Editor: tiểu mao
Nguồn: Cung Quảng Hằng
Bát hoành thánh
nhỏ
sương mù mông lung, gương mặt
nhỏ
nhắn của Trần Hi càng thêm xinh đẹp mơ màng.
Lục tổng lại tức điên lên.
Thiếu chút nữa quăng luôn đôi đũa vào mặt
cô,
anh
lạnh lùng
nói: “Câm miệng, ăn
đi.”
Thấy Trần Hi lơ ngơ rồi uất ức chớp chớp mắt, ngoan ngoãn cúi đầu ăn, Lục Chinh ngồi trong cái quán bán đồ ăn nhanh
nhỏ
hẹp chẳng hợp với bộ tây trang giày da
trên
người, trầm mặc nhìn cái miệng
nhỏ
của
cô, chỉ ăn
một
bữa sáng rất bình thường mà nhìn
cô
có vẻ vô cùng hạnh phúc.
cô
ăn
một
cái bánh bao
nhỏ, cảm thấy hương vị rất ngon, mở to mắt đẩy đẩy bánh về phía Lục Chinh; “anh
cũng ăn
đi.” Trong mắt
cô
đều là chờ mong, Lục Chinh im lặng xua xua tay, bảo
cô
ăn
một
mình thôi. Trần Hi dựa vào bàn, cười bẽn lẽn với
anh, lúc này mới cúi đầu hạnh phúc ăn tiếp.
cô
ăn tới mức mắt cũng
không
buồn nhấc. (gốc là đầu
không
buồn nâng, nhưng ăn mà cứ cúi mặt
thì
nó hơi kỳ)
Nên
không
thấy ngay lúc này, ánh mắt Lục Chinh vẫn luôn dừng
trên
người
cô.
Ăn bữa sáng này Trần Hi cảm thấy cả người ấm áp hẳn, hơi no no rồi,
cô
hạnh phúc mỹ mãn đẩy cái bát
đã
được ăn sạch ra, cười
một
cái với Lục Chinh,
nói: “Cảm ơn
anh, mấy mon này đều rất ngon.”
Giọng
cô
như ngập tràn lòng cảm kích với đồ ăn, Lục Chinh
không
nói
gì, im lặng lái xe đưa
cô
tới trường.
Lúc này bên ngoài trường học nơi nơi đều là xe riêng, đây là trạng thái bình thường ở cấp ba Thừa Đức, Trần Hi cũng
không
cảm thấy có vấn đề gì, nhưng lại nghe thấy Lục Chinh mở miệng
nói: “Bình thường em hay
đi
bộ tới trường?” Tuy là
anh
đã
sớm quên
đi
cuộc sống học đường, nhưng nhiều hay ít vẫn nhớ mấy cấp ba tư thục như này
đã
đua đòi thành phong trào.
Trần Hi ăn mặc đơn giản quê mùa, lại
không
có siêu xe đón đưa, nhìn qua đúng là con quỷ nghèo, sao lại có thể đứng yên trong cái trường này?
“Có ai bắt nạt em
không?” Nhớ tới mấy tin tức bắt nạt trong trường thường xuyên được đăng lên, Lục Chinh đột nhiên mở miệng hỏi.
“Khương Noãn
sẽ
bảo vệ em. Từ lúc em bắt đầu lên cấp ba, Khương Noãn
đã
luôn che chở cho em, chưa từng để em bị người khác bắt nạt.” Trần Hi biết chuyện Lục Chinh
đang
hỏi mình là gì,
cô
quay sang ngại ngùng cười với Lục Chinh
một
cái,
nhỏ
giọng
nói, “Cậu ấy còn từng vì em mà đánh nhau, nhưng mà cứ
không
chịu thừa nhận.”
