Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 67: Âm dương quỷ kính – 1

Nhâm Lê nằm trên giường, tay cầm điện thoại di động.

Di động kêu ‘tích tích’ báo có tin nhắn, Nhâm Lê vội vàng mở đôi mắt khép hờ nhìn về phía di động.

[From A Dương:

Không biết bảo bối đã ngủ chưa, đêm nay sợ là không về được, bảo bối chưa ngủ thì nhanh đi tắm rửa rồi ngủ đi, sáng mai chồng sẽ mang bữa sáng về nhà.]

Nhâm Lê cười cười, đưa tay bấm bàn phím lách ca lách cách.

[Reply:

Em muốn ăn cháo trứng muối với bánh bao ~]

Chốc lát sau, di động lại kêu.

[From A Dương:

Được, ngủ sớm đi một chút, ngoan.

Ngủ ngon, đừng trả lời lại nữa.]

Nhâm Lê đọc được mẩu tin nhắn này, lưu luyến không rời đặt điện thoại di động ở bên gối, ôm chăn lăn một vòng ở trên giường, sau đó vùi đầu vào trong chăn hít một hơi thật sâu.

Trong chăn, dường như còn mang theo mùi hương của A Dương mà…

Từ khi trở về từ chỗ Thước Tuyết đã một tuần trôi qua, sau khi có được xá lợi mình và A Dương trước tiên đến chỗ ông, ông sau khi nhìn qua xá lợi thì không nói gì cả mà đưa cho bọn họ một cái hộp làm bằng gỗ đàn hương, bảo bọn họ tập trung hết tất cả những thứ cần dùng để phong ấn đã tìm được cho vào trong cái hộp kia. Nhâm Lê vẫn luôn cảm thấy ông biết cái gì đó, nhưng không hiểu vì sao lại không nói ra thôi.

Khi quay lại bệnh viện tìm Y An bọn họ đã có được một tin tức tốt, người nhà họ Đồng mấy ngày trước khi bọn họ không có ở đây đã từng xuất hiện, hơn nữa cầm theo lá bùa còn lại từ hai mươi bảy năm trước thử kéo dài thời gian hiện thế của Anh Thi Đạo, bọn họ cũng thành công.

Theo kết quả bói toán mới nhất của Phùng Cổ Tuẫn, Anh Thi Đạo sau khi được người nhà họ Đồng phong ấn đã ổn định không ít, mọi người tạm thời có thể thở phào một hơi.

Đáng tiếc người nhà họ Đồng biến mất cũng đột ngột như lúc họ đến, sau khi việc phong ấn tạm thời Anh Thi Đạo hoàn thành bọn họ cũng đi mất, chỉ để lại lời nhắn khi nào đến thời điểm thích hợp bọn họ sẽ xuất hiện.

Mặc kệ nói như thế nào, hiện tại tuy rằng ba thứ còn lại cần tìm để phong ấn còn chưa rõ ràng, nhưng Anh Thi Đạo cũng không còn tình trạng bất cứ lúc nào cũng có thể hiện thế nữa, bọn họ vẫn còn thời gian.

Nhâm Lê không mở điều hòa, mà mở cửa sổ để cho gió hè thổi vào trong phòng, trong lúc mơ mơ màng màng, Nhâm Lê rơi vào giấc ngủ say.

Tiếng chuông cửa ‘đinh đinh’ vang lên.

Nhâm Lê giãy dụa mở mắt, khoác áo ngoài vào chuẩn bị ra mở cửa.

Khi xuống giường, cậu đột nhiên cảm thấy có gì đó là lạ.

Lúc này, chuông cửa lại ‘đinh đinh’ một tiếng, Nhâm Lê không kiên nhẫn hô lên.

“Đến đây đến đây, ai vậy?”

Có lẽ vì hoàn cảnh từ nhỏ đến lớn có chút khác biệt, Nhâm Lê không hề bị tiếng đập cửa đột ngột lúc nửa đêm dọa sợ, dù sao cậu cũng không làm việc gì sai trái, không sợ quỷ gõ cửa.

Nhâm Lê xuống giường, lúc đi ngang qua phòng khách còn thuận tiện liếc mắt nhìn đồng hồ, mười hai giờ.

Nhâm Lê thoáng có chút nghi hoặc, vừa rồi khi cậu nhắn tin xong với Nghiêm Dương thì đã hơn mười một giờ rưỡi, chẳng lẽ mình chỉ ngủ nửa giờ? Nhưng lại ngủ say đến mức không bình thường.

