Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 69: Âm dương quỷ kính – 3

Nhâm Lê có thể xác định, đây là một nơi rất kỳ lạ.

Không gian này rất yên ắng, yên ắng đến mức không nghe thấy cả tiếng tim đập.

Đồng thời, cậu cũng không thể xác định được đây là một giấc mơ hay là mình đã đi vào một không gian đặc biệt.

Giấc mơ dù sao cũng có liên hệ với cuộc sống, cảnh tượng trong mơ bình thường đều là một nơi cậu biết, một người cậu quen hoặc là nơi ẩn giấu ở tầng sâu nhất của trí nhớ, nhưng Nhâm Lê có thể xác định mình tuyệt đối chưa từng thấy qua nơi này.

Nhưng nếu như đây không phải là trong mơ, thì sao cậu lại đi vào không gian này chứ?

Nhâm Lê nhìn thấy một thôn xóm, một loại cảm giác rất quen thuộc khiến cậu nện bước nhanh hơn đi về phía thôn xóm kia.

Vào thôn rồi, Nhâm Lê mới phát hiện ra bên trong không có một bóng người, ngoại trừ người ở ngoài, nơi đây không còn bất cứ vật gì còn sống.

Giống như tất cả ở nơi này đều đã chết hết.

Nhâm Lê rùng mình một cái vì suy nghĩ của mình, sau đó cậu mắt sắc nhìn thấy trước cửa một ngôi nhà có một khối rubic.

Cậu biết khối rubic kia, đó là khối rubic mà Nghiêm Dương từng dùng để lấy lòng Hi Hi.

Giống như có thứ gì kêu gọi, Nhâm Lê bước nhanh đi về phía ngôi nhà kia, nhặt khối rubic lên đẩy cửa ra.

Không biết là may mắn hay là bất hạnh, cậu nhìn thấy Hi Hi.

Nhâm Lê gọi một tiếng Hi Hi, Hi Hi đang dựa vào một góc nhỏ sáng sủa, dại ra không có phản ứng.

Ngay khi Nhâm Lê định đi đến ôm lấy Hi Hi, cổ cậu chợt lạnh, sau đó mất đi tri giác.

.

“Đội trưởng, ra rồi!”

Vương Nghị tháo tai nghe xuống, khẩn trương nhìn chằm chằm vào màn hình.

Nghiêm Dương đi đến bên cạnh Vương Nghị.

“Mau, xác định vị trí cụ thể, lần này tuyệt đối không thể để cho bọn họ thoát.”

Vương Nghị nhanh tay gõ bàn phím.

“Đây là… Quán Danh Cổ!”

Nghiêm Dương cầm khẩu súng trên bàn đeo lên người, thét về phía trước một tiếng.

“Lái xe đến quán Danh Cổ, một tổ chuẩn bị. Tiểu Ngô liên lạc với trung đoàn bảo bọn họ lặng lẽ sơ tán người trong quán Danh Cổ, kẻ tình nghi vô cùng có khả năng là một đám bắt cóc mang theo súng.”

“Rõ!”

“Đã biết đội trưởng…”



Nhất thời đủ tiếng hô đáp ứng vọng lại, Nghiêm Dương cười cười không bận tâm, đội viên đội cảnh sát hình sự của bọn họ bình thường có thể là có chút tùy ý, nhưng điều này tuyệt đối không ảnh hưởng đến hiệu suất phá án của bọn họ.

Ngụy trang xe thành xe bán bánh mì một đường đèn xanh đi thẳng đến quán Danh Cổ, Vương Nghị khẩn trương nhìn chăm chú vào đốm sáng màu xanh lá cây nhỏ trên màn hình, phải biết rằng tìm được mấy tên bắt cóc này cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Ở một góc khác bốn người trong đó có Nghiêm Dương vây thành một vòng tròn, cẩn thận bàn bạc các bước của kế hoạch.

“A Tài và Barbie một tổ, giả làm một đôi tình nhân hẹn hò, ngồi cạnh bồn cây cảnh đằng sau nhóm ‘Thiềm Thừ’ (con ếch), còn ba người, nhiệm vụ của các cậu là phòng ngừa ‘Thiềm Thừ’ chó cùng giứt rậu làm dân thường bị thương.”

“Còn La Bặc, các cậu giả làm phục vụ bàn đi ra từ phòng phía sau tiếp cận bọn họ, có thể nói là phối hợp với tôi khống chế kẻ bắt cóc, hiểu chưa?”

Ba người có biệt hiệu A Tài, Barbie cùng La Bặc gật gật đầu, cùng hô:

“Rõ!”

