Trạm Trung Chuyển Tử Vong

Chương 26: Ảnh da thiểm tây – 7

Người nọ ngẩng đầu, mi gian trong trẻo nhưng lạnh lùng, dường như hoàn toàn không thèm để ý.

“Hi Hi đi rồi, thôn này liền ngày càng lụn bại. Hiện tại cô ấy xảy ra chuyện, con gái cùng trẻ con trong thôn dường như cũng không thể chống cự lại được lời nguyền rủa này.”

Nhâm Lê nhíu mày, theo thói quen đưa mắt nhìn Nghiêm Dương.

“Hi Hi, cùng với lời nguyền rủa của thôn này có liên quan gì?”

Nghiêm Dương suy đi tính lại vẫn không thể nào hiểu được, rốt cuộc hỏi ra.

“Không có liên quan gì.”

Người nọ hờ hững nói.

“Vậy…?”

Nghiêm Dương cũng nhíu mày.

“Thôn này vốn là bị nguyền rủa, khi Hi Hi chưa rời khỏi thôn, nguyền rủa trên cơ bản là bị chặn lại, sau khi Hi Hi theo em rời đi, nguyền rủa dần dần sống lại, hiện giờ, đã không còn gì có thể ngăn chặn nguyền rủa ấy nữa.”

Thấy người nọ không có chút ý tứ nào là sẽ trả lời, Nhâm Lê đành phải đảm nhận trách nhiệm làm người giải thích.

“Vậy nguyền rủa kia là cái gì?”

Y An vân luôn im lặng đột nhiên lên tiếng hỏi.

Người nọ nghe thấy lời của Y An, ngẩng đầu nhìn lên, giống như ánh sáng phá trời đáp:

“Người trong thôn Văn Thạch trên cơ bản đều chung một dòng máu, mà nguyền rủa chính là khiến cho người mang dòng máu này, cho dù chỉ là một phần của dòng máu, chết đi. Ban đầu người bị nguyền rủa chỉ hơi gầy yếu, so với người bình thường không có gì khác biệt, nhưng là dần dần, người sẽ càng ngày càng suy yếu, thân thể cũng gầy đi, đến cuối cùng chỉ còn lại da bọc xương.”

Nhâm Lê nghe xong lời người nọ nói, thật ra cũng không có phản ứng gì, xem ra là đã sớm biết, chỉ là nhìn người kia một cái, dường như có chút kỳ lạ người nọ từ lúc nào có lòng tốt giải thích thứ gì đó cho người khác như vậy.

Y An nghe xong cách nói ly kỳ bậc này, cũng không cảm thấy có chỗ nào sợ hãi, ngược lại còn đẩy kính mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười thản nhiên nói:

“Cảm ơn.”

Người nọ nhấp một ngụm trà, không tỏ vẻ gì cả.

Không có ai đặt câu hỏi liền không có ai trả lời nữa, trong phòng cũng trở nên yên tĩnh, Nhâm Lê đột nhiên vỗ tay, hơi bĩu môi lộ rõ gương mặt búp bê:

“Em đã quên nói với hai người rồi, anh ta tên là Tu.”

Nghiêm Dương cùng Y An hai người cũng nghe qua người khác gọi người nọ là ‘Tu’, cũng không nghĩ khi Nhâm Lê giới thiệu cũng chỉ có độc nhất một chữ như vậy, không thêm gì khác.

Y An lập tức hiếu kỳ hỏi:

“Chỉ một chữ ‘Tu’?”

Nhâm Lê nghiêng mình thở dài.

“Ừm, anh ta có họ đó, nhưng mà, nhà anh ta có quy tắc rất cổ quái, họ bình thường không thể nói cho người khác biết, nhưng em có đại khái có thể đoán được.”

Nghiêm Dương vỗ trán.

“Còn có họ không thể nói cho người khác sao…”

“Đúng, tuy rằng bọn họ không thể nói cho người khác biết, nhưng mọi người cũng có thể căn cứ vào tật xấu này mà đoán ra dòng họ của bọn họ.”

