Con Đường Mang Tên Em

Chương 4

Chương 5+ 6 – Yêu? Không yêu?
Này thì hạnh phúc, 2 cái tin nhắn chết tiệt! Hôm ấy mình say lần đầu tiên, không biết về nhà đường nào nữa. Lúc tỉnh dậy thấy đang cởi trần quần đùi nằm trong phòng trọ nhà thằng Q.

– Lúc nãy say có nói gì linh tinh không Q?

– Có, nhiều cái hay ho lắm. Toàn Mai với Chúc thôi, sau đẻ con đặt thêm là Tùng với Cúc cho đủ bộ – Thôi xong mình rồi.

Sau hôm đó là bẵng 1 tháng không liên lạc, không nhìn mặt nhau của mình và M.

Thi học kì I. Chắc chẳng ai lạ gì kiểu học sinh viên, cuối kì bắt đầu học như điên, lần nào cũng bảo kì sau học hành đàng hoàng, nhưng nói cũng chỉ để mà nói mà thôi. Sinh viên trường mình có phong trào học ôn thi trên giảng đường, để dễ trao đổi, và để cho các anh chị yêu nhau lên tum tâm sự. Mình không thích kiểu học hành như thế, nhưng vẫn miễn cưỡng phải lên ngồi. Hôm ấy đang hí hoáy với mấy bài phân tích thì có 2 đồng chí lớp bên đi sang ngồi.

– C à

– Mình: Hê lô

– C chỉ giúp mình bài này được không?

– Mình: oke thôi. Nhìn bài quá dễ mình đã thấy hơi nghi nghi rồi nhưng vẫn nhiệt tình lắm. 2 thằng nghe có vẻ hiểu hiểu, cho đến khi nó nói:

– C bảo tớ lại từ đầu được không? Nói kĩ đoạn đầu ý

– Mình lại nói lại từ đầu. Trong bụng thì đang chửi rồi nhưng vẫn phải tỏ ra mát tính. Cho đến khi 1 trong 2 thằng hỏi đến lần thứ 3, thì thấy M tiến đến

– M: 2 bạn hỏi xong chưa cho mình nhờ tí

– 2 thằng: bọn tớ chưa xong mà M, sao hôm nay giữ người yêu ghê thế?

– M: 2 bạn có hỏi đâu? đang trêu ngươi người ta đấy chứ, hỏi lần thứ mấy rồi?

– 2 thằng: trêu gì đâu? tại thấy bảo nó giỏi lắm nên mới hỏi thôi.

À, vậy là hiểu. Mình ghé sát tai 2 thằng, nói rất khẽ: “Đm chúng mày, nghĩ tao hiền phải không? Chúng mày ở đây 4 năm đấy nhé” rồi mình cố nói to cho cả M nghe thấy.

– Tao với M chỉ là bạn bè thôi. Cút mẹ mày đi! – Bọn nó thấy thế cũng ngán vì 2 lớp vừa đánh nhau xong.

– Ừ, bạn bè – M buột miệng

Vì vụ này mà mình bị báo cáo lên Khoa và ăn sạc vì văn hóa ứng xử trong môi trường sư phạm – mịa mấy thằng đàn bà.

Chiều ấy đi học về, đang loay hoay trong nhà xe thì nhận được tin nhắn:

– “Anh, cafe” – từ Mai

– Bây giờ? – mình reply

– Uhm. Qua phòng đón em nhé.

Lần thứ 2 Mai xưng “Anh, em” với mình. Khó mà diễn tả cảm giác lúc đó, vừa muốn chạy đến vừa sợ sệt, sợ vì mình chưa hoàn toàn quên được Chúc, sợ Mai sẽ là người thay thế. Như thế là bất công với Mai.

Quán cafe, 2 đứa ngồi đối diện, chẳng ai nói với ai câu nào. Ai đó có thể nói con gái khả năng kìm chế kém, nhưng với Mai thì mình thực sự chịu thua, nàng ngồi 3 tiếng với mình không hé nửa lời. Mình thì tất nhiên là không nói, vì không biết nói gì lúc này.

