Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 3

Đồng Thất sửng sốt, sau đó nhanh chóng uống hết cà phê, đứng dậy, bước ra khỏi quán. Như thế nào có thể? Như thế nào có người có thể thấy được hạc giấy. Hạc giấy kia là do Đồng Thất thuận tay mà gấp, khả trên đó đã được hạ xuống trước không chỉ có một loại chú thuật, trong đó có một loại là thuật ẩn thân. Theo lý mà nói hạc giấy kia hẳn là sẽ không bị người nhìn thấy, Đồng Thất hạ cho nó không phải là thuật ẩn thân cấp thấp bình thường, cho dù ngươi có tu vi cũng không thể nhìn thấy.

Mà trên thực tế nam nhân kia lại nhìn thấy hạc giấy, không chỉ có thấy được, hắn còn nói, không chỉ có nói, từ trong lời nói còn có thể là cố ý để cho Đồng Thất nghe được. Đồng Thất nhíu mày, kia rõ ràng là một người thường nha.

Buổi tối. Nguyệt hắc phong cao, gϊếŧ người phóng hỏa. So với ban ngày, Đồng Thất vẫn là thiên vị đêm tối hơn. Với người Đồng gia thông được âm dương mà nói, nối liền minh cùng ám, làm một mối làm ăn kỳ quái, đêm tối đối với bọn họ mà nói, là đồng bạn tốt nhất.Có một vài sinh vật, nhất định là sinh vào ban ngày sống trong hắc ám.

Chưa đến chín giờ Đồng Thất đã đóng lại cửa lớn của tiệm quan tài, lấy ra ngôi sao may mắn trong túi áo đặt ở trên quầy. Một làn ánh sáng lóe lên, nữ quỷ Lâm Nghiên xuất hiện ở trong tiệm quan tài, ngôi sao màu vàng nhạt một lần nữa biến thành màu hồng nhạt.

Đồng Thất không biết từ đâu tìm đến một miếng khăn lau, thuận tay lau quầy.

“Hôm nay những lời ngươi nói lúc ban ngày là có ý nghĩa gì?” Lâm Nghiên ướt sũng đứng ở nơi đó, không đáp.

Đồng Thất không có chút nào không kiên nhẫn.

“Nếu ngươi không nói cho ta biết tình hình cụ thể, ta sẽ không có cách nào giúp ngươi. Ngươi phải biết rằng, tuy hai bên không thể nào bội ước, nhưng ta có thể hoàn toàn khất nợ ngươi.

Đương nhiên, thời điểm ta khất nợ là sẽ mặc kệ sống chết của con ngươi, hồn phi phách tán hay bất kỳ khả năng gì đều có thể xảy ra.” Lâm Nghiên sửng sốt, rồi sau đó không thể tin được nhìn Đồng Thất, tựa hồ không thể nhận ra một Đồng Thất lãnh huyết như vậy.

Đồng Thất nhún vai, tiếp tục lau quầy.

Lâm Nghiên nhìn Đồng Thất không hề có động tĩnh, chỉ có thể mở miệng nói: “Cảnh Ngữ Úy….là vị hôn phu của ta.: Đồng Thất đã lau đến cái giá ở sau quầy, y đưa lưng về phía Lâm Nghiên, khiến cho Lâm Nghiên không thể nhìn thấy vẻ mặt của y.

“Cục cưng, cục cưng đã được hai tuổi. Tình cảm của ta cùng Ngữ Úy thật ổn định, vốn tính cuối năm nay sẽ kết hôn.” “Ta một tháng trước…chết.” Lâm Nghiên gian nan mở miệng.

“Ngày đó trời đã khuya, cục cưng vẫn khóc quấy không ngừng, ta liền ôm nó đi tới bên bờ sông. Lại nói tiếp thật kỳ quái, con đường kia vốn là có rất nhiều đèn, nhưng là ngày đó đèn đường cư nhiên đều không có sáng.” “Ta ôm cục cưng đi tới, sau đó mơ hồ nhìn thấy trên sông có một bóng dáng màu trắng. Con người của ta tương đối gan dạ, lúc đó cũng không nghĩ nhiều, liền ôm cục cưng đến trước bờ sông muốn nhìn rõ ràng bóng dáng màu trắng.” “Sau đó ta liền cảm thấy sau lưng có một sức mạnh rất lớn đẩy mạnh, ngay sau đó ta liền rơi vào trong nước. Kỹ năng bơi của ta không kém, sau khi rơi xuống liền một tay liều mạng bơi lên, những nói cũng thật kỳ quái, ta như thế nào bơi mãi cũng không lên được.” “Chờ đến khi ta tỉnh lại đã thấy như vậy, bên người cũng không có cục cưng.” Lâm Nghiên nói xong, bất an không yên nhìn Đồng Thất.

