Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 49: Đêm trăng nông thôn – 5

“Có.”

Nghiêm Dương gật đầu.

“Trước kia anh cảm thấy việc này rất quỷ dị, nhưng hiện tại lại cảm thấy rất bình thường.”

“Là gì?”

Nhâm Lê cắn hai ba miếng đã ăn xong dưa chuột, rút tờ giấy lau lau tay, sau đó thuận tay ném tờ giấy lên mặt bàn.

“Là một chuyện cuối cùng.”

Nghiêm Dương cười cười, sau đó nhìn đồng hồ.

“Hy vọng hôm nay có thể kể xong nó.”

“Đại khái khoảng một tuần sau, anh đột nhiên phát hiện những thứ trong nhà đều nhiều hơn một bộ. Không phải toàn bộ, mà là những thứ anh dùng đều nhiều hơn một bộ. Từ mấy thứ nhỏ như khăn mặt đến lớn như quần áo, thậm chí ngay cả bát ăn cơm cũng nhiều hơn một phần, hơn nữa bát cơm cũng được bày ra trên bàn, trong bát cũng có cơm. Anh từng lén nhìn qua, khi cơm nước xong bà nội luôn đem đồ ăn trong bát đổ vào cái hốc cạnh cây hòe, thời điểm đó bà nội đã không cho anh đến chơi gần cây hòe nữa. Có một lần anh tò mò, khi bà nội vừa mới đổ cơm vào cái hốc kia xong, đến lúc ngủ trưa liền chạy đến chỗ cái hốc kia nhìn xem, kỳ lạ chính là anh căn bản không nhìn thấy thức ăn mà bà nội đổ vào.

Em không biết loại cảm giác này kỳ quái như thế nào đâu, hễ là thứ gì chuẩn bị cho em đều có nhiều hơn một phần, thật giống như em còn có một người anh em nữa, nhưng hiện tại ngẫm lại, mấy thứ kia chắc là chuẩn bị cho ‘người anh em’ của anh.”

Nghiêm Dương bất đắc dĩ thở dài, năm đó anh chỉ cảm thấy kỳ quái, tâm tình hiện tại lại rất phức tạp. Bà nội giấu diếm mấy thứ kia cũng là vì muốn tốt cho mình, nhưng lại có cảm giác không được tự nhiên không nói nên lời.

“Bà nội thật sự đã khổ tâm suy nghĩ rồi.”

Nhâm Lê đưa tay nâng cằm, trên gương mặt búp bê tràn đầy vẻ tôn kính.

“Em không biết loại vẻ mặt cùng với động tác như thế này rất kỳ lạ sao?”

Nghiêm Dương buồn cười nhìn vẻ mặt nghiêm túc cùng động tác ngả ngớn kết hợp với nhau của Nhâm Lê, cứ thế làm ra bộ dáng chẳng ra sao cả.

“Không biết, em chỉ cảm thấy tư thế này rất thoải mái.”

Nhâm Lê bĩu môi, vẫn làm động tác không ra sao như trước.

“Em thoải mái là được rồi.”

Nghiêm Dương không thèm để ý, dù sao nhóc con nhà mình bất kể nhìn như thế nào cũng đều thấy đáng yêu.

“Đúng rồi, vì sao lại nói bà nội khổ tâm suy nghĩ? Anh còn chưa hiểu rõ vì sao bà lại làm như vậy. Từ sau khi trong nhà có thêm một phần đồ dùng, thân thể bà nội liền càng ngày càng kém, luôn luôn sinh bệnh, hôm nay phát sốt ngày mai lại cảm nắng, hơn nữa bà nội còn rất không may, đi đường luôn bị vấp ngã.”

Nghiêm Dương giống như là đang nén giận, bà nội đối với anh thực sự rất tốt, lần đó tình trạng thân thể bà nội như thế, khiến cho anh đến giờ cũng khó có thể quên.

“Cho nên mới nói là bà nội khổ tâm suy nghĩ, không chỉ có khổ tâm suy nghĩ, bà nội quả thực là một thiên tài.”

Hiện tại Nhâm Lê tràn ngập cảm giác kính nể bà nội của Nghiêm Dương, không nói đến bà nhọc lòng như thế nào để bảo vệ Nghiêm Dương, ngay cả sự thông minh cùng tài trí của bà đã khiến mình phải mặc cảm rồi.