Tít, tít – Message from Mai “ Về đi Anh” – Ngồi đối diện còn phải nhắn tin!

– Uhm, về đi – mình reply.

– Chở em đi quanh phố nhé!

– Uhm, ok.

Cứ thế, mình chở Mai lang thang qua từng con đường của thành phố nhỏ. Mai vòng tay qua ôm, siết chặt, mình không gỡ tay em ra nữa mà để yên như vậy. Dựa cằm lên vai mình, dưới ánh đèn đường khuya mình thấy từng dòng nước mắt chảy dưới kính xuống đôi môi đỏ thắm. Nàng thì thầm:

– Anh à, khi rỗi rãi em có thể đi cùng anh như thế này không? Như 2 người bạn.

– Lúc nào Mai rỗi thì cứ bảo tớ đưa đi chơi.

– Anh à, anh gọi em được không? Hôm nay thôi.

– Uhm, anh sẽ đến khi em cần, được không?

– Được ạ – Mai mỉm cười và siết chặt tay vào mình.

– Anh à

– Sao em?

– Em không muốn là người thay thế đâu!

– Anh biết, nên anh mới không yêu em.

– Anh có yêu em không? Chút ít?

– Có, nhưng chưa đủ nhiều để mình bắt đầu.

– Em biết.

– Anh à, anh hãy đến với em khi anh quên hẳn được người con gái ấy nhé!

– Không đâu em, không đáng. Em có nhiều người theo đuổi, anh biết mà. Huống hồ mình chỉ là sinh viên, chưa nói được điều gì cả, ra trường mỗi đứa lại một nơi.

– Anh có tin vào bói toán không?

– Anh không! Sao em hỏi thế?

– Trước khi đi học, em với mẹ đi xem bói bài, anh biết bà ấy bảo gì không? Bà ấy bảo là “Con này có nợ tiền duyên, đi học xa nhà sẽ gặp, sắp rồi”, và bà ấy tả hình dáng anh không sai tí nào cả – Mình lạnh hết người, da gà nổi đầy.

– Bà ấy bảo gì nữa không?

– Bà chỉ bảo duyên có đến được với nhau hay không là do 2 đứa, và 2 nhà sẽ ngăn cản quyết liệt.

– Anh chẳng tin đâu!

– Hì, em thì tin lắm. Vì thế nên hôm đầu tiên gặp anh em mới nói là “ tớ biết bạn từ trước” đó. – Lạnh gáy lần 2.

………………

Sau đó, thỉnh thoảng mình và M cũng rủ nhau đi uống cafe. Vẫn cứ ngồi chẳng ai nói với ai câu nào, uống hết cafe rồi về, có lẽ, với 2 đứa thì thế là đủ, chỉ chờ đợi 1 cái gì đó, nhưng chẳng ai dám thốt lên, cũng chưa đủ lớn để dám nói lên nữa. Số lần cafe đó cũng chỉ đếm trên đàu ngón tay, rồi dừng hẳn – khi Mai nói Mai có người yêu, lúc đó là đầu năm thứ 2, và bẵng cho đến tận năm cuối cùng. Liên lạc cuối cùng mình vẫn nhớ vào tháng 6, chuẩn bị nghỉ hè, lúc đó đang xem Worldcup:

Message from M: “Anh có xem trận hôm nay không?”

– Mình reply: Trận này Ý đá mà, không biết đội Anh họ có xem không? Khác bảng

– Message from M: “Anh vẫn thế, quá phí để yêu với em”

– Mình: “Mũi sắp nổ rồi” – sending, thì thấy tin nhắn đến. Mở ra:

– “Em yêu anh, C ạ!”

Mình không nhắn lại, cũng không có tin nhắn nào thêm, cho đến tận năm thứ 4 – quyết định làm mình hối hận và nuối tiếc.

