"Hoàng hậu, mẫu hậu phạt A Liên chép kinh Phật 100 lần, nàng chép thay cho nàng ấy đi"
"Được"
Nữ tử bạch y ốm yếu nằm trên giường bệnh nhìn bóng lưng vội vã rời đi, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống mu bàn tay nàng, thật nực cười, phận làm chính thê lại phải chép phạt thay cho một tì thϊếp thấp kém?!
......
"Hoàng hậu! Mẫu hậu phát hiện nàng chép thay cho A Liên phạt nàng ấy quỳ ngoài cung ba canh giờ! Tất cả là do nàng, vì sao lại không viết y như nét của A Liên?"
Tôn Diệm nhìn nữ nhân nhu nhược trước mắt, cuối cùng cũng chỉ lạnh lùng phất tay áo rời đi.
"Hoàng hậu, nàng lập tức đến trước cửa Từ Ninh cung quỳ cho trẫm!"
Phương Tình không nói gì chỉ mím môi nhìn nam nhân rời xa, đau lòng ngã xuống.
Vì sao? Vì sao cái gì cũng là A Liên, A Liên, A Liên?!
Nàng ta chỉ là hầu nữ thông phòng! Thân phận thấp kém, vì sao trong tim Thánh thượng cũng chỉ có nàng ta?!
Phương Tình được nha hoàn bồi đến Từ Ninh cung, dọc đường đi đều nhận được ánh mắt thương hại của các cung nữ, nô tài.
Nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ đi, thân là Hoàng hậu, đến kiệu cũng không được đi, trang phục đơn điệu, tẩm cung cũng chỉ có lác đác và người hầu hạ. Không bị bọn họ khinh bỉ cũng là tốt lắm rồi.
.....
Phương Tình sau bốn canh giờ dầm mưa cũng sớm đã không thể đứng dậy, ánh mắt mơ hồ nhìn A Nguyệt, cuối cùng cứ thế ngã xuống trước cửa cung.
"Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương thân thể suy nhược, dầm mưa lâu như vậy liền nhiễm phong hàn rồi, cần phải tịnh dưỡng thật tốt"
Tôn Diệm không nói gì chỉ gật đầu một cái, liếc nhìn nữ nhân thần sắc trắng bệch trên giường, cuối cùng cũng là mềm lòng cho thêm người đến hầu hạ Linh Phụng cung.
.....
Gần nửa tháng dưỡng bệnh, Phương Tình cũng đỡ hơn một chút, nhìn thấy cung điện lạnh lẽo năm xưa cuối cùng cũng đã có chút khí sắc liền vui vẻ không ít.
Chỉ là vui vẻ chưa kịp bao lâu thì tin dữ đã đổ lên đầu nàng. Trong cung loan truyền tin tức Phương Hậu lòng dạ thâm độc, ghen tị với Liên phi mà đầu độc vào canh dưỡng thai.
Tin này cũng nhanh chóng truyền đến tai Tôn Diệm, hắn liền phẫn nộ dẫn người đến Linh Phụng cung, khuôn mặt từ đầu đến cuối đều là vô cùng tức giận.
"Phương Tình! Ngươi cút ra đây cho trẫm!"
Phương Tình bị thị vệ vứt xuống trước mặt Tôn Diệm và Mặc Liên, đầu vì đập mạnh xuống nền đất mà ứa máu.
"Phương Tình! Con tiện nhân nhà ngươi, sao ngươi lại có thể hãm hại A Liên như thế?!"
Tôn Diệm giật ngược tóc Phương Tình ra sau, đôi mắt đỏ ngầu chỉ hận không thể đâm chết nàng ngay lập tức.
"Hoàng thượng, nếu thần thϊếp nói không làm, người sẽ tin sao?"
Phương Tình không nhìn hắn, hai mắt xinh đẹp nhắm nghiền. Hắn sẽ nghe nàng nói ư? Hay chỉ một mực tin tưởng A Liên bé nhỏ của hắn?
"Tiện ngươi còn dám giảo biện?!"
Phương Tình vẫn không nói gì, chỉ im lặng để hắn sỉ nhục.
Vốn nghĩ hắn sẽ phế hậu hoặc đày nàng vào ngục giam, chỉ là không nghĩ đến, hắn vậy mà lại cho người cưỡиɠ ɧϊếp nàng ngay trước mặt cung nữ, nô tài hầu hạ.
"Hoàng thượng! Hoàng thượng! Nương nương sẽ không bao giờ làm như vậy đâu, Hoàng thượng!"
Đám cung nhân quỳ rạp xuống đất cầu xin, nương nương bọn họ cả ngày đều nằm trên giường tịnh dưỡng, hơn nữa người tâm địa lương thiện, làm sao có chuyện hại hài tử của Liên phi kia?
"Câm miệng!"
Phương Tình nhìn bọn họ quát lớn, nếu như bọn họ cầu xin cho nàng như vậy há chẳng phải tìm đến cái chết sao?
"Lý Tú, ngươi cho người bắt Đại hoàng tử đến đây, để cho nó nhìn xem mẫu thân nó lăng loàn đến mức nào!"
Phương Tình nghe như sét đánh bên tai, khổ sở bò đến bên chân hắn níu lấy, nào còn dáng vẻ của mẫu nghi thiên hạ?
"Hoàng thượng, Phương Tình cầu xin người, cầu xin người. Người muốn làm gì thân thể nhơ nhuốc này cũng được, cầu xin người mà, đừng để A Hiên nhìn thấy, Hoàng thượng!"
Tôn Diệm lạnh lùng đá ngã Phương Tình, trong lòng chỉ dâng lên một cỗ kinh tởm.
"Còn không mau đi!"
Lý công công sợ hãi tuân mệnh, trong lòng hắn đều là thương xót cho Phương Tình. Một đời thiện lương như thế, cuối cùng lại bị chính phu quân của mình sỉ nhục.
.....
Phương Tình nhìn bốn, năm gã nam nhân cao lớn trước mặt, lại thấy hài tử của mình bị trói đằng xa, đau lòng hướng mắt về phía nàng.
Một khắc sau đó, một gã nam nhân tiến đến xé nát y phục của nàng rồi nhào đến như một con thú đói khát.
"Quả nhiên là nữ nhân của Hoàng đế, ngon đấy, hahahaha"
Nàng uất hận nuốt ngược nước mắt vào trong, hai tay gầy gò nắm chặt lại, nhìn bọn hắn ghê tởm làm trên người nàng.
"MẪU THÂN!!!"
Tôn Hiên hét lớn nhìn mẫu thân hắn, nhìn từng thân ảnh ghê tởm kia ra vào trong người mẫu thân hắn, bảo hắn chấp nhận làm sao đây?
Lý công công đứng từ xa cuối cùng không nhịn được nữa, đứng lên chắn trước mặt Tôn Hiên, nhẹ nhàng an ủi hắn.
"Đại hoàng tử, mau nhắm mắt lại, Hoàng hậu nương nương sẽ không muốn người nhìn thấy đâu"
Tôn Hiên lặng lẽ nhắm mắt vào, một giọt nước mắt rơi xuống. Thù của mẫu thân, hắn nhất định sẽ trả!