Nhâm Lê hoàn toàn thất vọng.

“Tu đúng không? Anh họ gì?”

Y An lên tiếng hỏi.

Anh biết việc này là không thích hợp, nhưng không biết vì sao, lại mở miệng hỏi ra.

“Anh họ, anh hỏi anh ta không bằng hỏi em, anh ta khẳng định là sẽ không nói cho anh biết đâu.”

Nhâm Lê cười hề hề với Y An nói.

“Chung Ly.”

Người bị Nhâm Lê quả quyết rằng sẽ không mở miệng lại không cho Nhâm Lê chút mặt mũi nào, chậm rãi nói ra họ của mình cho Y An.

Nhâm Lê ngừng cười, mờ mịt nhìn người kia.

“Tu…Chung Ly…Chung Ly Tu…”

Y An không kìm được mà lẩm bẩm, ánh mắt cũng dần trở nên mê mang.

Nghiêm Dương cách anh gần nhất là người đầu tiên phát hiện không ổn, huých Y An một cái.

“Tiểu Y?”

Y An phục hồi tinh thần, cười cười với mọi người.

“Thật xin lỗi, có chút thất thần.”

Chung Ly Tu vẫn cầm chén trà như trước, bộ dáng không hề suy suyển.

Nhâm Lê thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu với Chung Ly Tu, ngược lại còn hơi làm nũng với Nghiêm Dương:

“A Dương anh có đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm được chưa?”

Nghiêm Dương tất nhiên là nghe theo Nhâm Lê.

“Được, chúng ta đi ăn cơm.”

Nói rồi, liền đứng lên.

Nhâm Lê cười cười, cũng đứng lên rồi đi qua.

“Này, thật đói, bọn em đi ăn cơm trước, anh họ anh có muốn đi cùng không?”

Y An mắt nhìn Chung Ly Tu, nói:

“Anh đói không? Tôi đương nhiên cũng đi.”

Nói xong, là người đầu tiên đi ra khỏi phòng.

Nhâm Lê cười hề hề đi theo Y An ra ngoài, Nghiêm Dương nhìn lướt qua Chung Ly Tu, mời:

“Muốn đi cùng không?”

Chung Ly Tu không nói gì, chỉ lắc lắc đầu.

Đồ ăn cũng khá đơn sơ, ba món chay một món mặn, cơm cũng không được nấu bằng gạo tốt nhất, nhưng ba người thật sự rất đói bụng, bất kể hương vị có ngon hay không, ăn sạch sẽ đồ ăn.

Ăn cơm xong, ba người không có đi vào phòng trong, cũng không gọi chủ nhân thu dọn bát đũa, mà vẫn ngồi như vậy.

“Anh họ.”

Cuối cùng Nhâm Lê không nhịn được mở miệng trước.

Y An nhíu mày.

“Ừ?”

“Anh họ, anh có biết nhiều về nhà họ Nhâm không?”

Nhâm Lê ngẫm nghĩ, hỏi Y An một câu như vậy.

Nghiêm Dương ở bên cạnh, coi như là xem náo nhiệt.

Y An cười cười trào phúng.

“Dù sao cũng là mẹ anh, nhìn chung là đều biết hết.”

Nhâm Lê có chút đăm chiêu gật gật đầu.

“Dì út không hiểu vì sao, rất không thích loại năng lực này. Thực ra anh cũng có linh lực, nhưng mà dì út không hề khai phá linh lực trên người anh.”

Nét trào phúng bên khóe miệng Y An sâu thêm, không biết là đang nghĩ đến cái gì.

“Hi Hi cũng không phải là người, con bé vô duyên vô cớ bị đánh tan linh hồn, lần này đến đây, chính là đến vì nó. Em nghĩ, anh họ cũng biết không ít về thôn này đi.”

Y An gật đầu.

“Cơ bản là biết.”

Nhâm Lê ừ một tiếng.