—————-

Nàng chỉ cần hạnh phúc, nhưng chàng có biết đâu!

Chàng hỏi từng con suối, hỏi ở khắp rừng sâu.

Nàng chỉ cần hạnh phúc, mong chờ đã bao lâu

Chàng tìm hoài chẳng thấy, nên công chúa âu sầu ….

Kì 1 năm cuối.

Lớp mình khi đó rất nhiều hoạt động, vì được nhắm giữ lại làm GV nên mình “phải” năng nổ trong hoạt động hơn, theo lời các thầy cô “mỗi chuyên môn là chưa đủ”. Lúc đó mình phải chạy đi chạy lại rất nhiều, ban bậu sậu ( bọn mình vẫn gọi vậy) thì năm nay có 6 người, 3 nam 3 nữ, M là người mới được bầu vào năm nay. Mọi năm thì mình vẫn đi 1 mình, 4 người kia 2 xe, giờ có thêm M thì nghiễm nhiên sẽ đi cùng mình những khi có công việc. Mọi chuyện bắt đầu từ đó.

Mình đèo M, mọi thứ cảm xúc lại trở về vẹn nguyên như lần đầu tiên khi M run run ngồi sau xe mình đến bệnh viện sau khi đập gạch vào đầu thằng kia. Giờ thì Mai đã có người yêu rồi, nghe nói ra trường sẽ cưới nữa. Sau khi đi công chuyện xong, mình đèo Mai quay về nhà, gần đến nơi, Mai mới nói câu đầu tiên trong ngày, với mình:

– Đói không? Đi ăn bánh đa cua đi!

– Tớ không, nhưng nếu Mai đói thì đi ăn.

Quay trở lại quán ngày xưa, chẳng có gì khác cả. Sau khi không gặp nhau mình đã không quay trở lại đây. Nói là yêu thì chưa, nhưng tình cảm mình dành cho Mai ngày đó khá nhiều, nhưng 2 đứa như có 1 bức tường vô hình, chẳng ai muốn nói ra. Quay lại đây để nhìn thấy hình ảnh của M, dù là chút ít cũng không muốn. Mình lao đầu vào học, rảnh rỗi nhậu nhẹt với bọn bạn, không để bất kì người con gái nào vướng bận vào, dù cũng không ít người chủ động…….2 người đầu tiên đi qua đời mình, mình dành tình cảm thì đều hiểu lầm hoặc chậm chạp, dẫn dắt mọi chuyện chẳng đến đâu, dù một phần lớn là do mình không dám sống thật với tc của mình. Đang thơ thẩn nghĩ ngợi….

– C, ăn điiiiiii. Mai cầm đũa huơ huơ trước mặt. Mỉm cười rất đáng yêu. Đã rất lâu rồi mình không để ý đến con gái cười nữa.

– Gì mà như người mất hồn thế?

– Mình: À, không, đang tính xem mai phải đi từ mấy giờ.

– Tính làm gì, mai tớ khác gọi.

Ăn xong, đi gần về đến nhà, thì Mai lại lên tiếng

– Cường ơi, đi uống cafe đi! Giờ mới 9h.

– Trời ạ, sao không nói ngay từ nãy đi, cứ gần về đến nhà mới nói thế!

– Tớ xin lỗi, thôi cho tớ xuống đây đi bộ vào cũng được

– Thôi, đi cafe cũng được, lâu rồi tớ không ngửi mùi cafe

– Hihi, đi nhé.

Vẫn là quán cafe ấy, vẫn ông chủ ấy. Không biết có phải câu cửa miệng không nhưng vừa nhìn thấy mình và M ông ấy đã làm luôn câu: Sao cả năm trời không ghé quán 2 đứa?

