Chương 45: Người nhà
– Ra mở cửa cho anh Huy đi em– Kệ ông ấy
– Sao kệ được, đừng trẻ con thế.
Chưa kịp tháo cái tạp dề ra để đi mở cửa thì điện thoại Phương đã lại rung lên vì Huy gọi. Tôi bắt máy.
– Alo
– Ai đấy?
– Anh Huy đó hả? Anh đợi tí nhé, Phương đang thay quần áo
– “Cạch”
Tôi đứng trong nhà nhìn ra khi Phương ra mở cửa cho Huy. Ngay vừa khi gặp nhau, Huy đã căn vặn Phương thì phải, tôi đoán thế vì hai người đứng ngoài khá lâu rồi mới vào nhà.
Vào đến nơi, mặt ông Huy hằm hằm coi như tôi không tồn tại, cũng phải thôi, vì tôi chọc tức ông ấy mà. Nhưng dù thế nào thì tôi cũng chẳng quan tâm lắm, đàn ông mà cái gì cũng lộ ra mặt thì càng dễ đối phó.
– Anh Huy uống nước đi
– Bạn là gì với Phương nhà mình?
– Ô, anh Huy với Phương là họ hàng à?
– Bạn biết mình nói gì mà.
– Thôi anh Huy uống nước đi, xong ở lại ăn cơm với 2 đứa em luôn – tôi tảng lơ
Mặc kệ lão cứ ngồi đó săm soi, tôi quay ra xem TV, chốc chốc lại chạy vào trong với Phương. Tôi biết em nấu xong từ lâu rồi, nhưng vẫn cứ nhẩn nha ở trong bếp khua khoắng nồi niêu để cho “khách” sốt ruột đi về. Nhưng vô ích, khách coi như không nghe thấy gì.
– Em vẫn mặc thế này tiếp khách à Phương?
– Khách nào anh? Anh là bạn thân của em mấy năm rồi chứ có phải khách đâu! – tôi tí nữa bật cười vì câu đối đáp thông minh của Phương. Tất nhiên là Huy sẽ không biết nói gì hơn.
– Anh ăn cơm với 2 đứa em luôn nhé! – Phương đon đả. Rồi em quay sang tôi lườm lườm:
– Cún, vào dọn cơm! Nhanh!
Mời theo kiểu đuổi khéo, không ngờ Huy ở lại ăn cơm thật.
Không sao, tôi cũng không bất ngờ lắm, chỉ có Phương là tỏ thái độ ra mặt, chuẩn bị cơm mà bát đũa cứ kêu ầm ầm, thấy không ổn tôi phải chạy vào bếp xem nàng khó chịu chuyện gì.
– Gì mà đá thúng đυ.ng nia thế hả cô kia?
– Lão kia kìa, nói thế mà còn cố ở lại.
– Có bữa cơm thôi mà em.
– Em không thích. Ăn mà không thoải mái thì thà nhịn còn hơn.
– Thôi đi. Nhõng nhẽo, đá đít cho giờ.
Tôi thơm “chụt” vào má Phương trước khi chui vào gầm bàn rút chai rượu thuốc ra để “tiếp khách”. Chai rượu này lần trước chúng tôi liên hoan ở nhà Phương còn thừa, kể ra thì cũng không được lịch sự lắm, nhưng thôi có còn hơn không.
Vừa gỡ mạng nhện trên đầu tôi, Phương vừa lo lắng:
– Cún ơi, uống rượu không lại ông ấy đâu! Ông ấy chuyên đi tiếp khách với sếp đấy.
– Anh có đấu rượu với ông ấy đâu mà sợ? Tiếp ông ấy vài chén thôi. Khách đến nhà mà.
– Xì, nhà người ta mà làm như nhà mình.
Ngồi trong bữa, tôi với Phương ý nhị hết sức để tránh cho Huy phải suy nghĩ, tuy vậy cũng không tránh được những cử chỉ dành cho nhau đã hình thành từ khi còn là bạn bè. Phương so đũa bao giờ cũng để cho tôi đôi đầu tiên, còn bát thì là chiếc đáy dưới cùng, lau thật kĩ, tôi nghe Phương giải thích mấy lần nhưng không hiểu và cũng không muốn hiểu, chỉ biết là Phương có lí do để làm việc ấy, hôm nay cũng vậy. Những tiểu tiết nhỏ đó thì Huy không nhận ra, trừ việc ngồi trong mâm thỉnh thoảng Phương gắp thức ăn định đưa sang bát tôi thế nào sực nhớ ra lại quay về bát mình, tôi liếc thấy thoáng biến sắc trên mặt Huy, nhưng anh trở về bình thường ngay lập tức.