Ngoài cửa lại truyền đến một tiếng chuông cửa khiến Nhâm Lê không nghĩ thêm được nữa, cậu đi đến lỗ mắt mèo trên cửa nhìn ra bên ngoài, một người mặc quần áo nhân viên bưu điện Trung Quốc đứng ở ngoài cửa, trên tay còn cầm theo một gói bưu kiện.

Nhâm Lê nhíu mày, đột nhiên thấy lạnh cả sống lưng.

Giờ đã hơn nửa đem, sao lại còn người đến đưa bưu kiện chứ? Cái khác không nói, bản thân mình tuyệt đối không thể bình tĩnh trước gói bưu kiện khiến cho người ta đổ mồ hôi này.

Khi Nhâm Lê đang do dự có nên quay lại giường hay không, cửa ‘kẹt’ một tiếng, chậm rãi mở ra…

Nhâm Lê mở mắt, cầm di động bên gối lên ghé mắt nhìn, tốt lắm, bốn giờ, xem ra vừa rồi chỉ là một giấc mơ.

Nhâm Lê nhắm mắt lại muốn tiếp tục ngủ, nhưng làm thế nào cũng không thể buồn ngủ trở lại, đầu óc cũng không tự chủ được suy nghĩ về giấc mơ vừa rồi.

Người sẽ không vô duyên vô cớ nằm mơ, huống chi là những người thuộc giới tu đạo như bọn họ, có thể nói mỗi khi bọn họ có một giấc mơ đều ít hoặc nhiều dự báo việc gì đó, giấc mơ của mình vừa rồi đại biểu cho thứ gì chứ?

Nhâm Lê đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy một tiếng ‘đinh đinh’.

Cậu nuốt một ngụm nước bọt, tiếng vừa rồi là tiếng chuông cửa…

Nhâm Lê chần chừ, mình nên đứng dậy ra mở cửa hay là tiếp tục nằm ở trên giường giả chết đây?

‘Đinh đinh đinh đinh đinh đinh’, lại một loạt tiếng chuông cửa truyền đến, Nhâm Lê quyết định, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, mình vẫn nên giả chết quên đi.

Ngay khi cậu chuẩn bị dùng chăn che đầu không thèm để ý đến tiếng chuông cửa nữa, chuông báo của di động lại truyền đến.

Nhâm Lê bất đắc dĩ cầm di động lên xem, là một dãy số lạ, nội dung tin nhắn chỉ có hai chữ.

[Mở cửa.]

Nhâm Lê rụt cổ, quyết định đau dài không bằng đau ngắn, mặc quần áo vào xuống giường.

Khi đi ngang qua phòng khách, cậu cố ý đưa mắt nhìn đồng hồ, bốn giờ.

Nhâm Lê không định nhìn qua lỗ mắt mèo nữa, người ngoài cửa nếu là người thì cậu mở ra cũng không gặp nguy hiểm, nếu ngoài cửa là quỷ thì cậu muốn nhìn xem là loại quỷ gì mà dám đến gõ cửa nhà mình.

Nhâm Lê chậm rãi kéo cửa mở ra.

“A Tu… Hi Hi…?”

Nhâm Lê không thể tin nổi nhìn Chung Ly Tu ôm Hi Hi hiện ra trước cửa nhà mình, giây tiếp theo, cậu nhanh chóng mở cửa ra.

Chung Ly Tu đứng ngoài cửa không có ý muốn đi vào, chỉ đưa Hi Hi cho Nhâm Lê.

Nhâm Lê nhanh chóng đón lấy Hi Hi đã mất tích lâu ngày.

Hi Hi giống như đang ngủ, ôm một cái gương đồng lặng yên nằm trong lòng ngực của Nhâm Lê, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, không biết đang có giấc mơ đẹp như thế nào.

“A Tu anh không đi vào sao?”

Nhâm Lê nhìn Chung Ly Tu nãy giờ vẫn đứng ngoài cửa hỏi.

Chung Ly Tu lắc đầu, mi gian lộ vẻ lạnh lùng.

“Anh của cậu đâu?”

Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lẽo, không giống người sống.

Nhâm Lê ngẫm nghĩ.

“Hôm nay chắc là phải ở bệnh viện trực ca đêm.”

Chung Ly Tu gật đầu, để lại một câu ‘Cô ấy không sao’ rồi biến mất trước cửa nhà Nhâm Lê.

Hàng hiên vắng lặng, giống như chưa từng có người xuất hiện ở đây vậy.

