Chương 7 – Trước bão
CHONG (BM) calling……… Mai bật loa ngoài– Em nghe đây anh
– Vợ anh ngủ chưa?
– Em chưa anh ạ
– Em đang làm gì?
– Em đang nói chuyện với bạn
– Bạn nào? Nam hay Nữ?
– Nam – Rồi nhìn qua mình.
– Giờ này còn chưa về à? Hôm nay đi chơi khuya thế?
– Em đang ở nhà.
– Sao bạn nào còn ở nhà em giờ này?
– Là Cường.
– Cường? Nó chết rồi cơ mà? – Cái gì, chết rồi? Mịa con gấu này.
– Anh ấy không chết, em đã nói dối anh. Ngày mai anh về rồi mình nói chuyện. Em muốn nói chuyện với anhi.
– Em nói luôn đi! có chuyện gì xảy ra rồi?
– Đừng bắt em phải nói anh ạ, mai gặp nhau nhé.
– Chúng mày đã làm gì nhau rồi? Đm
– Anh đừng giở giọng khốn nạn ra với tôi. Nếu anh muốn hỏi cái đó thì đúng là nó đã xảy ra rồi đấy! – Mai bật khóc
– Thằng khốn nạn, tao sẽ gϊếŧ nó.
Mình giằng lấy điện thoại
– Này, tôi Cường đây, giờ Mai không nói chuyện được đâu, để sáng mai đi.
– Mày là thằng chó Cường phải không? Đmm, chúng mày vui lắm hả? Sau lưng tao..
– Anh đợi đến sáng mai, rồi tôi sẽ nói chuyện với anh.
– Mày không phải đợi, tao sẽ tìm đến mày, đợi đấy thằng chó.
Tắt máy. Gọi điện cho mẹ bảo tối làm thí nghiệm xuyên đêm.
Quay ra ôm lấy gái, giờ gái đã khóc tưởng như ngất đi. Mồm chỉ nói “ Tất cả tại em, tại em” – Không còn 1 Mai mạnh mẽ và bướng bỉnh mình biết trước đây. Gạt nước mắt, mình nhẹ nhàng siết chặt Mai trong lòng. Đây là tình yêu của mình mà, mình phải giữ lấy nó. Bây giờ mình mới thấy được ý nghĩa tình yêu, có khi nào đã là quá muộn?
– Anh sẽ ở bên em mà, đừng lo lắng gì cả. Anh chỉ cần biết em có yêu K (tên thằng kia) không?
– Không, không một chút nào.
– Vậy mà em định cưới anh ta sao?
– Em biết làm sao? Em khổ lắm…. Mai ôm lấy mình khóc, vừa khóc vừa đấm.
– Lỗi ở em tất cả, em cứ thế chịu sự sắp đặt của gia đình, không phản kháng, em đã nghĩ mình lấy ai cũng được, chỉ vì anh thôi! Chỉ vì anh thôi đấy anh biết không?
– Em đã nói hết với gia đình về anh ngay từ khi mới gặp, lúc đó bố mẹ em đều ủng hộ chúng mình lắm anh biết không? nhưng khi đó anh còn nhớ nhung về ai kìa. 3 năm qua em chết đi sống lại vì anh trong khi người ta có để ý gì đến anh không? Người ta có người yêu từ lâu rồi, trong khi anh vẫn sống với cái tình cảm chết tiệt đó. Anh chờ người ta quay về với anh à?
– Thôi thôi, anh xin. Lỗi là do anh. Nhưng anh không nhớ gì đến cô ấy lâu lắm rồi.
– Anh là đồ dối trá. Không nhớ gì mà bây giờ anh mới nói yêu tôi à? Hay cái anh cần là cái khác đúng không? Anh đạt mục đích rồi đấy – Mai vùng dậy, quẹt nước mắt và nhìn mình gườm gườm.
– Mai, nghe anh này! anh có phải người như thế không em là người biết rõ nhất. Anh không yêu ai vì anh không muốn lại giống như em chứ không phải anh chưa quên cô ấy. Mà khi đó em có người yêu, anh còn xen vào làm gì nữa?
– Tất cả do tôi, do tôi ngu! Không biết kiếp trước tôi nợ gì anh – câu này nhớ mãi vì lặp đi lặp lại khoảng 10 lần.
Mỗi lần “tôi ngu” là mỗi lần ăn thêm 1 đấm của Mai vào người, nhưng giờ thì mình chẳng thấy đau nữa. Những đau đớn về thể xác này chẳng so sánh được với những gì mà Mai phải chịu đựng suốt thời gian qua. Nàng cam chịu theo sự sắp đặt để làm vui gia đình và để quên đi tình yêu với mình.