Rót chén rượu đưa cho Huy, tôi mở lời trước, dù sao mình cũng là chủ nhà.
– Mời anh, mấy khi anh em mình mới gặp nhau.
– Mời em, chỗ anh em thân thiết mà.
Có chén rượu đưa lời, câu chuyện trở nên thoải mái và gẫn gũi hơn tôi mong muốn. Huy vỗ vai tôi nhẹ nhàng:
– Chú chuẩn bị đi học phải không? Giỏi thật, lứa trẻ bây giờ giỏi thật – hơn mình có 1 tuổi mà bảo mình “lứa trẻ”, như nói với con ông ấy không bằng. Không sao, trẻ không có nghĩa là non, cũng như anh chỉ “dài” hơn chứ chưa chắc đã “cao” hơn.
– Vâng anh ạ. Qua tết em đi.
– Thế là đi mấy năm nhỉ? 5 năm hả? Lâu nhỉ.
– Lâu cũng phải đi thôi anh, nhiệm vụ cơ quan.
– Thôi, anh chúc chú lên đường may mắn, không vướng bận.
Nghe đến cái câu “không vướng bận” mà tôi muốn đập cái chén vào mặt Huy, nhưng tự nhiên thấy nghẹn lại. Giờ thì cái chuyện học hành của mình cũng thành thứ để nó đem ra trêu đùa rồi đấy! Nhìn cái mặt giả tạo của Huy tôi nhớ lại lần nói chuyện ở quán cafe với lão K chồng Mai. Cái vẻ đạo mạo giả dối của những thằng “thầy” như chúng nó làm tôi thấy lợm cổ. Đúng là cái lũ càng mang tiếng “nhiều chữ” thì càng nguy hiểm, mỗi từ chúng nó nói ra như muốn móc vào tim người khác. Không sao, nếu nó muốn tôi cũng là một thằng như nó, không kém.
– May mắn em nhận, còn vướng bận quá thì em mang theo luôn anh ạ. Hà hà.
Nở nụ cười xã giao hết mức, tôi vỗ vai Huy và cạn cái chén rượu đắng ngắt, nhưng chẳng bằng cái đắng trong lòng, vì nó nói đúng tâm can của tôi và Phương.
Lo lắng. Tôi khẽ liếc sang phía Phương, nãy giờ em vẫn không hề biến sắc. Phương vẫn thế, có thể khóc lóc ỉ ôi, chửi bới đủ thứ lúc em ở với tôi, nhưng khi có sự xuất hiện của người thứ 3 thì em tuyệt nhiên giữ thái độ hòa nhã và cân bằng hết mức, tâm tịnh phẳng lặng như mặt hồ. Tôi thực sự thấy phục Phương về việc giữ cái “mặt nạ” tươi cười thường trực trên mặt. Một người vợ như vậy, nếu không vừa lòng, thậm chí căm ghét bố mẹ chồng và gia đình chồng thì người ta có thể làm gì? – câu trả lời là: bất cứ điều gì, vào bất cứ lúc nào. Rùng mình, tôi tự trấn an “ gấu mình không phải là người như thế!…..”
Ăn cơm dọn dẹp xong, Huy rủ chúng tôi đi uống cafe. Thực sự hai đứa giờ này rất mệt mỏi và chỉ muốn ở nhà ôm nhau xem TV, nhưng thôi đành đi vì Huy quá nhiệt tình, một sự nhiệt tình khiến tôi phải suy nghĩ.
Đem xe ra đến cửa, tôi thấy Huy không ngẫu nhiên đặt con xe SH của anh song song với xe tôi. Bất chợt, tôi thấy chạnh lòng, một chút thôi.
Thử tưởng tượng: một thằng bé có trong tay một cái bánh, nó sẽ không suy nghĩ gì ngoài việc ăn cái bánh đó, nhưng nếu nhà bên cạnh, thằng bạn nó đang cầm trên tay cả một hộp bánh và lượn lờ trước mặt, liệu thằng bé có suy nghĩ gì không? Có đấy.
Dù mọi so sánh là khập khiễng, nhưng tôi vẫn thấy có chút gì đó hơi cay cay sống mũi, không phải vì tôi không giàu bằng người ta, mà thấy ức chế vì có những người có điều kiện, họ tự cho mình cái quyền trèo lên mũi những người kém may mắn hơn họ và cười khẩy, như Huy đang “giễu võ giương oai” trước mặt tôi đây. Tôi không có điều kiện thật, rút hết tiết kiệm thì chắc cũng mua được SH, có điều phải uống nước lã nửa năm, nhưng mà cái nhân cách nhâng nháo kia thì không tiền nào có thể thay đổi được cả.
