Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 90: Bách quỷ dạ hành – 2

Hạ Tử Triệt ở nhà để chăm sóc Đồng Thất hôn mê, Phùng Cổ Tuẫn cùng Nghiêm Dương và Nhâm Lê ba người chạy đến hiện trường vụ tai nạn xe cộ.

Khi tới hiện trường vụ tai nạn thì đội phòng cháy chữa cháy còn đang cưa thép. Mưa tới đột ngột lại quá lớn, màn mưa khiến cho trời đất giống như bị phủ lên một tầng sa mỏng, xe taxi mà Thích Vũ ngồi va chạm với một xe vận tải kéo thép, thép đâm thẳng tắp vào ngực phải của Thích Vũ, lái xe tử vong tại chỗ.

Có lẽ là mệnh Thích Vũ chưa tuyệt, đội phòng cháy đúng lúc theo Vương Nghị từ hiện trưởng xảy ra sự cố khác quay về, cùng với đội cấp cứu và hỗ trợ tạm thời.

Vương Nghị vốn là gọi điện thoại kêu Nghiêm Dương đến hỗ trợ, thấy tình trạng thê thảm của cô bé kia nhịn không được nói vài câu, Nghiêm Dương tức khắc trả lời lại, mang theo hai người không chút chậm trễ nhanh chóng chạy đến đây.

Thích Vũ vẫn còn một hơi thở, cửa xe biến dạng, lại đang có mưa to, đội phòng cháy chữa cháy thao tác khó khăn, nhất thời hoàn toàn không thể đưa Thích Vũ ra được.

Nhâm Lê nhìn thấy mà kinh hãi, Vương Nghị đi tới, nói:

“Trước khi mọi người đến thì cô bé kia có nói một câu.”

Nhâm Lê nhíu mày.

“Cô ấy nói cái gì?”

“Cô ấy nói Nghiêm Dương cũng coi như là người nhà họ Thích.”

Vương Nghị gãi gãi đầu, cậu ta cũng không mở ô.

“Tôi không hiểu là ý gì, nhưng hẳn là rất quan trọng với mọi người.”

Nhâm Lê còn đang suy nghĩ Thích Vũ bị thương như vậy thì Anh Thi Đạo phải làm sao, nghe Vương Nghị nói một câu như thế lập tức nghĩ ra mối liên hệ sâu xa giữa Nghiêm Dương và nhà họ Thích.

Phùng Cổ Tuẫn cùng Nghiêm Dương từ phía xe bên kia đi tới, Phùng Cổ Tuẫn nghiêm túc nói:

“Chúng ta về trước.”

Nghiêm Dương chào Vương Nghị, Vương Nghị nháy mắt cười với Nghiêm Dương, Nghiêm Dương lắc đầu rời đi.

Trên đường đầy những xe, chỉ trong hai mươi phút ngắn ngủi mực nước trong thành phố T đã lên hơn năm mươi thước, giao thông gần như tê liệt, cũng may phương tiện thông tin vẫn còn tương đối kiên cường.

Nơi Thích Vũ xảy ra tai nạn xe thực ra cách nhà Nhâm Lê rất gần, tiếc rằng cuối cùng cô cũng không tới được. Khi ba người Nhâm Lê đi tới không lái xe, lúc quay về tự nhiên cũng là đi bộ về.

May mắn không lái xe đi, bằng không bọn họ sẽ bị tắc nghẽn ở trên đường.

Khi về đến nhà liền thấy Hạ Tử Triệt đứng trong phòng khách lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy ba người trở về mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhâm Lê về phóng lấy mấy bộ quần áo, ba người tìm chỗ thay quần áo ướt sũng ra, thu dọn xong xuôi mới lại quay về phòng khách ngồi.

“Đồng Thất sao rồi?”

Phùng Cổ Tuẫn hỏi Hạ Tử Triệt.

Hạ Tử Triệt lắc đầu.

“Vẫn chưa tỉnh, Hi Hi nói con bé muốn chăm sóc, anh liền ra ngoài này.”

Nhâm Lê trong khổ thấy vui.

“Hi Hi nhà ta cuối cùng cũng trưởng thành, biết chăm sóc người khác.”

Nghiêm Dương thở dài.

“Khuê nữ nhà ta sao lại đi chăm sóc người khác chứ, con gái lớn không giữ được mà.”

Hạ Tử Triệt bị chọc bật cười, Phùng Cổ Tuẫn cũng nói:

“Nói chung không có ai vừa được mắt tiểu quỷ nhà các người.”

Nhâm Lê đi vào phòng sách, chốc lát sau lấy ra một cái hộp.