“Em kể cho anh một câu chuyện cũ, là chuyện từ nhiều năm trước. Có một đứa bé từ khi sinh ra thân thể đã rất không tốt, ba ngày bệnh nhẹ bảy ngày bệnh nặng, nếu không phải cha mẹ đứa bé này giàu có lắm của cải, nó thật sự là không lớn nổi. Đôi vợ chồng kia cũng là lớn tuổi mới sinh được một đứa con, hơn nữa đứa bé kia còn là đời thứ ba trong mấy đời độc đinh, tự nhiên là bảo bối cầu được. Bọn họ nghĩ đứa nhỏ này cứ bệnh mãi cũng không phải là cách, dù sao cũng phải tìm được thuốc chữa cho dứt hẳn. Bà nội nhà này cũng là một người khôn khéo, thấy con trai cùng con dâu mang cháu nội đi rất nhiều bệnh viện lớn nhỏ cũng không tra ra được cháu nội bảo bối sao lại dễ sinh bệnh như vậy, liền đặt tâm tư đến chỗ khác. Đôi vợ chồng kia lúc đầu cũng không muốn, nhưng thân thể của đứa nhỏ càng ngày càng yếu hơn, mắt thấy sắp không được, đành phải cắn răng đưa đứa nhỏ đến chỗ ‘đại tiên’ mà bà nội nói. ‘Đại tiên’ này cũng là người có bản lĩnh, hơn nữa nhà này trả tiền không ít, liền thật sự bói cho họ một quẻ.

Trên quẻ nói đứa nhỏ này đời trước cũng không phải người đại gian đại ác, nhưng lại chọc không ít họa, vốn không thể đầu thai làm người, nhưng may mắn là kiếp trước đứa nhỏ này vô tình cứu được chân long thiên tử của triều đại ấy, đây là việc thiện lớn tích được thánh đức, việc này khiến cho ngay cả phán quan cũng không thể đưa ra quyết định rõ ràng cho đứa bé kia, dứt khoát vung tuyệt bút lên cho nó đầu thai làm người, hơn nữa còn để cho toàn bộ tội nghiệt nó tạo ra đời trước đều dồn lên đời này, sống hay chết tùy vào tạo hóa. Đại tiên kia nghĩ tới nghĩ lui liền chỉ cho nhà này một cách, bảo họ làm như mình còn có một đứa con lớn, bất kể thứ đồ dùng gì cũng đều làm hai phần, hơn nữa còn gọi tên ‘đứa con lớn’ kia bằng tên của đứa nhỏ hiện tại, như vậy oan có đầu nợ có chủ gì cùng đều báo lên trên người ‘đứa con lớn’ không tồn tại kia, đứa nhỏ sau đó tự nhiên không còn bệnh tật gì nữa. Hơn nữa ‘đứa con cả’ kia không thể chỉ là hình thức, nhất định trong lòng phải toàn tâm toàn ý coi như ‘đứa con cả’ kia còn tồn tại, cho đến khi đứa nhỏ kia trưởng thành mới có thể từ bỏ.

Người nhà kia sau khi nghe xong, cũng chỉ có thể làm theo phương pháp của đại tiên kia. Thân thể đứa bé kia quả nhiên từ từ tốt lên, nó cũng thực sự cho rằng mình có một người ‘anh’ nhìn không thấy. Cho đến khi nó trưởng thành, đôi vợ chồng kia mới đem hết sâu xa năm đó nói ra.”

Nhâm Lê liếʍ liếʍ môi, nghiêng đầu nhìn Nghiêm Dương.

“Có liên tưởng gì không?”

Nghiêm Dương vốn cảm thấy chuyện cũ Nhâm Lê kể không có chút liên quan gì đến chuyện mà mình gặp được, nhưng khi nghe nói đại tiên kia bảo người nhà chuẩn bị hai phần đồ dùng liền hiểu rõ, nhưng khi nghe xong toàn bộ câu chuyện vẫn cảm thấy có khác biệt với chuyện của mình.

“Dù thế nào anh vẫn cảm thấy ngoại trừ việc chuẩn bị hai phần đồ dùng, câu chuyện này không có liên hệ gì đến anh…”

“Cho nên mới nói bà nội của anh thông minh đó!”

Nhâm Lê vỗ đùi, tán thưởng.

“Bà nội anh có thể nói là đảo ngược lại toàn bộ, hơn nữa còn lật ngược tất cả. Anh xem, vốn đứa bé kia thân thể suy yếu, bà của anh liền kéo thân thể suy yếu lên người mình. Sau đó nhà bọn họ thực thể hóa một người không tồn tại, để cho nó chịu tất cả tai họa, bà của anh thực thể hóa người vốn đã chết, bảo nó không được trêu chọc anh, mà hậu quả của tất cả những việc này đều do một mình bà gánh vác.”

