Editor: Trà Đá.
Quán ăn có chút xa, xe chạy hai mươi phút rồi vẫn chưa tới.
Cố Du hỏi: “Chúng ta ăn trưa ở đâu?”
Phó Lệ Minh giữ kín: “Đến nơi rồi cô sẽ biết.”
Tối hôm qua Cố Du và Dịch Huyên tán gẫu đến khuya mới ngủ, hôm nay cô tính sẽ ngủ một chút vào giờ nghỉ trưa, bây giờ xem ra đã bị hớ.
Phó Lệ Minh thấy vẻ mặt cô lo lắng, nói: “Yên tâm, tôi sẽ không bán cô đâu.”
Cố Du làm gì lo lắng, cô nhìn anh lái xe, im lặng kháng nghị.
Phó Lệ Minh cảm thấy thú vị, tự dưng bị coi là kẻ buôn người thật sự có cảm giác rất…
Cô gái này không tin tưởng anh, trong lòng anh có chút phiền muộn.
Xe chạy vào một con đường yên tĩnh không người, Phó Lệ Minh nhìn về phía trước, nói: “Đến rồi.”
Đây là một câu lạc bộ tư nhân, vị trí bị che khuất, được trang trí theo phong cách xa hoa. Chỗ này thì làm gì có khách bình thường, khách đến đây toàn là những nhân vật không tầm thường.
Bởi vì công việc, nên Cố Du đã từng tới những nơi cao cấp này vài lần, mỗi lần đều đi cùng cả đoàn người, cô chỉ là nhân viên nhỏ, lúc này đây chỉ có cô và Phó Lệ Minh.
Cảm giác có chút kỳ quái.
Phó Lệ Minh đương nhiên là khách hàng quen thuộc ở đây, nhân viên phục vụ vừa thấy anh đã lễ phép chào hỏi, sau đó dẫn đường ở phía trước, không nói nhiều lời.
Sau khi vào phòng riêng, nhân viên phục vụ đóng cửa lại, rời đi.
Một phòng ăn hơn mười mét vuông, chỉ có hai người bọn họ, sau khi ngồi xuống ghế rồi, thì trong không khí không còn âm thanh nào khác.
Cố Du đột nhiên có chút căng thẳng, nếu đổi là một người khác, thì cô thật sự lo lắng cho sự an toàn của bản thân. Tuy rằng trước kia nghe người ta đồn đại Phó Lệ Minh là một người tàn nhẫn thủ đoạn đáng sợ như thế nào, nhưng sau khi cô tiếp xúc với anh càng nhiều, thì càng cảm thấy người này vẫn còn có nhân phẩm.
“Chỗ này không có thực đơn, đầu bếp muốn làm món nào thì sẽ làm món đó, nhưng thức ăn ở đây sẽ không khiến cô thất vọng đâu.” Phó Lệ Minh giải thích với cô.
Những chỗ cao cấp như thế này thì đầu bếp nhất định là có tay nghề rất cao, hơn nữa những người đến đây toàn là người có tiền, nên nguyên liệu nấu nướng chắc chắn sẽ không qua loa, không thể ăn mới là lạ: “Tôi tin tổng giám đốc Phó.” Cố Du thuận miệng nịnh anh một cái.
Phó Lệ Minh khẽ cười một tiếng.
Đây là cười châm chọc.
Cố Du cũng không cảm thấy xấu hổ, ông chủ lớn dẫn cô đến nơi cao cấp như vậy ăn trưa, cô không nịnh hót một chút thì sẽ phụ lòng… Tiền của anh.
Cố Du đánh giá một vòng trong phòng ăn, mỗi chỗ đều được trang trí rất chi tiết và xa hoa, từ bức tranh cho đến đồ trang trí, càng nhìn kỹ càng thấy tinh xảo.
Nhất là trên tường treo một bức thư pháp, là lối viết thảo, nét bút rất tự nhiên, khó có thể phân biệt kiểu chữ, từng chữ chằng chịt hấp dẫn, cũng rất khiến người khác nhìn ngắm thích thú.