Mai nói gì mình cũng chẳng nhớ rõ nữa, tai ù đi, nước mắt chảy từ lúc nào, 2 đứa ôm nhau khóc như hai đứa trẻ. Chỉ nhớ rằng đó là lần đầu mình nghe về gia đình của cô ấy: Bố Mai là chủ thầu xây dựng còn mẹ là kế toán, 2 người lấy nhau 12 năm mới có được Mai sau khi đi không biết bao nhiêu bệnh viện, bao nhiêu thuốc thang – em là tất cả đối với họ. Mai kể hết họ đã đau đớn thế nào khi Mai cầm đầu băng đảng cả nam lẫn nữ phá phách, tung hoành khắp cả huyện, họ hạnh phúc thế nào khi Mai để tóc dài, đốt hết quần áo cũ và ngồi vào bàn học… Mai cũng nhìn thấy trong cơn mê man cảnh bố mẹ phờ phạc ngồi trông con trong bệnh viện sau trận đánh nhau cuối cùng của bọn đàn em, để đến bây giờ Mai vẫn không dám về quê…….
Với tất cả sự tôn trọng, mình gọi người kia là anh K. Bố K cũng là dân xây dựng với bố Mai, 2 người họ biết nhau vì thế. K tiếp cận Mai vào đầu năm thứ 2 – lúc nàng tuyên bố có người yêu trong buổi liên hoan lớp. Sau khoảng 1 tháng tấn công thì Mai đồng ý, ngay từ khi ông kia đến là nàng đã muốn đồng ý ngay rồi, vì không muốn có thêm ai làm phiền nữa, lúc đó yêu ai cũng được, chi bằng yêu người mà bố mẹ mai mối. Theo lời Mai kể, 2 nhà đã đến nhau chơi vài lần và đều rất ưng bên kia, điều kiện 2 gia đình cũng rất tương xứng với nhau – nhà cửa đều có, công việc ổn định, việc của Mai thì nhà nào xin cũng được nhưng nhà kia đã chuẩn bị hết mọi thứ để xin rồi. Nhà kia có công việc gì Mai vẫn đến nếu họ gọi, nàng quen dần với vị thế 1 người con dâu, cố dằn lòng sẽ sớm trở thành vợ người ta và quên đi quá khứ, có điều càng làm càng nhớ.
Mai kể trong hốc tủ kia là đủ 5 hộp quà, 3 lần ngày 14/2 và 2 lần ngày sinh nhật của Cường, năm nào Mai cũng làm 1 thứ, gói gém, viết 1 lá thư và lại đút vào hộc tủ ấy – mình nghe mà thương gái vô cùng. Người lúc nào cũng dõi theo mình, quan tâm và yêu thương thì mình không hề để ý. Ngày đó, nếu chỉ cần 1 tin nhắn lại cho gái thôi, chịu mở lòng ra, có lẽ cuộc đời đã rẽ theo hướng khác…. Số phận.
Mai khóc đến lịm đi và ngủ im trong vòng tay mình. Khẽ đặt nằm xuống giường, mình ra ngoài đốt thuốc. Đến giờ mình mới hiểu hết mọi việc cũng như nghiêm trọng của nó. Mọi chuyện đã đi xa, quá xa rồi, chỉ còn kết thúc bằng 1 cái đám hỏi và đám cưới nữa thôi. Mình đã xới tung hết cả lên, phá hoại không chỉ 1 mà là 2 gia cang. Chẳng biết phải làm gì bây giờ?
– Cường, sao ngồi đây mày?
– Thái à? Mày trọ đây à? – Thái là thằng cùng đội bóng trường với mình, thằng này khoa IT, bỗ bã quen, nói 1 câu nó phải lôi cả họ nhà mình ra mấy lần. Giờ nó đã lên thanh tra phòng GD rồi, cocc. Không biết mày có phải vozer ko?
– Tao trọ đây. Đm, lúc nãy làm gì cãi nhau to thế?
– Cãi gì đâu, tranh luận. Thuốc không?
– Tao điếu. Mà mày đang tán cái Mai à?
– Ừ
– Lâu chưa?
– Mới. Sao?
– Nó có người yêu rồi mà. Mà mày thiếu gì gái? bọn đội tình nguyện với mày toàn em ngon còn **** gì?