Lúc ấy
cô
vừa mới lên cấp ba, toàn bộ cấp ba chính là thiên hạ của kẻ có tiền,
cô
không
có bối cảnh, lại còn
thật
thà dễ bắt nạt, càng muốn mạng hơn là vì thành tích tốt nên luôn được các thầy
cô
khen ngợi, thường đứng trước lớp trả lời câu hỏi, giải đề. Có lẽ giáo viên cho đây là cách mình thể
hiện
sự
yêu
mến với học sinh đó, nhưng ở cấp ba như thế này
thì
đây lại có nghĩa là bị người khác căm ghét.
Cho dù có Khương Noãn ngay lúc
cô
vừa nhập học
đã
tuyên cáo chủ quyền bắt nạt
cô, nhưng vẫn có kẻ nóng lòng muốn thử, muốn đè ép
cô.
Bởi vì
cô
dễ ức hϊếp,
không
có sức phản kháng, còn luôn mang bộ dạng rầu rĩ.
Khương Noãn liền đánh nhau với kẻ đó, vì thế mà bị mời phụ huynh, lúc Trần Hi hỏi tới, Khương Noãn lại chỉ
nói
là
không
cho phép con mồi của mình bị người khác càm
đi, bởi vì đây chính là uy nghiêm của
một
giáo bá.
cô
nhớ tới Khương Noãn, lại nhìn về Lục Chinh, cong cong đôi mắt, nghiêng đầu
nói, “Hai người đều rất tốt.”
Tuy cuộc sống
cô
đầy trắc trở, nhưng lại luôn gặp được những người rất tốt, giúp
cô
đi
qua từng đoạn đường khó khăn. Trần Hi vô cùng cảm ơn, cũng cảm thấy bản thân mình rất may mắn, Lục Chinh đột nhiên nhàn nhạt
nói: “Sau này có thể
nói
cho
anh,
anh
sẽ
bảo vệ em.”
Thấy Trần Hi ngây người nhìn mình, Lục Chinh nhìn cái đồng hồ đắt tiền
trên
cổ tay mình, thò người tới trước mặt Trần Hi mở cửa giúp
cô, “Em nên
đi
học rồi.”
anh
nói
chuyện làm ngắt đoạn suy nghĩ của Trần Hi,
cô
gái
nhỏ
vừa ngó sang, lập tức vội vội vàng vàng đeo cái cặp to chạy ra ngoài.
cô
ôm cặp sách, nhanh như chớp biến mất trong trường.
Tới tận khi bóng dáng ấy biến mất trong sân trường, Lục Chinh mới lái xe rời
đi.
Bởi vì do ngồi xe tới, tuy là hôm nay
đi
ăn sáng nhưng Trần Hi vẫn như bình thường, đúng giờ vào học mọi ngày. Trái phải chỗ
cô
đang
có mấy nữ sinh ngồi quanh, đều là tiểu đội
nhỏ
thích tìm đường chết của Khương Noãn.
Thấy Trần Hi vào lớp, Trần Mỹ Mỹ là đầu tàu gương mẫu, nhét bình giữ nhiệt vào tay
cô
trước tiên, Trần Hi cúi đầu ợ
một
tiếng, thấy Trần Mỹ Mỹ
đang
chờ mong nhìn mình,
cô
do dự
nói, “Mấy món hôm qua tớ còn chưa ăn.”
Hôm qua tới Khương gia nên đương nhiên
không
thể mang theo mấy cái bình giữ nhiệt kia được, thế là đành để lại lớp.
“Đồ hôm qua thôi vứt
đi.” Trần Mỹ Mỹ
không
để tâm
nói.
Đối với bọn họ mà
nói,
một
bữa cơm
không
ăn đổ
đi
cũng
không
tính là gì.
“không
được. Ai ơi bưng bát cơm đầy, dẻo thơm
một
hạt, đắng cay muôn phần*.” Trần Hi nghiêm túc
nói.
gốc là谁知盘中餐,粒粒皆辛苦, dịch là ai hay bát cơm đầy, từng hạt là vất vả, mình chuyển thành câu ca dao của Việt Nam, nếu ai thấy
không
ổn
thì
mình
sẽ
đẩy về câu ban đầu.
