấy bím tóc, còn mặc áo dài chạy tới chạy lui.” Đồng Thất trầm tư một chút, sau đó nói: “Trẻ em trong Phổ Mễ tộc trước mười ba tuổi là không phân biệt giới tính, tất cả đều mặc một loại áo vải có vạt áo dài, bé gái thì ở mái tóc phía trước tết một sam, phía trên buộc một sợi dây có xuyên hạt châu màu đỏ hoặc xanh, bé trai thì mái tóc phía trước cùng hai bên cũng có tết sam, nhưng mà chúng không cần hạt châu. Chờ đến sau mười ba tuổi có thể mặc quần áo có quần hoặc là váy.” Thẩm Trạch kinh ngạc nói: “Như thế nào vẫn còn loại tập tục này?” Đồng Thất nói: “Đó thuộc về văn hóa của bọn họ, ngươi có chú ý hay không các cô gái ở nơi này đều mặc váy dài nhiều lớp, hơn nữa ở giữa váy còn thêu một đường chỉ đỏ?” Thẩm Trạch gật đầu.

“Ta biết ta biết, đúng là một dân tộc kỳ quái.” Đồng Thất thở dài.

“Đó là một dân tộc vĩ đại. Lý giáo sư nói rất đúng, bọn họ đã di chuyển đến cả ngàn năm. Tơ hồng trên váy các cô gái đại biểu cho con đường di chuyển của tổ tiên họ, thầy của ta nói người Phổ Mễ tộc sau khi chết cần men theo con đường này để tìm được chốn về cho mình, nếu không sẽ không thể trở về quê hương được.” Thẩm Trạch vuốt cằm nói: “Được, nhưng là bọn họ rốt cuộc vì cái gì phải di chuyển?” Đồng Thất lắc đầu.

“Ta cũng không biết, nhưng mà đại khái là vì tín ngưỡng.” Thẩm Trạch ăn xong nửa miếng bánh kia rồi, thản nhiên nói: “Tín ngưỡng? Tín ngưỡng quả nhiên thật vĩ đại, tín ngưỡng của ta chính là ngươi.” Đồng Thất không trả lời, mà là mỉm cười nhìn dòng suối nhỏ.

Dưới tàng cây anh đào, tiểu Đồng Thất ngồi ở trên băng ghế, đôi mắt mở thật to nhìn về phía lão giả mặc áo vải đuôi ngắn.

“Thầy ơi, tộc nhân của thầy vì cái gì phải tốn nhiều thời gian đi một quãng đường xa như vậy?” Trong đôi mắt phân minh của lão giả lóe ra hào quang.

“A Tháp đuổi theo người yêu của người, theo vị kia vượt núi vượt sông, bọn họ cuối cùng dừng lại ở một nơi gọi là Thập Vạn Đại Sơn. A Tháp vào ngày cuối cùng sẽ hiển hiện trên nhân gian, là con dân của người, chúng ta hẳn là nên đến nơi người nghỉ ngơi canh giữ trước.” Tiểu Đồng Thất trong mắt dần hiện lên sự hoang mang.

“Thầy, A Tháp là ai?” Lão giả dùng ngữ khí mang theo tôn kính vô cùng nói: “A Tháp là cha của chúng ta, người là thần của chúng ta.” Tiểu Đồng Thất gãi gãi đầu, tròng mắt hơi chuyển điềm nhiên hỏi: “Thầy, thầy, A Tháp ở nơi nào? Thất nhi mang thầy đi tìm A Tháp!” Lão giả cười ha ha, sau đó hơi phiền muộn nói: “Thầy già rồi, không lâu nữa là có thể trở lại vòng tay âu yếm của A Tháp. Thất nhi phải nhớ kỹ, A Tháp đi vào nơi sâu nhất trong Thập Vạn Đại Sơn, con dân của người luôn thành kính canh giữ nơi đó, nơi đó phong cảnh như tranh vẽ, nói là tiên cảnh nhân gian cũng không đủ.” Thầy, ta chỉ sợ là đã đến nơi A Tháp ngủ say, Thất nhi ở trên y phục của người thêu tơ hồng, người có bình an đến được vòng tay của A Tháp không? .

Trong đình viện.

Một người mặc áo đen cung kính đứng trước một lão giả, thân mình hơi cúi xuống.

Lão giả mở miệng.

“Bạch Dược a, ngươi đi theo ta đã bao nhiêu năm rồi?” Người mặc áo đen cung kính nói: “Thuộc hạ là khi Thất thiếu gia được sinh ra liền đến bên người lão gia.” Trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của lão giả là vẻ mặt hiền lành.

“Năm Thất nhi sinh ra? Kia cũng đã hơn ba mươi năm, thời gian trôi thật nhanh.” Một người bên cạnh người mặc đồ đen hơi hơi mỉm cười: “Còn không phải sao, Thất thiếu gia đều đã lớn như vậy.” Lão giả nghe xong cũng lộ ra ý cười.

“Bạch Yên, ở bên người ta cũng chỉ có ngươi này là có chút cá tính. Bạch Dược, phải hảo hảo học người ta, cả ngày chỉ giữ một khuôn mặt không thay đổi.” Người mặc áo đen cứng ngắc nói: “Vâng.” Một tiếng ‘Vâng’ này lại khiến cho lão giả cùng Bạch Yên cười ha ha.

Lúc này, một người mặc đồ đen đi vào trong đình viện, khác với Bạch Dược là, trên đầu hắn có đội một cái mũ.

“Lão gia, có tin của Thất thiếu gia.” Lão giả rõ ràng là kích động không nhỏ.

“Thất nhi thế nào? Nó có khỏe không?” “Thất thiếu gia vẫn khỏe, chính là……” Người mặc đồ đen bắt đầu do dự.

Lão giả phất phất tay nói.

“Nói đi, không sao đâu.” Người mặc đồ đen cúi đầu.

“Thuộc hạ bất tài, Thất thiếu gia không muốn trở về. Chỉ nói……xin thỉnh ông nội chú ý nhiều đến thân thể, Thất nhi bất hiếu, không thể chăm sóc bên cạnh ông nội.” Lão giả nhắm mắt, thở dài một hơi, khi mở mắt ra thì trong mắt ẩn ẩn đã có nước.

“Bạch Yên, nó đây là hận ta a! Thất nhi của ta đây là hận ta a!” Bạch Yên cả kinh, nhanh chóng nói: “Lão gia đây là nói cái gì vậy, Thất thiếu gia như thế nào lại hận ngài đâu?” Lão giả giống như cái gì cũng không có nghe được, chỉ lẩm bẩm nói: “Đều là do ta ép nó, đều là ta……Nó cùng Quân nhi khác nhau, nó căn bản là không thích mấy thứ này a!”