Nhâm Lê đau đầu dùng chân đóng cửa lại, ôm Hi Hi lên giường, oán thầm nói:

“Này rốt cuộc là cái gì chứ, tìm anh tôi còn đến hỏi tôi, tự mình đi tìm không giống nhau sao.”

Nói xong lại nhìn Hi Hi ngủ thật an ổn, nhịn không được hôn lên trán bé, thở dài nói:

“Bảo bối con rốt cuộc cũng về nhà rồi, cha nhớ con muốn chết. Heo con lười biếng, ngủ say như chết.”

Nhâm Lê muốn gỡ tấm gương đồng trong tay Hi Hi xuống, ai ngờ Hi Hi ôm chặt không phải bình thường, giống như bị tấm gương đồng kia đeo dính lên người.

Nhâm Lê kéo nửa ngày cũng không kéo ra được, ngáp một cái, dứt khoát không thèm để ý đến tấm gương kia nữa, dù sao con gái của mình cũng không phải đứa trẻ bình thường, ôm gương ngủ cũng không có vấn đề gì.

Nhâm Lê trải qua một loạt tình huống vừa rồi liền buồn ngủ trở lại, xoa xoa mắt đẩy Hi Hi vào bên trong, mình thì xoay người lên giường.

Trước khi nhắm mắt, cậu vẫn còn suy nghĩ, câu nói ‘Cô ấy không sao’ của A Tu có ý nghĩa gì?

Sáng sớm hôm sau, Nhâm Lê bị Nghiêm Dương lay tỉnh.

“Anh làm gì…?!”

Người nào đó chưa tỉnh ngủ nổi giận thét lên với Nghiêm Dương đang mặc đồng phục cảnh sát ở bên cạnh.

“Đây là có chuyện gì?”

Nghiêm Dương thấy Nhâm Lê đã tỉnh, dáng vẻ khẩn trương chỉ vào bên cạnh cậu hỏi.

Nhâm Lê trợn mắt trừng Nghiêm Dương.

“Con gái anh, không biết sao?”

Nghiêm Dương dở khóc dở cười.

“Anh đương nhiên biết con bé là Hi Hi, vấn đề là, vì sao con bé lại bất tỉnh?”

Nhâm Lê miễn cưỡng nói:

“Anh chưa từng thấy trẻ con bám giường à? Hi Hi của chúng ta…”

Nói được một nửa, Nhâm Lê đột nhiên mở to hai mắt.

Tất cả mọi người đều từng gặp qua đứa trẻ thích bám giường, nhưng Hi Hi nó không phải là trẻ con bình thường, huống chi trước đó A Dương nhất định là đã gọi Hi Hi dậy, không thấy con bé tỉnh mới túm mình dậy.

Nghiêm Dương cau mày, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Hi Hi.

“Ngủ thế này… cũng quá say đi?”

Nhâm Lê nhanh chóng ngồi dậy.

“Đi, đến bệnh viện tìm anh em, ngày hôm qua Hi Hi là do Chung Ly Tu mang đến, anh ta đi tìm anh em…”

Nghiêm Dương thấy phản ứng của Nhâm Lê cũng hoảng sợ, không nói hai lời liền ôm Hi Hi chạy ra bên ngoài, Nhâm Lê tùy tiện mặc một bộ quần áo vào, cầm chìa khóa rồi chạy theo.

Nghiêm Dương xoay tay lái, không ngừng an ủi Nhâm Lê.

“Đừng nóng vội, vừa rồi không phải em cũng nói rằng Chung Ly Tu từng nói con bé không có việc gì sao?”

Nhâm Lê ôm Hi Hi, ngữ khí không ổn nói:

“Vừa rồi em cũng bị dọa, một đứa nhỏ đang yên ổn sao lại hôn mê như thế, không được, việc này nhất định phải tìm A Tu hỏi rõ ràng.”

“Tới rồi, em lên trước đi, anh gửi xe.”

Nhà Nhâm Lê cách bệnh viện Đông Tân quả thực rất gần, chỉ chốc lát sau đã đến nơi.

Nhâm Lê cũng không khách sáo, ôm Hi Hi chạy lên tầng trên, dọc đường đi mấy bác sĩ cùng y tá nhìn thấy đều mở to mắt há hốc miệng.

Chưa từng nghe nói Viện trưởng có con gái… Nhìn thái độ khẩn trương kia xem, quả thực là con gái mình… Nhưng vì sao Viện trưởng lại phải ôm cô bé đó chạy đến văn phòng của phó Viện trưởng chứ?

Chẳng lẽ… Cô bé kia thực ra là con của phó Viện trưởng…?