Phó Lệ Minh cũng không phản đối Cố Du mang lực chú ý đến những thứ khác, để anh ngây ngốc ngồi đối diện.
“Thích chỗ này sao?” Phó Lệ Minh không thích sự im lặng này.
“Khá tốt.”
Phó Lệ Minh nhìn theo tầm mắt của cô, hỏi: “Cô hiểu trên bảng đó viết gì sao?”
Cố Du nhíu nhíu mày, lắc đầu: “Lối viết thảo rất khó đọc, tôi cảm giác là mình bị mù chữ rồi.”
Phó Lệ Minh nhíu mày: “Sang Thành tuyển người bị mù chữ à?”
Cố Du: “… Tổng giám đốc Phó, tôi đang khiêm tốn.” Anh có thể khen tôi khiêm tốn, anh phải hiểu đạo lý đối nhân xử thế đơn giản này chứ.
“Cố Du, tôi chỉ muốn sự thẳng thắng.” Phó Lệ Minh nghiêm túc nói, ánh mắt nhìn thẳng cô.
Bức văn tự này cũng không quá khó để đoán, dù sao cũng là văn thơ, mà cô lại là người chuyên viết quảng cáo.
Cố Du bị ánh mắt của anh khiến cô có chút căng thẳng, cô né tránh tầm mắt anh, nheo mắt đọc chữ trên văn tự: “Đây là ‘Tương Tiến Tửu’.”
Thị lực của cô có chút vấn đề, vừa xem không hiểu lại nhìn không rõ, cho nên không dám nói lung tung.
“Biết mà không dám nói ra.”
Giọng điệu Phó Lệ Minh khiến Cố Du cảm giác là mình đang bị phê bình.
“Tôi chỉ không chắc lắm, lỡ như nói sai thì chẳng phải sẽ bị anh chê cười sao.” Cố Du biện minh cho bản thân.
“Nhát gan, da mặt mỏng.” Phó Lệ Minh không khách khí nói.
Cố Du không nói, nhưng trên mặt viết hai chữ không phục, cộng thêm nét mặt mất hứng.
Phó Lệ Minh cũng im lặng, trong lòng anh thật ra đang rất hối hận.
Không khí trở nên không tốt, Cố Du không có ý muốn nói chuyện với anh, Phó Lệ Minh do dự một lát, nói: “Bức văn tự đó là do tôi viết.”
Trong lòng Cố Du có chút kinh ngạc, mặc dù ở tiệm đồ gốm cô đã được thấy anh viết thư pháp, nhưng viết được một bức văn tự lớn như vậy thật sự khiến cô ngạc nhiên, cô còn tưởng rằng nó được viết bởi một chuyên gia chuyên viết thư pháp.
Mặc kệ trong lòng sóng to gió lớn cỡ nào, nhưng sự khó chịu vừa rồi chưa biến mất, nên cô chỉ đáp đơn giản một chút: “Ừ.”
Phó Lệ Minh đương nhiên không hài lòng với biểu hiện của cô, nhưng sự thật là anh đã dẫn cô đến đây.
“Về tập đoàn Dung thị…” Phó Lệ Minh nói sang chuyện khác, nhưng tiếng chuông điện thoại cắt đứt lời anh.
Cố Du nghe thấy tập đoàn Dung thị thì bắt đầu chăm chú lắng nghe.
Cú điện thoại này thật sự rất vô duyên.
Phó Lệ Minh không chào đón cú điện thoại này lắm, anh lấy điện thoại di động ra nhìn, sắc mặt lộ vẻ không vui.
Là Hoắc Diệc Thanh gọi tới, điện thoại được thông, Hoắc Diệc Thanh vội vàng hỏi: “Cậu đang ở đâu?”