Trần Mỹ Mỹ thấy khóe miệng tiểu Khúc run rẩy
một
chút.
“Cậu...nói
rất đúng. Lãng phí đồ ăn là chuyện đáng xấu hổ, nhất định phải ngăn chặn! Tiết kiệm vạn tuế!” Trần Mỹ Mỹ từ lúc lập nên quan hệ tiền bạc với Trần Hi, liền cảm thấy quan hệ này rất cứng. Dù sao cái gì gì ấy... Bất luận quan hệ nào cũng đều rất yếu ớt, nhưng chỉ có quan hệ tiền bạc, chỉ cần có tiền, vĩnh viễn
không
gì phá bỏ được! (nó lại chí lý)
Bởi vậy, Trần Mỹ Mỹ giờ
đã
khai thông tư tưởng, cảm thấy quan hệ giữa mình và Trần Hi cực kỳ tốt, cười hiền lành thò qua hỏi han ân cần Trần Hi, thuận tiện cầm giúp cái cặp
trên
lưng.
sự
ân cần này miễn bàn
đi, mấy nữ sinh đều cảm thấy Trần Mỹ Mỹ
rõ
là chân chó, vậy mà lại
đi
giành trước
một
bước. Trần Hi cũng thấy quái quái, nhìn Trần Mỹ Mỹ lấy lòng mình như vậy,
cô
do dự hỏi: “Cậu muốn mua thêm bùa à?”
Trần Mỹ Mỹ:...
cô
bạn cố gắng cười
một
cái, kéo Trần Hi qua
một
bên, đè thấp giọng
nói: “Trần Hi, cậu có cái...”
cô
chớp chớp mắt, thấy bộ dạng Trần Hi lơ nga lơ ngơ, càng
nói
nhỏ
thêm, “Bùa đào hoa, giúp người ta được vận đào hoa ấy.”
cô
bạn là kẻ học dở,
không
có chấp niệm với chuyện thi đại học, dù sao đến lúc đấy xuất ngoại là tốt rồi, đương nhiên cũng hi vọng giống với những
cô
gái
ở tuổi này, có
một
mối tình đầu. Trần Hi có bản lĩnh như vậy, nếu có được bùa đào hoa gọi hoa đào, để mình gặp được
một
tiểu soái ca, tuổi xuân tươi đẹp này cũng
không
quá mệt mỏi đúng
không?
Ánh mắt Trần Hi trở nên nghiêm túc.
“Cậu muốn
yêu
sớm!”
cô
nhìn Trần Mỹ Mỹ lên án.
Trần Mỹ Mỹ đón nhận ánh mắt
không
tán đồng kia, nghi ngờ sâu sắc rằng có phải
cô
bạn này là người tối cổ hay
không.
Mười tám tuổi
nói
chuyện
yêu
đương mà còn
nói
là
yêu
sớm?
“Thi đại học ở ngay phía trước mà còn
nói
chuyện
yêu
đương
thì
đều là
yêu
sớm.
không
được, bây giờ điều quan trọng nhất
không
phải là
yêu
đương mà là thi vào đại học.” Trần Hi nghiêm túc lên, thấy Trần Mỹ Mỹ chán nản nhìn mình,
cô
từ tốn
nói, “Bùa đào hoa
thì
tớ có, nhưng giờ
không
thể bán cho cậu.”
Sắp thi đại học, giờ là thời điểm quan trọng cỡ nào, sao có thể
yêu
đương được, sao có thể vô trách nhiệm với cuộc sống của mình như thế? Trần Hi thấy chuyện tình cảm đều do lựa chọn của mỗi người, cái này
không
sai, nhưng nó cũng
không
thể quan trọng bằng cuộc sống của mình. Muốn
yêu
đương, bọn họ còn trẻ như vậy, sau khi thi đại học xong còn có cả tá thời gian
nói
chuyện
yêu
đương, sao lại cứ nhắm lúc năm cuối, ngay thời điểm then chốt mà
nói
chuyện
yêu
đương nhở?
cô
biết mình là người cổ hủ, nhưng vẫn
không
nhịn được.