“Hi Hi bảo chúng ta quay về tìm Tu, sau đó đi lấy một món đồ, A Tu chắc chắn là biết thứ đó. Trước đấy, hành động của em bị dì út phát hiện. Theo lý lần này nhất định là không làm gì được, không ngờ dì út lại đồng ý, đây là chỗ mà đến giờ em vẫn nghĩ mãi không ra, đương nhiên, điều kiện chính là anh họ rồi.”

Âm cuối của Nhâm Lê cao lên, không biết là muốn thể hiện điều gì.

“Em là đang trách anh sao?”

Y An cười như không cười nhìn Nhâm Lê.

Nhâm Lê rùng mình một cái, sau đó cười gượng hai tiếng.

“Đương nhiên là không, em đâu có nói nhiều như vậy.”

“Thế thì, nguyền rủa ở đâu?”

Y An hỏi.

“Em không biết.”

Nhâm Lê buông tay.

“A Tu đang trông coi chuyện này.”

Y An không hỏi chuyện về Chung Ly Tu, rõ ràng là ít nhiều cũng có hiểu biết về người này.

Dù sao, mạng lưới tình báo của Y thiếu gia cũng đã đặt ở trong này rồi.

“Hiện tại chúng ta cần phải làm gì?”

“Xuống mộ, tìm một thứ, cứu Hi Hi.”

Lần này trả lời Y An, chính là Nghiêm Dương.

“Đúng đúng.”

Nhâm Lê nhanh chóng gật đầu tỏ vẻ Nghiêm Dương nói đúng.

“Nhưng chuyện này cũng phải tìm A Tu thương lượng, chúng ta ngay cả thứ phải tìm là gì cũng không biết.”

“Một quyển sách, một bức ảnh da.”

Chung Ly Tu không biết từ lúc nào đã ra khỏi phòng.

“Sách…ảnh da…”

Nhâm Lê cau mày, nhắc lại.

“Đúng, Tiểu Hi chính là muốn các người đi tìm vật này, tôi chỉ biết là hai vật này nằm trong mộ cô ấy, nhưng cụ thể là tầng mộ nào, cũng không biết được.”

Chung Ly Tu bổ sung.

“Cho nên chúng ta phải đi tìm ở từng tầng mộ một?”

Nhâm Lê mở to hai mắt, này, Chung Ly Tu anh rốt cuộc có biết mộ và mấy thứ trong đó đều là thứ nguy hiểm không hả?!

Chung Ly Tu gật gật đầu, ngẫm nghĩ, lại giống như an ủi nói:

“Trong mộ Tiểu Hi không có.”

Nhâm Lê nhịn không được liếc mắt xem thường, vô nghĩa.

“Tôi muốn biết, chúng ta cần phải chuẩn bị những gì?”

Nghiêm Dương mở miệng hỏi.

Chung Ly Tu lắc đầu.

“Cậu đi, chịu chết.”

Nghiêm Dương mỉm cười.

“Thực ra tôi vẫn có chút tác dụng mà.”

Nhâm Lê gật đầu.

“Đúng vậy, A Dương đánh nhau rất giỏi đó.”

“Đánh nhau cùng với cương thi sao?”

Y An trào phúng.

“Cậu đi, cũng chết.”

Chung Ly Tu thản nhiên nói.

Y An im lặng.

Nhâm Lê cười.

“Như vậy là chỉ có hai chúng ta xuống dưới sao?”

Chung Ly Tu gật đầu.

“Không được.”

Nghiêm Dương là người đầu tiên phản đối.

“Thế giới phía dưới, không phải là do cậu quyết định.”

Chung Ly Tu thản nhiên nói.

Y An giận dữ cười.

“Chúng tôi có bao nhiêu người đi xuống, cũng không phải là do anh quyết định.”

Gương mặt không có chút cảm xúc nào của Chung Ly Tu cuối cùng cũng có biểu cảm, anh ta, nhíu mày.

“Vậy cậu nói, phải làm sao bây giờ?”