– Ngon nhưng có ăn được không mới quan trọng. Toàn con cháu trong trường.
– Ờ, em Mai thì ngon, lấy làm vợ thì tốt chứ chơi bời *** thích.
– Mà mày tán đi, đá cụ thằng ml kia. Thằng ấy *** ai ưa, đến xóm trọ mà hách dịch, đm nó, tưởng gviên mà oai à.
– Nó có hay đến đây không?
– Thỉnh thoảng, khệnh khạng lắm. Nhưng đm, chưa bao giờ thấy con Mai tiếp khách mà đóng cửa như lần này đâu, mày được đấy con trai! Ngày mai thành tin hot xóm tao..
– Mà đm, tao nghe mày sắp được giữ lại hả? Thành giảng viên đừng hách dịch như thằng kia nhá con c hó! Haha.
– Hách cm gì, tao cứ tiền trước, giảng viên nghèo bỏ mẹ. Mày ở đây để ý Mai giúp tao, có gì gọi tao cái, thằng kia chắc giờ sẽ làm phiền Mai nhiều đấy.
– Ờ, có gì tao gọi. Mà sợ *** gì, có gì bọn tao đập nó luôn, thằng tinh tướng.
– Ờ, cảm ơn.
– Cảm ơn đb, thằng hấp. Rượu ốc đi?
– Thôi, Mai ốm, tao trông nó tí. Mà ngồi với bọn mày tao éo về được.
– Ốm mà nãy gào to vãi đ, đượcccccc, thôi anh đi đây.
Đốt hết gần nửa bao thuốc, tâm trạng chẳng khá hơn chút nào. Mình định sẽ cứ ngồi đến sáng vì chẳng muốn vào, sợ làm gái thức. Ngồi vật vờ đốt thuốc, mệt mà không thể nhắm mắt được. Người lúc nào cũng run lên, không phải vì lạnh mà vì sợ, đứng trước biến cố lớn đầu tiên trong đời của 1 thằng con trai 22 tuổi, từ bé chỉ có biết học và học.
– Anh, vào trong nhà đi, ngồi ngoài gió đêm lạnh. – Gái đứng sau từ bao giờ, vòng tay ôm qua cổ mình. Gái không mặc áo trong, đè hết lên lưng, hình như nàng cũng cảm nhận được điều ấy, cả 2 đứa im lặng, miên man trong những xúc cảm mới mẻ.
– Bỏ anh ra, đau lưng quá.
– Lưng anh vẫn đau từ hồi ấy à?
– Khỏi lâu rồi, núi đè.
– Hihi. Em sẽ đè anh đến hết đời. Đè, đè, đè – phê.
Mình quay lại. Nhìn thẳng vào mặt em. Bao lâu rồi nhỉ? Từ lần cuối cùng được nhìn dung nhan ấy. Quá lâu rồi để nhận ra, vẫn những nét thanh tú đó, nhưng trong đôi mắt giờ đã vấn vương nhiều nỗi buồn, điều đáng ra chẳng nên xuất hiện ở 1 người con gái đẹp, gia đình giàu có và xứng đáng có 1 người đàn ông bên cạnh. Mai không đeo kính, càng rõ để thấy mắt đã thâm quầng vì khóc quá nhiều. Khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ lên mắt em, bất chợt nhận ra nước mắt mình cũng chực trào ra từ lúc nào.
– Sao anh lại khóc? – Mai đưa tay lên vuốt mấy giọt nước mắt non.
– A thương em quá.
– Sao phải khóc, em mạnh mẽ lắm, hihi. Không thì sao em giữ được mình mấy năm nay.
– Anh đúng là đồ mít ướt, thế mà trên lớp với trên trường quát nạt ầm ầm. Có lần còn quát cả em nhá, rồi xử sau.
– Hôn anh đi
– Anh nhắm mắt vào.
– Không quen hôn nhắm mắt
– Anh hôn mấy cô rồi?
– Chẳng nhớ nữa
– Chẳng nhớ nữa à! – Véo. Em để dành cho anh mà anh đã dám hôn bao nhiêu cô rồi hả?
– Để dành cái gì chẳng để lại để dành cái hôn. Em
– Cái gì em cũng để dành hết á.
Chẳng để nói nhiều hơn nữa, mình từ từ tiến sát mặt vào Mai, nàng nhắm mắt lại, người run lên. Nhẹ nhàng. Lần này thì đã chuyên nghiệp hơn nhiều. Tay chân cũng tự khắc hoạt động đúng như lập trình hồi mình còn bơi cùng với hàng triệu anh chị em khác.