Đồng Thất xoay người lại, đem khăn lau đặt ở trên quầy.

“Ngươi chỉ cảm thấy có một cỗ lực đẩy? Không cảm thấy có người đẩy ngươi?” Lâm Nghiên lắc lắc đầu.

“Ta chỉ cảm giác được một cỗ lực.” Đồng Thất cười nhẹ, không hề vướng mắc đến vấn đề này.

“Trước khi ngươi gặp chuyện không may có hay không cảm giác được Cảnh Ngữ Úy có chỗ nào không thích hợp? Tỷ như – hay ngồi lẩm bẩm.” Lâm Nghiên nhăn mắt nhíu mày, hiển nhiên là đang suy nghĩ, một lát sau, nàng mở miệng.

“Theo cách nói này của tiên sinh, Ngữ Úy quả thật…có chút kỳ quái.” Đồng Thất lạnh nhạt nói: “Nói đi, là kỳ quái như thế nào.” Lâm Nghiên cúi đầu: “Tôi không có chú ý anh ấy có lẩm bẩm hay không, bất quá….cục cưng có đôi khi thấy anh ấy liền khóc lớn không ngừng, buổi tối kia cũng là anh ấy ôm cục cưng, sau đó cục cưng mới khóc không ngừng.” “Cổ của Cảnh Ngữ Úy có tơ hồng không? Hoặc là hoa ngân.” Đồng Thất hỏi.

“Tơ hồng?” Lâm Nghiên nghi hoặc.

“Anh ấy không đeo đồ trang sức ở trên cổ, cũng không có hoa ngân gì cả.” “Không phải đồ trang sức.” Đồng Thất nói.

“Vòng quanh cổ một vòng, giống như một vòng tơ hồng.” Lâm Nghiên lắc lắc đầu.

“Không có, cổ anh ấy thật bình thường.” Đồng Thất gật đầu.

“Ta đã biết, hiện tại ta mang ngươi đi đến nơi bị hại nhìn xem đi.” Hai người đi ra cửa tiệm quan tài, Lâm Nghiên bay ở phía trước, Đồng Thất đi ở phía sau tới, Lâm Nghiên bay rất nhanh, Đồng Thất cũng đi rất nhanh. Bất quá những thứ này, người thường đều không nhìn thấy được.

Nhưng là, cố tình lại có một người thường thấy được.

Cửa quán bar.

Thẩm Trạch cau mày nhìn một bóng dáng đã đi xa, nếu hắn thực sự không phải hoa mắt, người kia là đang đi theo một người khác đi.

Nếu là không hoa mắt, người đi phía trước kia thấy như thế nào lại là bay đi.

“Thẩm thiếu gia?” Một người tóc vàng đi theo bên cạnh Thẩm Trạch kêu lên.

“Ân? Làm sao vậy?” Thẩm Trạch quay đầu, nhướng mi nhìn tóc vàng.

Tóc vàng cười hì hì nói: “Thẩm thiếu gia nghĩ cái gì mà xuất thần như vậy? Eo nhỏ của Kuki sao?” Thẩm Trạch cả giận nói: “Ngươi cảm thấy ta đang suy nghĩ cái gì? n?” Một tiểu thanh niên ăn mặc dáng vẻ lưu manh lại gần nói: “Kuki eo nhỏ có cái gì tốt mà nghĩ, ta cảm thấy anh Thẩm nhất định là đang suy nghĩ đêm nay như thế nào đập tan vùng của lão Lang.” Thẩm Trạch ha ha một tiếng cười to, ôm chầm lấy bả vai của tiểu thanh niên.

“Lão Lang có cái gì vui. Đi, chúng ta trước đi uống rượu đã, đêm nay anh sẽ giải quyết cho ngươi chuyện của con tiểu Lang kia.” Tiểu thanh niên cười hắc hắc, thần bí nói: “Anh Thẩm, đêm nay có một vài mặt hàng kiểu dáng không giống như trước cho anh nhìn, đi, chúng ta đi vào xem…” Bên bờ sông.

Lâm Nghiên hai tay ôm vai, run rẩy nói: “Chính là nơi này.” Trấn nhỏ nước nhiều, bờ sông cũng không có dính bùn nước, Đồng Thất ngồi xổm xuống xem dấu chân ở trên bờ hồ đã muốn mờ nhạt, nhặt lấy chút đất đặt dưới mũi ngửi ngửi.