Cafe, đối diện. Mình vẫn trung thành với nâu, và điếu thuốc – từ năm thứ hai mình bỗng đổ đốn ra hút thuốc. Mai có thói quen luôn đánh cafe cho mình trước, sau đó mới quay lại tự làm cho cô ấy. Trước đây lần nào mình cũng nói không cần, nhưng vẫn thích được Mai làm cho. Lần này cũng vậy, có điều là không còn câu từ chối nữa.

– M: Không “thôi, kệ tớ” nữa nhỉ? Hiihi

– Mình: Uh, xưa dại, giờ khôn rồi, tội gì.

– M: Lâu lắm mới ngoáy cafe cho người khác đấy!

– Mình: thực hả? Thế người yêu không uống cafe à?

– M: Uhm, có, nhưng không làm.

Câu nói này làm mình nghĩ nhiều về mối quan hệ của họ – nếu hạnh phúc sao lại trả lời mình như thế?!, Mình còn tình cảm với Mai không? Còn, nhiều lắm. Nhưng câu hỏi trong đầu bây giờ là chen vào làm gì? Bắn súng vào mặt hồ yên ả à? Tự dưng trong đầu nảy ra câu hỏi điên rồ đó. Mình điên rồi.

– Người yêu Mai làm ở đâu?

– Anh ấy dạy ở HN

– Có hay gặp nhau không?

– Có, tuần nào cũng về.

– Nghe nói ra trường 2 người làm đám cưới?

Mai dừng 1 lúc rồi nói

– Đó là nhà anh ấy nói! – Mai thở dài

– Thế còn nhà Mai?

– Bố mẹ Mai cũng muốn, vì anh ấy tốt lắm, 2 nhà cũng đi lại nhiều lần rồi.

– Vậy thì còn gì phải bàn nữa đâu, được cả 2 gia đinh hậu thuẫn cũng không phải dễ dàng gì. Bọn bạn tớ đứa thì được nhà nội ưng, đứa thì nhà ngoại ưng, bla bla bla… – Mình nói mà cảm thấy tan nát. Nếu như ngày xưa mình không lo sợ, mình dám sống thật thì bây giờ Mai là của mình chứ không thể của ai khác cả. Cảm giác như đang cố nắm lấy cái gì đó xa vời…

– Ừ, tuyệt vời, tớ có mong gì hơn thế nữa đâu. Rồi nàng òa khóc,

Nàng khóc như trẻ lên 3, bao nhiêu nước mắt cứ thế tuôn ra, mình kéo ghế lại gần rồi rút khăn lau mắt, ban đầu thì Mai gạt đi, nhưng khi mình lấy tay ôm lấy vai và kéo đầu vào vai mình thì nàng ngồi im và khóc ngon lành – những giọt nước mắt chất chứa bao lâu nay. Khi mà bản lĩnh đàn ông của mình lên cao, cũng là lúc ngu học trỗi dậy.

– Mai sao vậy? Đang dưng lại khóc? Anh ấy tốt, gia đình lại ủng hộ, con gái chỉ cần như thế là đủ! Sao phải khóc chứ?.

Ngọn lửa trong người gái đã âm ỉ từ lâu lắm rồi, cũng chỉ đợi câu hỏi ngu ngốc của mình mà thôi, nó bùng lên ngay tức thì và dữ dội. Mai vùng dậy, nhìn thằng mắt mình và gằn giọng – chưa bao giờ thấy Mai đáng sợ như vậy.

– Bạn không biết tại sao à? Bạn đang giả vờ phải không? Bạn cứ dùng cái đầu của mình cho những thứ bài vở chết tiệt đi!

– Đúng, tớ biết, nhưng tớ hiểu sẽ chẳng đến đâu cả. Mà mọi chuyện đã qua quá lâu rồi, đừng khơi nó lại nữa, được không Mai?

– Chưa có cái j mất đi cả. Mình đi về đi!

– Mất? Là mất cái gì?

– Cả nghĩa đen và bóng, thưa anh lớp trưởng đáng kính! – Mai trừng mắt.