“Đây chính là sáu món đồ kia, hiện tại chúng ta phải làm gì đây?”

“Chiêm tinh.”

(Chiêm tinh: cách nhìn sao trời để đoán lành dữ)

Đồng Thất mang theo gương mặt trắng bệch đi từ trong phòng ngủ ra, phía sau còn có Hi Hi mặc đồ thỏ con.

“Anh không sao chứ?”

Nhâm Lê lắc đầu.

“Chỉ là bị phản phệ thôi, không sao.”

Sau đó lại quay đầu nhìn về phía Hi Hi.

“Tiểu Hi tự mình về phòng chơi đi, nghe lời chú Thất, ngoan?”

Hi Hi ngoan ngoãn gật đầu, quay về phòng.

Phùng Cổ Tuẫn nhìn cơn mưa to ngoài cửa sổ.

“Trời không có sao, chỉ sợ phải đợi đến lúc tạnh mưa mới được.”

Đồng Thất lắc đầu.

“Mưa sẽ tạnh, nhưng sao sẽ không xuất hiện, phải chiêm tinh như thế nào thì cần xem khả năng của cậu rồi.”

Phùng Cổ Tuẫn ngạc nhiên.

“Vì sao sao lại không xuất hiện?”

“Trời tối mưa rơi, lửa tím giao tạp, ban ngày như đêm. Chính dương không hiện, sao cũng không ra, bách quỷ dạ hành, mới là diệt thế.”

Hạ Tử Triệt bỗng dưng sợ hãi mở to hai mắt, phun ra một câu như vậy.

Đồng Thất nhíu mày, nhìn Hạ Tử Triệt.

“Làm sao cậu biết?”

Hạ Tử Triệt lắc đầu, có chút lạnh run.

Phùng Cổ Tuẫn vội vàng cầm tay Hạ Tử Triệt.

“A Triệt?”

Nghiêm Dương đưa cho Phùng Cổ Tuẫn một chén nước, Phùng Cổ Tuẫn đút cho Hạ Tử Triệt uống một ngụm.

Hạ Tử Triệt uống nước, miễn cưỡng cười nói:

“Trước đây từng nghe thấy ông nội nói, còn tưởng rằng chỉ là trêu chọc tôi…”

Phùng Cổ Tuẫn rất ít khi nghe Hạ Tử Triệt kể về gia đình mình, khi bọn họ gặp nhau thì Hạ Tử Triệt đã là trẻ mồ côi, hôm nay nghe anh nhắc tới, nhất thời cũng không biết nói gì cho phải.

Đồng Thất hít sâu một hơi, nói:

“Tôi không biết người trong nhà các cậu có nói với các cậu không, nhưng ở chỗ tôi cũng có câu nói như vậy.”

“Trời tối mưa rơi, lửa tím giao tạp, ban ngày như đêm. Mặt trời không hiện, sao cũng không ra, bách quỷ dạ hành, mới là diệt thế…”

Nhâm Lê nhíu mày nhẩm lại một lần nữa.

“Lửa tím là cái gì?”

Nhâm Lê hỏi.

“Tia chớp.”

Nghiêm Dương nói.

“Chắc là tia chớp, tia chớp xuất hiện trên trời lúc nãy đúng là màu tím.”

Vừa nói xong, lại có một tia chớp hạ xuống, chiếu sáng khắp bầu trời.

Đồng Thất nhìn ra ngoài cửa sổ, nói:

“Chính dương chính là mặt trời, những lời này có nghĩa là… Sắc trời u ám sau đó mưa to, trong mưa to hỗn loạn sẽ có tia chớp màu tím, ban ngày tối đen giống như ban đêm. Sau khi mưa tạnh mặt trời không xuất hiện, sao cũng không xuất hiện, sau đó sẽ có bách quỷ dạ hành, lúc này chính là lúc diệt thế.”

“Là thật sao?”

Phùng Cổ Tuẫn hỏi.

Đồng Thất cười cười bất đắc dĩ.

“Ai biết được, nhưng tôi từng phân tích những lời này, bách quỷ dạ hành trong đó hẳn là để chỉ cảnh tượng lúc Anh Thi Đạo hiện thế.”

Phùng Cổ Tuẫn đột nhiên ôm chặt Hạ Tử Triệt.

“A Triệt, em sẽ không để Anh Thi Đạo diệt thế, chúng ta vẫn còn rất nhiều việc chưa làm mà.”

Nhâm Lê ngổn ngang trăm mối nhìn Nghiêm Dương, có cảm giác xúc động lây.

Nghiêm Dương cũng dịu dàng nhìn lại Nhâm Lê, cho cậu sức mạnh vô cùng.