– Anh ơi, em đau
– Đau ở đâu?
– Ở đấy ý, người ta bảo lần đầu là đau lắm
– Thế mai anh đưa em đi khám nhé?
– Không cần đâu, cứ để tự hết mà. Em nói để anh biết thôi. Hihi.
– Mà em gét anh hút thuốc lắm! Mồm hôi kinh dị.
– Anh làm thí nghiệm suốt mà, thế cho nó tập trung.
– Anh quên là mình cùng lớp à? Lí do vớ vẩn!
– Tay em đâu? đưa anh cầm tí
– Không!
– Cho cầm tí đi mà
– Đi cầm tay bạn Chúc đi – giật mình, chả lẽ nàng cũng biết “sự tích” ấy?
– Cầm thật thì lại khóc
– Khóc đủ rồi, khóc nhiều lắm rồi. – Rồi gái nhẹ nhàng đưa tay l*иg vào tay mình
– Anh định mai sẽ thế nào? Anh ấy không để mình yên đâu anh ạ. Em sợ lắm.
– Mai mình đi lên trường tí xong a sẽ đi gặp anh ấy.
– Em sẽ đi cùng anh
– Ừ
– Gặp thì là chuyện trước sau thôi, mong là anh ấy để 3 người tự xử lí, không lôi bố mẹ 2 bên vào – Mình thở dài, chỉ hy vọng thằng kia nó là đàn ông, đừng để người lớn tham gia vào việc này, vì nếu như thế khả năng mất Mai sẽ rất rất cao…
– Lỗi do em hết.
– Đâu phải, cái này do anh, anh không dám sống với tình cảm thật của mình để em phải chờ đợi. Anh cũng không hiểu nổi mình nữa.
– Em không trách gì anh cả, em chỉ hận anh nếu em không lấy được anh thôi.
– Cái gì thế? Câu trước chửi câu sau thế?
– Em nói đùa đó. Lỗi do em hết, em mới là người không sống thật với tình cảm của mình, em cứ buông xuôi để người ta hiểu lầm, cả gia đình anh ấy, gia đình em nữa đều nghĩ chúng em yêu nhau. Thú thực em đã nghĩ đến lúc về nhà đó làm dâu rồi.
– Anh có là cái gì đâu mà em phải buông xuôi mọi thứ như vậy? 2 năm qua em sống khổ sở lắm phải không?!- Mình kéo gái về đằng trước, đổi vị trí để mình ôm. Tay mình vòng qua cổ gấu, vị trí ở đâu chắc không phải kể nữa.
– Tay làm gì đấy?! Mồm nói thôi mà, sao tay cũng phải nói thế?
– Của anh mà, anh cứ giữ thôi – Cười rất nham nhở.
– Anh à, em tin sẽ có ngày này mà, nên em sẵn sàng đánh đổi hết.
– Anh sẽ đi cùng em chứ? – Mai nắm lấy tay mình
– Chắc chắn rồi – Bóp
– Á á
– Bé mồm, xóm trọ dậy hết bây giờ!
– Mọi người dậy em sẽ bảo anh *** ** em! Hihihii.
Mình quên không kể, Chúc giờ đã đi học ĐH dân lập trên Hà Nội. Năm thứ 2 Chúc quyết định đi học dân lập – Lần này thì mình bất ngờ vì Chúc ngày xưa thuộc hạng top trong lớp, từng trong đội tuyển đi thi quốc gia. Vào đại học, Chúc nhanh chóng được chú ý và sau vài tháng nàng đã có người yêu cùng lớp. Cũng mừng cho Chúc, ngoài ra không có gì khác, tình cảm đã nguội lạnh lâu rồi. Chúc thỉnh thoảng có nhắn tin hay gọi điện nhưng mình không đáp lại nồng nhiệt nên cô ấy cũng chán…
Mà quên mất chưa hỏi con gấu, sao nó bảo mình toi rồi?
2 đứa đi vào nhà vì đã hơn 2h sáng, hơn nữa mùi đất ẩm vừa mưa xong làm nàng không chịu được. Trước đó phải cõng nàng ý chục vòng quanh sân, sụn hết cả lưng.
– Em này, sao cái ô tủ kia lại có tên anh?
– Vì em không dám tặng nên em dán tên rồi cho quà vào đấy! – Hihi
– Thế ông K không hỏi à?
– Có chứ
– Thế em bảo gì?
– Em bảo người yêu cũ, chết rồi.