Rồi nàng đứng dậy, xách túi chạy ra khỏi quán, bỏ mình ở đấy. Mình dập ngay điếu thuốc, thờ dài, đứng dậy thanh toán và chạy theo luôn, trước khi ra khỏi còn được ông chú chủ quán nháy mắt “ kệ bọn nó, dỗi vặt đấy”.

Nàng đang lững thững đi bộ đằng trước, 2 tay cứ giơ lên như kiểu đón lấy từng hạt mưa, trời đang mưa nhỏ, đẹp đấy, nhưng vài phút nữa nó sẽ lụt luôn. Mưa ở cái đất này mình biết hơn ai hết.

– Mai, lên xe đi.

– Bạn đi về đi, kệ tớ

– Tớ phải đưa bạn về chứ, hôm nay tớ đưa bạn đi mà 

– Không cần đâu, lịch sự không phải lối.

– Thôi, lên xe đi, mình hết tuổi teen để giận dỗi nhau kiểu này rồi, người đi đường đang nhìn kìa. Trời lại đang mưa nữa.

– Tớ bảo là bạn đi về đi, tớ không cần!

– Lên xe! Mình xẵng giọng. Mấy người đi đường ngoái lại nhìn nhìn.

M giật mình, dừng lại rồi miễn cưỡng trèo lên xe. Đi vài chục mét nghĩ thế nào mình dừng xe, cởϊ áσ khoác đưa cho M che đầu rồi định trèo thật nhanh lên để đi về không đang mưa rồi:.

– Không cần che đâu!

– Che vào! Lại tiếp tục to tiếng. M cầm lấy áo mà mặt phụng phịu.

Mình leo lên xe phóng như bay về để tránh mưa to, tự dưng thấy lưng đau điếng.

– “Bụp, bụp” – quát này!.

– “Hự” – Làm cái j đấy hả? Mình hét qua tiếng mưa. Chỉ nghe đằng sau tiếng cười khúc khích, chắc ma nhập. Đến xóm trọ, mình bye bye để về, tưởng ít ra nàng cũng giữ lại chờ tạnh mưa hoặc đưa cho cái áo mưa, nhưng không, cái mình nhận được lại là:

– Cút về đi!

– Ừ, tớ về đây – Mình sốc lắm rồi nhưng vẫn bình tĩnh.

Đề xe, vừa vào số thì gái đứng ở bậc thềm lao ra chặn đầu xe.

– Nói thế là về luôn à?

– Khổ quá, bỏ ra để về nhanh không khuya rồi. Xem phim Hàn lắm quá à?

– Vào nhà đi

– Đi vào đi, không công sức tránh mưa nãy giờ công cốc bây giờ đấy, nhanh.

– Bạn vào nhà đi thì tớ vào

Mình bó tay, thở dài, rồi tắt máy dắt xe đi vào. Gái ướt gần hết rồi, mình thì như con chuột lột, công cốc, đúng là chả ra đâu vào đâu, mình thở dài. Tại sao có mỗi 1 chuyện như thế lại phải làm trò làm gì?

Phòng trọ sv thì chắc chẳng ai lạ gì, bé tí ti, vào phòng cái là mời khách lên giường luôn cho nóng . Được cái là phòng con gái nên mọi thứ gọn gẽ, và thơm tho. Mình cứ đứng loanh quanh rồi ngồi gếch luôn lên cái bàn học. Gái vứt cho 1 cái khăn, thơm, đúng là cái gì của bọn nó cũng thơm.

– Lau đầu đi này

– Tớ cảm ơn

– Khỏi cảm ơn. Coi như trả công đi uống cafe cùng.

– Công gì bèo thế thôi à?

– Thế thôi, chỉ cao giá với các em trong Khoa thôi, chứ với đây chẳng là gì đâu!

– Ừ

– Cởϊ áσ ra mặc cái này vào. Nói rồi gái vứt cho mình 1 cái áo cầu thủ.