Nghiêm Dương cũng gật đầu.

“Thành công hay thất bại ở tại đây, nếu lần này không thể bắt nhóm ‘Thiềm Thừ’ về quy án, cố gắng của chúng ta mấy ngày nay sẽ uổng phí!”

Buổi chiều bốn giờ năm mươi bảy phút.

Quản lý quán Danh Cổ nhận được điện thoại, nhanh chóng sắp xếp nhóm phục vụ rút đi, cũng may buổi chiều trong quán café không có ai, một đôi tình nhân ngồi bên cửa sổ được quản lý lặng lẽ mang theo rời khỏi hiện trường không để ai phát hiện ra.

Năm giờ lẻ bảy phút.

Một cô gái gương mặt thành thục xinh đẹp kéo một người đàn ông mặc âu phục đi vào quán Danh Cổ, khi cô gái đi đến cạnh bồn cây cảnh thì bị trật chân, người đàn ông nhanh chóng đỡ cô ngồi xuống một chiếc bàn gần đó. Ba người ngồi sau bồn cây đưa mắt nhìn bọn họ nhưng không có quá nhiều động tác.

Năm giờ lẻ chín phút.

Người đàn ông mặc âu phục gọi người phục vụ đến, người phục vụ bưng khay đi đến bên cạnh cô gái bị trật chân. Cùng lúc đó, một người đàn ông mặc quần áo ở nhà đi vào quán Danh Cổ.

Năm giờ mười phút.

Ba người ngồi sau bồn cây cảnh nhìn người phục vụ đến gần cùng với người đàn ông vừa đi vào quán café đã đi tới bên này liền có chút xao động, đưa mắt ra hiệu cho nhau.

Năm giờ mười một phút.

Người phục vụ đi qua một lối rẽ, đứng ở phía trước cô gái bị trật chân, khom lưng nói gì đó với cô gái, người đàn ông mặc âu phục ở bên cạnh nghe. Người đàn ông mặc quần áo ở nhà cũng đi đến vị trí cạnh cửa sổ, một người phục vụ ở bên cạnh nhìn thấy vội cười cười mở tờ báo trên bàn ra.

Năm giờ mười ba.

Ngoài cửa lại có một người đàn ông đến gần, tầm mắt sau khi lướt qua người mặc đồ ở nhà liền kinh ngạc, người đàn ông mặc đồ ở nhà cũng tỏ vẻ vô cùng kinh ngạc, sau đó cười cười với người đàn ông kia, người đàn ông cũng cười lại với người mặc đồ ở nhà.

Năm giờ mười lăm.

Một trong ba người ngồi đằng sau bồn cây cảnh đột nhiên đứng dậy rút ra một khẩu súng nhắm thẳng về phía người đàn ông mặc đồ ở nhà, cùng lúc đó một người phục vụ rất nhanh rút một khẩu súng từ dưới khay ra nhắm vào tay của một ‘Thiềm Thừ’ khác còn chưa kịp phản ứng lại ‘đoàng đoàng’ hai tiếng.

Người mặc âu phục cũng rất nhanh đánh về phía người ‘Thiềm Thừ’, cô gái bị trật chân đứng lên nhắm ngay trái tim của ‘Thiềm Thừ’ nổ súng.

Người cuối cùng đánh về phía người đàn ông mặc đồ ở nhà đang mở to mắt há hốc miệng, nhưng lúc này đã không thể tránh khỏi viên đạn đang bay nhanh đến.

‘Phập’ một tiếng viên đạn may mắn không găm vào trong cơ thể.

Đúng năm giờ mười bảy phút, ‘Chuyên án diệt Thiềm Thừ’ hoàn toàn thành công, đánh gục một con ‘Thiềm Thừ’, bắt sống hai, ‘Thợ săn’ bị thương một người.

Bệnh viện Đông Tân.

Sau khi tiễn bước một đám người trong đội, Nghiêm Dương nằm trên giường bệnh xấu hổ nhìn Lâm Cảnh, hiện tại trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ.

Lâm Cảnh ngồi ở bên giường, hơi mỉm cười, cầm lấy một trái táo gọt vỏ.

“Không ngờ chúng ta lại gặp lại dưới tình huống như vậy.”

Giọng nói của Lâm Cảnh rất nhẹ rất trầm, giọng nói đầy từ tính tạo cho người khác một loại cảm giác an tâm.

Nghiêm Dương cũng không ngờ lần gặp mặt đầu tiên của anh với Lâm Cảnh sau vài năm xa cách lại là dưới loại tình huống như thế này, gặp mặt không hề chuẩn bị trước khiến anh nhất thời có loại cảm giác bị bắt tại trận.