“Thi
không
đậu nổi mà.” Trần Mỹ Mỹ buồn bực
nói.
Ngay khi
cô
bạn lén lút muốn mua bùa từ Trần Hi, mấy nữ sinh kia
đã
vây lại đây, nghe thấy oán giận của Trần Mỹ Mỹ, đều sôi nổi gật đầu.
Nhà bọn họ đều rất giàu, giáo viên dạy kèm mời tới
không
ít
thì
nhiều, nhưng thành tích cứ lẹt đẹt, chuyện này cũng đâu có cách nào.
Trần Hi thấy cả đám đều là bộ dạng
không
hứng với việc học,
cô
cúi đầu nghĩ, nghiêm túc
nói, “Mấy cậu
đã
mang đồ ăn cho tớ, cũng
nói
muốn làm bạn với tớ. Bạn bè là cùng nhau tiến bộ...Sau khi tan học chúng ta
sẽ
tập trung làm bài tập.”
Đôi mắt
cô
to tròn, ánh mắt sạch
sẽ
sáng trong nhìn mấy nữ sinh này, mấy
cô
bạn suốt ngày ăn chơi kia hự hự
một
chốc, Trần Mỹ Mỹ đầy đau khổ, đại diện cho mọi người đứng ra
nói: “Cậu
nói
thế nào
thì
như thế ấy
đi.” Bây giờ, bọn họ thực
sự
để Trần Hi vào lòng, đương nhiên nguyện nghe theo lời
cô
nói, thấy Trần Hi cười với mình, Trần Mỹ Mỹ hận
không
thể vả cho mình
một
cái.
Biết thế...
đã
không
nói
tới chuyện bùa đào hoa.
Soái ca
thì
không
hớt được đứa nào,
đi
vớt trúng
một
con học bá siêu đáng sợ.
“Đúng rồi Trần Hi, cậu còn bùa bình an
không, bán cho tớ
một
cái với?” Tiểu Khúc thấy Trần Mỹ Mỹ
đang
úa hết cả người, hừ
một
tiếng đẩy bạn mình sang
một
bên, thấy Trần Hi gật đầu, từ trong túi đồng phục lôi ra
một
tấm bùa bình an,
cô
bạn do dự
một
chút, vẫn cắn răng
nói
ra: “Còn có
một
việc
nhỏ
này, cậu có thể giúp tớ
không...Tớ
sẽ
trả tiền.” Bộ dạng
cô
bạn hình như hơi khó xử, Trần Hi chớp mắt, nghe thấy có tiền lập tức vui hẳn, gật đầu
nói, “Nếu tớ có thể làm được, đương nhiên tớ
sẽ
nguyện ý giúp cậu.”
cô
nghiêm túc như thế làm tiểu Khúc cười co quắp
một
tiếng, khóe miệng giựt giựt.
“Ờ... cậu từng nghe về hung trạch bao giờ chưa?”
“Hung trạch?” Trần Hi giật mình.
“Gần đây
không
phải hay có các loại live stream à...
thật
ra
không
phải vì muốn nổi tiếng đâu. Gia đình như bọn tớ cũng
không
thiếu chút tiền nhờ vào việc nổi tiếng này, kỳ
thật
chỉ muốn được chú ý
một
chút thôi, cậu hiểu
không?” Tiểu Khúc dừng
một
chút, hỏi.
“không
hiểu.” Trần Hi thẳng thắn lắc đầu.
Tiểu Khúc bị nghẹn ứ
một
cái, cố gắng nở
một
nụ cười.