Vừa rồi anh ấy gọi điện thoại cho Trương Bân hỏi tình trạng của Phó Lệ Minh. Theo như lời Trương Bân nói thì vừa tan tầm thì anh đã rời khỏi văn phòng. Sở dĩ anh ấy gọi điện thoại cho Phó Lệ Minh, vì lúc đến nhà ăn thì không thấy Cố Du, hỏi người khác thì không ai biết hết.
Hai người đều biến mất, điều này khiến anh ấy có nhiều suy nghĩ.
“Lúc ăn trưa thì đi đâu được?”
Hoắc Diệc Thanh không hỏi vấn đề này, ở đâu không quan trọng, quan trọng là đi với ai.
“Tôi nói với cậu, Sang Thành của chúng ta có một người rất đáng giá.”
Phó Lê Minh thoáng nhìn qua Cố Du ở phía đối diện, trầm giọng nói qua loa: “Chúc mừng.”
“Chậc!” Hoắc Diệc Thanh làm bộ buồn bưc: “Cậu không hỏi xem người đó là ai à?”
“Cậu gọi điện thoại chỉ để nói cái này sao?”
“Ừ.”
“Vậy tôi cúp máy…”
“Alo! Đợi đã!” Lúc phát hiện điện thoại chưa cúp máy, Hoắc Diệc Thanh nói nhanh: “Có phải cậu đang ở cùng với người đáng giá đó không?”
Phó Lệ Minh thật sự không muốn tiếp tục với anh ấy nữa, e ngại Cố Du ngồi ở khoảng cách đối diện không xa, anh “Ừ” một tiếng.
Hoắc Diệc Thanh kích động: “Được, cậu rõ ràng…”
Phó Lệ Minh cúp điện thoại.
Ánh mắt Cố Du đặt ở một chỗ khác, nhưng lực chú ý lại tập trung nơi anh, nhất là khi nghe giọng nói của anh đã có thể đoán ra được người gọi tới là Hoắc Diệc Thanh hoặc Giang Khải.
“Tiếp tục lời vừa rồi.” Phó Lệ Minh dùng giọng điệu giống như đang họp, thói quen của anh.
Cố Du đột nhiên muốn cười, giảo hoạt nói: “Tổng giám đốc Phó, mời anh nói.”
Phó Lệ Minh biết cô trêu anh, nên không so đo với cô, chuyện này quan trọng hơn.
“Nghe nói lúc tôi đi công tác mấy ngày, thì xuất hiện không ít tin đồn về tôi.”
Cố Du mím môi suy tư, không biết lúc này nên thành thật hay không, hay nên khôn khéo một chút.
Im lặng một lát, cô nói: “Nếu anh đã hỏi như vậy, có nghĩa là anh đã muốn biết, nhưng tôi không hứng thú với mấy chuyện đó, nếu anh muốn biết thì nên hỏi người khác thì hơn.”
Vừa rồi anh dùng từ “tin đồn”, Cố Du không hiểu sao lại có chút vui vẻ.
“Mặc kệ là cái gì thì cũng không phải sự thật.”
Cố Du không hiểu tại sao anh lại muốn biện minh với cô, trong lòng thật sự có chút suy nghĩ, chẳng qua cảm thấy không đúng. Đột nhiên, cô nhớ lại lời Phó Lệ Minh nói ban nãy, “Biết mà không dám nói”.
Vì vậy cô bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Phó Lệ Minh luôn luôn quan sát phản ứng của cô, thấy cô rối rắm, trong lòng có chút hy vọng.
Nhưng bây giờ chưa đúng thời điểm.
“Anh và Dung tiểu thư…” Cố Du không biết nói lời này như thế nào, vừa mở miệng đã hối hận, nên dừng lại.
Phó Lệ Minh: “Cái gì?”
Cố Du: “Không có gì, Dung tiểu thư rất tốt.”
Vẻ mặt Phó Lệ Minh hờ hững: “Cô ta và tôi không có quan hệ gì hết.”
Cố Du không nói, tuy rằng biết chuyện này cũng không liên quan đến mình, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được thầm vui mừng.