Lâm Cảnh cắt quả táo đã gọt xong vỏ thành từng miếng đặt lên đĩa, cắm một cây tăm vào, đặt lên bàn.

“Cảm thấy thế nào?”

Nghiêm Dương nâng cánh tay trái được băng bó cẩn thận lên.

“Không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu, chỉ trầy da thôi.”

Trên mặt Lâm Cảnh không tỏ vẻ gì cả, trong mắt lại mang theo ý cười.

“Anh nghĩ nghiêm trọng hơn sao? Anh nghĩ nào có nghiêm trọng như vậy đâu.”

Nghiêm Dương ‘xì’ một tiếng.

“Em còn không biết anh nghĩ như thế nào sao? Trên thế giới này người hiểu em nhất chính là anh.”

Nghiêm Dương vừa nói xong mấy lời này liền hối hận, quả nhiên, không khí trong phòng bệnh rơi vào im lặng kỳ lạ, qua một hồi lâu mới nghe thấy Lâm Cảnh chế giễu nói:

“Đúng vậy, thế giới này người hiểu rõ anh nhất cũng là em, Yang.”

Một tiếng ‘Yang’ kia thành công khiến cho Nghiêm Dương vốn định mở miệng nói chuyện liền ngậm miệng lại, anh còn nhớ rõ, Lâm Cảnh sở dĩ gọi anh như vậy là bởi vì khi đó anh theo đuổi người kia ‘mới’ yêu cầu Lâm Cảnh gọi mình bằng thứ phát âm không phải Trung cũng không phải Anh kia.

Tiếng gọi này, đã gọi gần mười năm.

“Đã quay về vì sao lại không liên lạc với anh?”

Lâm Cảnh giống như không nhận ra sự xấu hổ của Nghiêm Dương tiếp tục hỏi.

“Vẫn luôn bận rộn, hơn nữa…”

Nghiêm Dương nói không dứt lời, hơn nữa cái gì? Hơn nữa anh còn bận rộn ở bên cạnh Nhâm Lê sao.

Cũng như Nghiêm Dương hiểu rõ Lâm Cảnh, Lâm Cảnh cũng hiểu rõ Nghiêm Dương, anh biết làm thế nào có thể khiến cho người kia áy náy, làm thế nào có thể khiến người kia mềm lòng.

“Yang, em thật sự muốn bỏ hết tất cả giữa chúng ta sao? Hiện tại, chúng ta cũng đã có đủ năng lực để đối mặt vói những người phản đối chúng ta…”

Lâm Cảnh cụp mắt, nhẹ giọng nói.

Nghiêm Dương không biết nói cái gì mới được, quay mặt nhìn người đàn ông đã đem quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời mình trao toàn bộ cho anh, anh không đành lòng nói ra bất cứ lời nào tổn thương đến anh ta.

Sự trầm mặc của Nghiêm Dương ở trong tai một người khác biến thành sự do dự, Nhâm Lê đứng ở ngoài cửa rốt cuộc không nghe nổi nữa, cậu đẩy cửa ra.

Gần như là ngay giây phút Nghiêm Dương bị thương kia Nhâm Lê đã cảm ứng được, cậu tâm thần không yên bấm điện thoại cho Nghiêm Dương lại không có người nghe, trải qua một hồi liên lạc vất vả với Vương Nghị mới biết chuyện Nghiêm Dương bị thương phải nằm viện.

Không ngờ rằng, vết thương khiến cậu nóng ruột nóng gan lại là vì chịu thay một người đàn ông khác.

“Tiểu Lê? Sao em lại đến đây?”

Nghiêm Dương kinh ngạc nhìn Nhâm Lê đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Nhâm Lê cười cười chế giễu:

“Em không thể tới sao? Anh đang sợ gì chứ?”

Nghiêm Dương trong lòng thầm nghĩ không ổn, nhóc con hình như đang ghen tị…

“Anh đã không hy vọng em đến, vậy em đi là được rồi.”

Nhâm Lê nhún nhún vai, không cho Nghiêm Dương cơ hội giải thích liền xoay người bỏ đi, khi đi ra còn không quên đóng cửa lại.

Lâm Cảnh vô cùng hứng thú thưởng thức toàn bộ động tác của Nhâm Lê, sau đó bình tĩnh nhìn về phía Nghiêm Dương.

“Yang, cậu ấy chính là nguyên nhân khiến chúng ta không thể quay lại như trước sao?”