Bởi vì chuyện Bút tiên nên
cô
bạn vô cùng tín nhiệm Trần Hi, cũng rất ỷ lại, cảm thấy Trần Hi là
một
người bạn đáng tin cậy, cho dù mạch não của mình và con bạn cách nhau cao tầm đỉnh núi Himalayas,
thì
vẫn cảm thấy quan hệ tiền bạc có thể vượt qua núi non cao vời vợi, làm như
không
nghe thấy câu Trần Hi
nói, tiếp tục đề tài: “Em họ tớ là kiểu như vậy đấy. Bởi vì là lần đầu tiên làm live stream nên muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ
một
chút, cho nên nó với mấy đứa bạn...”
cô
bạn vừa
nói
tới đây, Trần Hi lại càng hoang mang style, tò mò hỏi, “Sao mà các cậu cứ muốn tìm
sự
kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế?”
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ
không
phải đồng nghĩa với tự tìm đường chết hả.
cô
nghe xong hiểu luôn.
Cái này e
không
phải là muốn xông vào hung trạch rồi.
“không
được
đi.” Trần Hi
không
biết bọn họ muốn
đi
thật
sự
là hung trạch hay chỉ là
một
mánh lới, nhíu mày
nói, “Nếu
đã
có thanh danh hung trạch, vậy nhất định là đại hung, đại đa số đều là lệ quỷ.
không
giống với Bút Tiên mà các cậu
đã
thỉnh kia.”
Đa phần những ma quỷ lang thang trong trường học này với học sinh là kiểu nước sông
không
phạm nước giếng, nhưng có thể tạo ra thanh danh hung trạch, những con quỷ đó đại khái đều rất bản lĩnh. Nếu
không
cẩn thận là gây chuyện lớn ngay, cho dù giả bộ tới để lăng xê hung trạch
thì
người dọa người cũng hù chết được nhau.
“Lợi hại như vậy sao?” Tiểu Khúc sợ nhất là quỷ, nếu
không
thì
ngay lúc thỉnh Bút Tiên, vô tình nhìn thấy Bút Tiên
cô
bạn
đã
không
là người sợ tới mức buông tay ra đầu tiên, nghe vậy lập tức sắc mặt trắng bệch.
“Thầy trừ tà nhiều như vậy, lại rất ít người đuổi được quỷ trong hung trạch, tớ cho là cậu
đã
hiểu rồi.” Cho dù là thầy trừ tà cũng
không
muốn trêu chọc đến
sự
tồn tại đó, huống chi đó còn là quỷ lương thiện văn minh phân
rõ
phải trái.
Trần Hi lắc lắc đầu
nói, “Bùa bình an cũng có giới hạn bảo vệ riêng, vượt qua trình độ nhất định
thì
sẽ
mất
đi
tác dụng, cậu mau bảo em họ cậu đừng...”
cô
vừa định
nói
tiểu Khúc ngăn cản cậu em
không
cho nó xông vào hung trạch, lại đột nhiên nghe thấy tiếng chuông di động của tiểu Khúc, tiểu Khúc sợ tới mức trợn trắng mắt, tới tận khi thấy dãy số
trên
điện thoại, mới giật mình
một
cái.
“Em họ tớ.”
cô
bạn
nói
với Trần Hi
một
tiếng, vội vàng nghe điện, chưa kịp
nói, đầu bên kia
đã
truyền tới tiếng, lúc sau, mặt
cô
bạn trắng toát.
Dưới ánh mắt đồng tình của Trần Hi,
cô
bạn nơm nớp lo sợ cầm di động.
“Nó vào rồi.”
Trần Hi nhíu mày, nghĩ tới mấy hung trạch nổi danh trong thành phố này,
cô
chần chờ hỏi: “Địa chỉ là?”
Nếu
không
quá hung, có lẽ
cô
có thể giúp đỡ.
“Hình như là đường Hòe An... Số 15
thì
phải?” Tiểu Khúc ngẫm nghĩ.
Gương mặt Trần Hi hơi run rẩy.
“Chỗ nào?!”
Lại, lại là nó.
Kiểu gì
thì
nhổ lông dê
trên
người quỷ...Cũng
không
ổn lắm nhỉ?
*lông dê trong convert là dương mao, cả câu là: 总在一只鬼的身上薅羊毛, mình
không
hiểu ý câu này lắm nên chém bừa.