Vừa đúng lúc nhân viên phục vụ bưng đồ ăn vào, không nói đến vấn đề mẫn cảm này nữa.
~
Gần hai giờ chiều, Cố Du cầm túi đồ gốm quay về công ty.
Đồng nghiệp nhìn thấy cô thì lập tức kích động hỏi thăm cô đi đâu.
Cố Du có lý do rất rõ ràng, giơ túi đồ trong tay, nói: “Đi lấy cái này.”
Vì thế lực chú ý của mọi người đều đặt lên túi đồ gốm, nháo nhào nói mở ra nhìn xem.
Cố Du cũng chờ mong thành phẩm của mình, cô cũng chưa xem, ở chung một chỗ với Phó Lệ Minh nên cô không thể hành động tùy tiện được.
Dưới con mắt nhìn chăm chú của mọi người, cô mở túi đồ gốm ra.
Bên trong có một cái dĩa nhỏ hình thù không rõ do cô làm, còn có cả bình hoa anh làm, trên bình hoa là nét chữ thư pháp của anh.
Không có cái chén đầu heo cô làm.
“Bình hoa này đẹp quá. Cố Du, tay nghề cô rất được.” Đồng nghiệp khen.
Cố Du cười cười, không giải thích cái này không phải do cô làm.
Mọi người đều cầm bình hoa xem xét, một đồng nghiệp khác nói: “Nhất định là cô làm xong cái dĩa, rồi mới làm bình hoa đúng không? Kỹ thuật trước đó chưa ổn, nhưng đến cái bình thì chắc tay hơn rồi, cho nên mới làm đẹp như vậy.”
Tâm tình Cố Du nhất thời trầm xuống một chút, kỹ thuật của cô bị chê.
Cô thật sự đã làm nhiều, vậy mà lại tệ hơn của Phó Lệ Minh lần đầu làm.
“Chữ này viết thế nào vậy?” Đồng nghiệp tò mò.
Cố Du không thể nói lời thật lòng, đành phải nói: “Có công cụ giúp viết lên, nếu mọi người cảm thấy hứng thú thì có thể đến làm thử, thú vị lắm.”
Quả thật rất thú vị.
…
Hôm nay là thứ sáu, tám giờ tối, đối tượng xem mắt gọi điện thoại cho cô, nói chuyện một hồi, anh ta hỏi cô thứ bảy có rảnh không, muốn hẹn cô đi ăn một bữa.
Cố Du nói không có, đối phương lập tức nói để bữa khác, thái độ rất tốt.
Trong lòng Cố Du có chút áy náy, kỳ thật tối hôm qua còn hạ quyết tâm quyết định gặp mặt anh ta một lần, nhưng hôm nay ăn cơm trưa với Phó Lệ minh, không khí mập mờ giữa hai người khiến cô thay đổi suy nghĩ.
Hiện tại đầu óc cô quả thật rất hỗn loạn, cũng không hiểu tình huống giữa cô và Phó Lệ Minh là gì, anh không nói, cô cũng không dám hỏi.
Loại chuyện này có vẻ không thể hỏi được, nếu có ý thì sẽ nói.
Cả buổi tối, suy nghĩ của Cố Du rất loạn, để ý hay không để ý cũng không rõ.
Cô nằm trên giường lăn qua lăn về không ngủ được, cô chơi game trên điện thoại để gϊếŧ thời gian, thuận tiện phân tán suy nghĩ.
Chơi chán cô lại vào Weibo, Wechat có tin báo có người muốn kết bạn với cô.
Cô mở ra, lúc nhìn thấy “Tổng giám đốc Phó”, cô giật mình trượt tay.
“A!” Cố Du la lên vì đau, di động rớt trúng mặt đau muốn chết.
Còn chưa hết cơn đau, thì Phó Lệ Minh đã gọi điện thoại tới.
Cố Du hừ hừ hai tiếng, bấm nút nghe điện thoại.
Phó Lệ Minh: “Thêm tôi vào danh sách bạn bè của cô đi, có thứ cần gởi cho cô xem.”