– Chết rồi!? Được, thảo nào lúc nãy ông ấy bảo anh chết rồi cơ mà.
– Hihihi, với em lúc đó anh chết rồi – chỉ vào tim. Mỗi lần cứ nghĩ đến chuyện của mình là em lại thấy tim cứ thắt lại anh ạ.
– Chẳng có ai như em đâu! Cho vào đấy thờ tôi chắc!?
– Cũng chẳng có ai như anh! Gái xinh thế này tán mà còn không thèm. Hihi
– Còn chuyện nữa, sao em lại có cái áo của anh?
– Áo này á? Áo này là của em, em chỉ cho anh mượn thôi!
– Ừ, thì cho mượn. Sao em có nó?
– Anh vứt ở quán karaoke hôm liên hoan đá bóng năm đầu ý, em ra cầm về. Tí nữa người ta làm giẻ lau bàn rồi.
– Sao em biết mà ra lấy thế? Hôm ấy em không đi với lớp mà?
– Q gọi cho em, nó bảo anh vừa hát vừa khóc, còn gào tên em nữa, hihihi. Thế em mới ra đấy! gọi tên đứa khác còn lâu. Lúc nghe Q gọi em cứ thế chạy bộ ra – nó phải hơn 1 km.
– Chạy bộ á?
– Vâng, Q không kể gì à? À mà Q cũng có biết đâu.
– Uhm, lúc đó a say mà, năm đầu nên hăng lắm.
– Anh say anh cởi hết ra, còn nhẩy lên bàn hú hét, thằng Q bảo nếu không can anh cởi cả quần đùi ra ý, cán bộ thế đấy.
– Hahaha
– Tối nào em cũng cầm cái áo này ngủ. Có lần em vứt nó ra ngoài sân, đứa hàng xóm định đem đi làm giẻ lau em ra giằng lại rồi đem đi giặt, vừa giặt vừa khóc. Em cũng chẳng hiểu sao mình lại thế nữa! – Xụt xịt….
– Thôi, anh xin mà. Lỗi của anh hết.
– Em nói cho anh biết hết thế này anh coi rẻ em mất!
– Sao anh lại coi rẻ em được, em đối xử với anh như thế mà anh coi rẻ em à? Súc vật chắc.
– À, anh bóc quà được không?
– Của anh mà, anh bóc đi.
– Cái này là 14/2 năm **** này, cái này là sinh nhật anh năm ngoái…..
5 hộp quà mỗi hộp là 1 thứ, cái thì khăn, cái thì mũ, cái thì găng tay …. nhưng hộp nào cũng có 1 lá thư, giành giật mãi mới được vì nàng dứt khoát không cho đọc. Đọc hết từng lá thư 1 cách ngon lành, thực ra là không ngon lành lắm vì con gấu nó cứ lải nhải bên tai… Khẽ ôm rồi đặt nhẹ 1 nụ hôn lên trán gấu
– Anh cảm ơn em nhiều lắm
– Anh chỉ cần ở bên em là được rồi.
Nếu hỏi rằng bây giờ mình có hối hận vì đến với Mai không? Câu trả lời chắc chắn là Có, mình cực kì hối hận. Nhưng nếu hỏi có thay đổi quyết định không thì sẽ là Không. Lỗi lầm là của mình, nhưng tình cảm thì không bao giờ có lỗi gì cả đúng không? Mình đủ thông minh để nhận ra tình hình bây giờ nghiêm trọng đến mức nào, mình cũng không hy vọng là ông K sẽ không báo với gia đình. Nhưng mình theo tư tưởng tiến bộ trong tình yêu – sống thật với con tim khi tình yêu đến, sẵn sàng chấp nhận. Khi đã là vợ chồng với nhau còn có thể chia tay, huống hồ chưa là gì của nhau… Cái quan trọng là trong 2 con người còn gì với nhau.
Từ lúc đó đến sáng cứ nằm mắt nhìn trân trân lên trần nhà mà không sao ngủ được, một phần cũng do con gấu nó coi mình như gối ôm của nó, tay thì nó gối đầu tê rần, bụng thì thành chỗ gác chân, quặp mình chặt cứng.
Sáng hôm sau 2 đứa dậy rồi chuẩn bị lên trường. Quần áo thì hôi mù vì phải mặc lại, xịt bao nhiêu nước hoa của gấu mà vẫn hôi.