“Khụ.”

Đồng Thất chen ngang mấy người trước mặt.

“Mấy người thông cảm cho lão già cô đơn tôi đây chút được không?”

Phùng Cổ Tuẫn ôm Hạ Tử Triệt không buông tay, nhìn Đồng Thất kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Ăn nho không được thì nói nho chua, không có vợ thì không biết chỗ tốt của việc có vợ.”

Đồng Thất không nói gì, Hạ Tử Triệt ngượng ngùng đẩy ra, Phùng Cổ Tuẫn nổi giận buông lỏng tay.

“Được rồi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc thôi.”

Đồng Thất nói.

Nhâm Lê chớp chớp mắt.

“Chúng ta không phải vẫn luôn nghiêm chỉnh nãy giờ sao?”

Đồng Thất cười, nụ cười bất đắc dĩ.

Phùng Cổ Tuẫn lười biếng mở miệng.

“Đúng rồi, Thích Vũ bị tai nạn xe. Người chắc không làm sao, nhưng lại không thể phong ấn Anh Thi Đạo được.”

Đồng Thất hơi sửng sốt.

“Nhà họ Thích khi nào lại phái người đến đây?”

Người này, tự nhiên là chỉ người phong ấn Anh Thi Đạo.

Phùng Cổ Tuẫn há to miệng.

“Phái người nào sao. Này, xa tận chân trời.”

Đồng Thất lần này là thật sự sửng sốt, hoang mang nhìn Nhâm Lê.

Nhâm Lê cười.

“Thích Vũ nói, A Dương có thể thay thế cho người nhà họ Thích.”

Đồng Thất sau khi nghe vậy cũng không hỏi nhiều.

“Cậu ta không có kinh nghiệm.”

Nhâm Lê nhún vai.

“Đối với Anh Thi Đạo, chúng ta sợ rằng cũng chưa có kinh nghiệm.”

Đồng Thất cười.

“Nói cũng đúng.”

Phùng Cổ Tuẫn khóc thét.

“Chiêm tinh chiêm tinh, không có sao bảo tôi chiêm ra kiểu gì chứ?”

Nhâm Lê nhìn Phùng Cổ Tuẫn vẻ mặt thống khổ, cười xấu xa nói:

“Có lẽ cậu có thể bắt chước người xưa, lấy xác rùa hoặc vỏ sò gì đó.”

Phùng Cổ Tuẫn oán hận nhìn Nhâm Lê.

“Vậy đưa da của cậu cho tôi đi, hiệu quả nhất định sẽ tốt hơn xác rùa.”

“Không có sao thì không thể bói toán được sao?”

Nghiêm Dương hỏi.

Phùng Cổ Tuẫn lắc đầu.

“Cũng không phải, chiêm tinh thực ra có chút không giống với bói toán. Chiêm tinh cần ánh sao, bói toán không nhất định cần nó. Chúng ta thường cho rằng sao có một loại sức mạnh thần bí. Loại nhận thức này cho dù anh nói cho tôi biết đó là ngôi sao nào trong vũ trụ cũng không thay đổi.”

“Như vậy.”

Đồng Thất mở miệng.

“Tôi chuẩn bị tất cả những vật chúng ta có thể dùng đến. Nhâm Lê phụ trách Nghiêm Dương, ừm, bảo vệ tính mệnh là quan trọng nhất, Phùng Cổ Tuẫn cậu cố gắng bói toán đi, Tử Triệt phụ trách hậu cần, được không?”

Đồng Thất sắp xếp rất hợp lý, mọi người đều nhất nhất đồng ý.

Phòng nhà Nhâm Lê khá nhiều, Phùng Cổ Tuẫn kéo theo Hạ Tử Triệt vào phòng dành cho khách, Đồng Thất nhìn cơn mưa to bên ngoài, nói:

“E rằng tôi phải đi ra ngoài một chuyến.”

Nghiêm Dương chỉ vào phòng tắm.

“Trong đó có ô, nhưng tôi đề nghị cậu nên mặc một chiếc áo mưa.”

Đồng Thất cười nhạt.

“Không cần, học nhiều năm như vậy một chút thế này cũng có thể dùng được.”

Nhâm Lê biết rõ lời này của Đồng Thất là có ý gì, mở to hai mắt, nói:

“Chú ý an toàn.”

Đồng Thất cười cười, phất tay mở cửa ra.

“Hắc hắc.”

Nhâm Lê cười giống như mèo trộm tinh.

“Hiện tại đến lượt chúng ta, đi vào phòng đi.”

Nghiêm Dương vỗ trán, lắc đầu cười khổ.