Nhâm Lê vốn đang kích động, nhưng càng nói giọng càng thấp, bởi vì cậu biết cái giả phải trả nếu như làm việc này.

Trong lòng Nghiêm Dương chấn động mạnh, anh thật không ngờ bà nội vì anh mà phải trả giá nhiều như thế. Thậm chí tất cả những mầm tai vạ này đều bởi vì anh không nghe lời bà nội nói, khiến cho ‘em trai’ vốn đã chết đi lại ‘sống’ lại một lần nữa. Lớn dần lên, bà nội đúng là vào năm anh trưởng thành mà…

Trong phòng im ắng, hai người đều không nói gì, một người đang chìm đắm trong nhớ nhung, một người chìm đắm trong cảm động, cho đến khi chuông điện thoại di động của Nghiêm Dương phá vỡ sự yên lặng này.

“A lô? Cái gì?! Tôi biết rồi, tôi đến ngay đây.”

Nghiêm Dương vội vàng buông điện thoại xuống, sau đó nói với Nhâm Lê:

“Bệnh viện Đông Tân xảy ra án mạng, anh muốn qua xem một chút, em đi không?”

“Đương nhiên là đi, nói như thế nào thì em cũng là Viện trưởng mà.”

Nhâm Lê nghĩ đến vài ngày nay bệnh viện không được bình yên, không chút do dự trả lời.

Nghiêm Dương khoác thêm một chiếc áo khoác, sau đó cầm chìa khóa trên bàn.

“Vừa đi vừa nói, anh cảm thấy vụ án lần này không thoát được có liên quan đến ‘em trai’ của anh.”

Trên xe.

Nghiêm Dương đánh tay lái, thuần thục phóng xe về hướng bệnh viện Đông Tân.

“Người chết là phụ nữ có thai, kiểu chết giống như hai mươi bảy năm trước.”

“Giống nhau sao?”

Nhâm Lê hít vào một hơi thật sâu, chuyện hai mươi bảy năm trước chẳng lẽ lại phải diễn ra?

“Làm sao vậy?”

Nghiêm Dương biết năm ấy mình sinh ra đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng lại không biết tính nghiêm trọng của sự việc.

Nhâm Lê vội vàng kể tóm tắt sự việc trong hai ba câu, Nghiêm Dương nghe xong, trầm mặc, sau đó nói:

“Hẳn là không phải, anh cảm thấy lần này là bởi vì ‘đứa bé quỷ’.”

“Vì sao?”

Nhâm Lê hiếu kỳ hỏi, Nghiêm Dương sao lại có ý nghĩ như vậy, việc này như thế nào cũng không có liên quan quá lớn đến ‘đứa bé quỷ’.

Nghiêm Dương hơi mỉm cười.

“Em cứ coi như giữa cặp song sinh có cảm ứng tâm linh rất tốt, chẳng qua anh không biết là nó muốn làm gì.”

Nói xong, xe cũng dừng lại.

Bệnh viện Đông Tân dù sao cũng là bệnh viện lớn, hơn nữa còn là bệnh viện tư nhân, cảnh sát chỉ có thể phong tỏa hết tầng xảy ra sự việc, khi hai người Nghiêm Dương đến, mọi người đã bị sơ tán đi hết, thi thể cũng được đưa vào phòng đông lạnh của bệnh viện.

“Ai u đội trưởng anh xem xem, người này chết cũng quá kỳ lạ rồi.”

Vương Nghị vừa nhìn thấy Nghiêm Dương liền hô to gọi nhỏ.

Nghiêm Dương hỏi Vương Nghị tình hình cụ thể, Nhâm Lê ở bên cạnh cau mày trà xét từ trường xung quanh, muốn phát hiện việc này có thật sự là do ‘đứa bé quỷ’ làm hay không.

“Ai, chị dâu, đã trễ thế này còn theo đội trưởng đến tăng ca sao?”

Vương Nghị giải thích xong tình hình cho Nghiêm Dương, liền mang theo nụ cười trêu chọc nhìn sang Nhâm Lê.

Nhâm Lê lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu ta, còn vô cùng có khí thế nói:

“Tôi là Viện trưởng của bệnh viện này, tôi không đến các người cũng phải đi tìm tôi.”

“A?!”

Vương Nghị choáng váng, cậu ta thật không nghĩ tới Nhâm Lê là Viện trưởng của một bệnh viện lớn như vậy.

“A cái gì mà a, nói, người kia chết như thế nào?”

Nhâm Lê liếc mắt nhìn Vương Nghị thật sâu rồi hỏi.