Trong lúc mình lên Khoa thì Mai lên phòng thí nghiệm. Vừa sáng ra đã bị cô Trưởng Khoa quát, chả hiểu sao mình hay bị quát thế, chắc cô ấy thương cho roi cho vọt, mình tự TDTT.
– Sao mặt như đâm lê thế anh?
– Vừa bị cô T quát
– Sướиɠ, lại tội gì?
– Chưa đưa danh sách đi thực tế.
– Có mỗi việc ấy mà anh không làm.
– Thế đứa nào tối hôm qua giữ tôi lại còn nói cái gì?
– Hihi, em chẳng có lỗi gì cả.
– K hẹn chưa em? Mấy giờ?
– Anh ấy đang ngồi ngoài quán MT rồi anh ạ.
– Ừ, đi thôi em.
– Đi thôi! – Mai quàng tay qua mình, làm mình nhớ lại hồi năm nhất ở sân bóng quá – cái con gấu này, đi nói chuyện mà nó cứ làm như là chuyện đùa.
Đến quán cafe. Một quán khá đẹp mà mình và mấy thằng bạn hay ngồi, có sân vườn, có nước, tiểu cảnh khá đẹp, lối vào dát sỏi trắng, bên ở 2 bên là 2 dòng suối nho nhỏ. Nói chung là rất tốt cho các đôi lứa. Con gấu thì vừa đi vừa nhẩy nhẩy, sờ xịt chỗ này chỗ kia.
– Em chưa vào đây bao giờ hả?
– Em chưa – quàng tay.
– Anh nghĩ đừng nên tỏ ra quá thân thiết khi bước vào quán em ạ. Bây giờ là lúc nên nhẹ nhàng hết mức có thể.
– Em hiểu ý anh, nhưng em nghĩ thà là như vậy còn hơn để anh ấy níu kéo.
– Để không níu kéo thì còn nhiều cách, còn trước mắt khi bước vào thì chẳng thằng nào giữ được bình tĩnh nếu người yêu nó đang cầm tay 1 thằng khác cả.
– Vâng, rồi gấu bỏ tay mình ra.
Vừa bước vào quán đang tìm bàn ông K ngồi thì thấy hình như ai gọi tên mình.
– Anh, D gọi mình kìa
– Thằng D: Ê, Cường, Mai?
Hóa ra là thằng D đang ngồi cùng với mấy đứa bạn nó. D là thằng bạn thân nhất lớp ĐH của mình, cùng quê. Nó nhìn mình có vẻ e dè có lẽ vì chưa biết chuyện đêm qua.
– Ngồi đây luôn đi
– Thôi, tao hẹn bạn ở đây
– Bạn nào?
– Bạn của tớ – Mai nói.
D liếc qua nhìn mình, có vẻ nó biết được sự việc – nó là thằng rất thông minh.
– Ừ, thôi tao giới thiệu đây là Phương, đây là Trang học cùng tao cấp 3, giờ đang học Kinh Tế trường mình. Còn đây là thằng Cường với Mai bạn tớ.
– Chào 2 bạn
– Chào 2 bạn
– Phương: Bạn Cường ơi, nhiều em trong Khoa tớ hâm mộ bạn lắm đấy
– Có gì mà hâm mộ bạn ơi, xấu xí nghèo mạt – Chẳng có tâm trạng nên trả lời cho xong.
– Thôi mình đi có công chuyện tí, 2 bạn ngồi đây vui nhé. Tao đi nhé D.
– Ờ, cẩn thận đấy Cường – mình giật mình.
– Ừ, tao biết rồi.
Tiến tới chỗ bàn ông K. Lão nhìn gầy, cao, nhìn khuôn mặt và dáng người rất thư sinh, ăn mặc đúng kiểu con nhà giàu. Ngoài ra không có gì đặc biệt.
– Chào 2 người
– Chào anh
Lão K đứng dậy kéo ghế cho gái ngồi, gái nhẹ nhàng ngồi xuống rồi kéo mình ngồi ngay cạnh – Cái con gấu này đã bảo rồi mà không nghe gì cả. Lão K có vẻ chưa bị dao động mấy vì hành động này của gấu. Và mình chưa kịp nhắc nhở gì thì con gấu đã tiếp tục như trêu ngươi ông kia: Nó bảo với em nhân viên
– Cho chị 2 nâu phin, 1 cốc thật ít sữa nhé, 1 cốc 1 viên đá còn 1 cốc 3 viên đá – lão kia nhìn gấu với ánh mắt viên đạn, nhưng hình như con gấu nó chẳng quan tâm thì phải.
—————-