Đồng Thất có chút đăm chiêu hỏi: “Ngươi có từng nhìn thấy thân thể của ngươi hay không?” Lâm Nghiên sửng sốt, sau đó lắc lắc đầu: “Không có, ta không có nhìn thấy thi thể của ta.” Đồng Thất đứng dậy.

“Vậy ngươi có hay không nhìn thấy thi thể đứa nhỏ?” Lâm Nghiên như trước lắc đầu, có chút không biết phải làm sao.

“Không, ta cũng chưa từng thấy qua thi thể của cục cưng.” Đồng Thất nghiêm túc nhìn Lâm Nghiên, thong thả nói: “Ngươi xác định con của ngươi đã chết sao?” Lâm Nghiên mê mang nhìn Đồng Thất, nàng phát hiện chính mình ngay từ đầu vốn không hề nghĩ tới vấn đề cục cưng đã chết hay chưa này.

Đồng Thất cười.

“Một vấn đề cuối cùng, ngươi xác định ngươi chính là ngươi sao?” Lâm Nghiên sau khi nghe hỏi về vấn đề đó ánh mắt bỗng nhiên trở nên hung ác.

“Ta là Lâm Nghiên. Ta chính là Lâm Nghiên!” Đồng Thất không sợ hãi chút nào vẻ mặt hung thần ác sát của Lâm Nghiên, lạnh nhạt nói: “Ngươi xác định ngươi là Lâm Nghiên?” Lâm Nghiên muốn hướng lại đây nhưng lại bị cái gì đó kềm lại, chỉ có thể ở tại một chỗ giới hạn kia không ngừng xoay quanh, sau đó mở to hai mắt trừng trừng nhìn Đồng Thất.

“Ta là…ta chính là…” Đồng Thất chậm rãi lắc đầu, ánh mắt nhìn Lâm Nghiên tựa hồ có chút thương hại.

“Ngươi không phải là Lâm Nghiên.” Lâm Nghiên nghe được lời này của Đồng Thất liền ôm đầu thét chói tai, trên người chảy xuống một lượng nước lớn, giống như phát điên muốn nhằm về phía Đồng Thất, đáng tiếc nàng lại giống như bị một bức tường thủy tinh vô sắc bao phủ, chỉ có thể hung tợn đâm vào cái bẫy trong suốt.

Đồng Thất đứng im một chỗ, lạnh lùng nhìn nữ quỷ phát điên, không hề động đậy.

Cuối cùng, y mở miệng nói: “Tuy rằng ngươi không phải Lâm Nghiên, nhưng giao dịch của chúng ta vẫn có hiệu lực như trước.” Quán bar.

Thẩm Trạch miễn cưỡng ngồi ở một góc sáng sủa, bên cạnh cũng chỉ có một mình tóc vàng, tiểu thanh niên cùng hắn vào đã sớm không thấy bóng dáng.

Tóc vàng nhìn Thẩm Trạch uống một ngụm rượu, mở miệng hỏi: “Thẩm thiếu gia hôm nay hình như có tâm sự gì.” Thẩm Trạch lại uống một ngụm rượu nữa, tựa tiếu phi tiếu mắt nhìn tóc vàng, sau đó nhìn đám người đang nhảy nhót loạn xạ trong quán bar, không trả lời.

Tóc vàng hiểu rõ cười.

“Thẩm thiếu gia có tâm sự gì, không ngại thì nói cho ta nghe một chút đi.” Thẩm Trạch như trước không đáp lời, đến khi tóc vàng nghĩ đến hắn sẽ không mở miệng thì lại nghe thấy giọng nói của hắn.

“Giữa trưa hôm nay không phải đã thấy người đó rồi sao?” Tóc vàng suy tư, sau đó nói: “Cảnh Ngữ Úy?” Thẩm Trạch ghé vào trên bàn tròn, lười biếng gật gật đầu.

“Đúng, giống như chính là cái kia, bất quá đó không phải trọng điểm, trọng điểm là ta phát hiện có một con hạc giấy.” Tóc vàng cười nói: “Hạc giấy? Thẩm thiếu gia thích hạc giấy? Ngày mai ta kêu mấy anh em đến gấp hạc giấy tập thể nhé?” Thẩm Trạch trợn mắt liếc tóc vàng.

“Không phải, hạc giấy kia là dùng giấy ăn để gấp, rất kỳ quái.” Tóc vàng cũng cảm thấy hứng thú.

“Giấy ăn? Giấy ăn cũng có thể gấp hạc giấy sao?” Thẩm Trạch nhổm dậy, ở trong túi áo lục lọi.

“Đúng, chính là cái này.” Tóc vàng nhìn sang, thật đúng là một con hạc giấy gập bằng giấy ăn.