– Áo ai đây? Áo bồ của bà tôi ko mặc đâu.

– Ờ, bồ đấy, không mặc trả đây.

Mình định ném trả thì nhìn thấy áo MU đen quen quen (hồi của vodafone đó), xoay qua thì thấy số 8, tên mình. Áo này là đồng phục đội từ năm 1 mà! Sao nó lại ở đây?

– Sao Mai lại có cái áo này, nó bị mất lâu rồi mà?

– Ờ, nhặt được ngoài đường – Mặt gái đỏ lừ lên rồi cầm quần áo đi ra nhà tắm, bỏ mình ở trong phòng. Trước khi đi còn dúi cho mình 1 cốc trà gừng. Trò trộm cắp này đáng yêu ghê.

Mình ngồi vân vê cái áo mấy năm trời tưởng mất, dù sao nó cũng là kỉ niệm từ năm đầu tiên.

Ngồi nhâm nhi cốc trà gừng mà trời mãi không tạnh, gái thì làm cái j trong nhà tắm mà mãi không về.

Vật vờ trên giường mình ngủ gật lúc nào không biết, có lẽ vì hôm nay quá mệt, đi cả 1 ngày trời. Đang thiu thiu 1 lúc thì thấy buồn buồn ở má, như mọi khi là mình sẽ vùng dậy hoặc lấy tay gạt, nhưng rõ ràng đây không phải là ruồi muỗi. Để yên tầm vài giây, mình giả vờ quay mặt đi chỗ khác thì thấy giường kêu “két” – tiếng gái ngồi vùng dậy. Mình thì cứ nằm im, nằm gặm nhấm 1 lúc rồi hé mở mắt thì thấy gái đang ngồi ngang đầu mình, nhìn mình rất chăm chú.

Quờ tay sang trái nhẹ nhàng kéo gái xuống, gái đã ở yên trong lòng mình, môi kề môi, mình nhẹ nhàng đặt lên môi gái 1 nụ hôn, gái đáp lại thật nhẹ nhàng, lẫn đâu đó trong nụ hôn còn có vị mặn của nước mắt nữa. Mình giật mình mở trừng mắt nhìn gái:

– Sao em khóc?

Gái không nói gì, cứ thế cúi xuống hôn mình tiếp. Mọi thứ tiếp theo đó là 18+.

Mọi thứ đến với mình quá bất ngờ, 2 đứa đều vụng về nhưng loay hoay mãi thì cũng xong. Nhưng điều bất ngờ hơn đó là đây là lần đầu tiên của Mai. Nằm trong vòng tay của mình, Mai lại khóc:

– Sao lại khóc em?

– Em biết mình sẽ có ngày này mà.

– Anh xin lỗi, do anh không kiềm chế được. Nhưng đây là lần đầu của em à?

– Anh chỉ biết có học thôi hả? Không lần đầu thì lần mấy? Ai được động vào người em?

– Vậy còn người yêu em?

– Anh biết em yêu ai mà, đúng không? Đó mới là điều quan trọng. Người em yêu sẽ có nó.

– Anh có tin không? Anh ấy chưa từng được ôm hay hôn em đâu!

– Không tin!

– Không tin thì thôi!

Mai ngước mặt lên nhìn mình:

– Cường, anh yêu em chứ?

– Có, anh rất yêu em.

– Còn em, anh có muốn hỏi em không?

– Khỏi hỏi

– Hỏi đi!!!

– Ừ, thế cô Mai, cô có yêu thầy Cường không?

– Không, em chỉ muốn làm vợ thầy Cường thôi…..

Vậy là 2 đứa chính thức yêu nhau, một mối quan hệ tay 3 không hề mong muốn. Và mình thì không bao giờ muốn cái gì đó không minh bạch, mọi thứ cần rõ ràng nhất là tình cảm. Cũng đúng lúc có điện thoại của người yêu – chính thức – của Mai gọi đến…..

—————-