Tôi vẫn tự nhủ mình “đừng tự hào mình nghèo mà giỏi, hãy hỏi vì sao mình giỏi mà vẫn nghèo?” – đó là cho những người tự nhận mình giỏi, còn mình không giỏi thì phải bù lại bằng lao động, không ai cho không ai cái gì cả. Và “đừng so sánh bố mẹ mình với nhau, hãy so sánh con cái mình sau này!” – đó là một trong những lí do bằng mọi giá tôi phải đi học.
Tiếng khóa cổng lạch cạch kéo tôi khỏi mấy cái suy nghĩ với quyết tâm ngút trời kia, vứt vội điếu thuốc xuống đất trước khi ăn một cái nhéo của bà la sát. Dạo này tôi toàn phải hút thuốc trộm.
Phương bước đến, kiêu sa với váy xếp quá gối và giầy cao gót. Nhẹ nhàng tiến lại gần, em khẽ mỉm cười khi nhận ra 2 con chiến mã xếp song song rất trẻ con. Khẽ khàng, Phương ngồi lên chiếc xe….wave đểu.
Trên đường đi, tôi cố tình đi chậm để nói chuyện với Huy và giới thiệu về cái thành phố bé tí ti này, còn Phương thì cứ cấu véo liên hồi vì muốn cắt đuôi Huy.
– Nãy sao không ngồi SH?
– SH cao quá đi nhỡ tung hết váy.
– Ông ấy tự xếp xe thế đấy, buồn cười.
– Trẻ con. Ông ấy tính thế đấy, con út mà.
– …………..
Phương ghé vào sát người và đưa tay qua ôm chặt tôi, em thì thầm.
– Cún à, em yêu anh vì anh chân thành, chứ không phải vì anh giàu hay nghèo. Anh còn nghĩ thế là anh coi thường em – Phương nói đúng vào cái sĩ diện hão của một thằng đàn ông-tôi.
Huy nhìn thấy chúng tôi như thế. Với nhiều người đàn ông, tôi nghĩ sau cái cảnh nhìn người mình theo đuổi đang ôm một người con trai khác thì 90% sẽ bỏ qua không tiếp tục tấn công. Số còn lại tiếp tục tấn công mà vừa tán vừa sợ…… thành công. Huy ở dạng nào, giờ tôi vẫn chưa biết được, chỉ biết quyết tâm là rất lớn với phương châm “đẹp trai không bằng chai mặt!”
Tới quán cafe nhạc sống, chỗ này tôi với Phương thỉnh thoảng vẫn ngồi để nghe những bản guitar cổ điển, hay để nghe những giọng ca “mất ngủ” thể hiện các tuyệt phẩm ướŧ áŧ dành tặng cho tình nhân đang ngồi bên dưới với ánh mắt rưng rưng hạnh phúc.
Lại nói uống cafe, Phương đã từng rất hay pha cafe cho tôi, nhưng từ khi biết Mai cũng có cùng thói quen ấy, Phương bỏ ngay. Rồi từ lúc yêu nhau mỗi lần đi uống cafe, Phương đều lườm nguýt tôi kèm theo một câu chỏng lỏn: “tự pha!” – Đúng là với phụ nữ, cái gì liên quan đến họ cũng phải là duy nhất!
Không khí của một buổi nói chuyện như thế này chẳng có gì đáng nói, ngoài thỉnh thoảng cả 3 giật mình bởi tiếng hét của ca sĩ trên sân khấu, hay cười ngất với lời giới thiệu sến sẩm của mấy cặp đôi yêu nhau. Tôi đang chỉ cho Phương xem da gà nổi đầy vì những lời tỏ tình ướŧ áŧ của ca sĩ sau khi trình bày xong bài hát thì thấy tiếng MC vang lên:
– Sau đây là bài hát “Chỉ anh hiểu em” do bạn Quang Huy dành tặng cho bạn gái của mình là bạn Xuân Phương.
Phương nhìn sang tôi mặt thảng thốt, rồi nhìn Huy với ánh mắt như trách móc. Mặc kệ, Huy vẫn tiến đến sân khấu và chuẩn bị tinh thần để hát. Huy bắt đầu hát say mê, giọng cũng rất hay, Huy phiêu trong tiếng tán thưởng của mọi người và xuýt xoa ghen tị của các cô gái bàn bên cạnh dành cho Phương.
Tôi giận tím người vì cái hành động mất dạy của Huy. Nếu như không phải chỗ đông người thì tôi sẽ không để cho lão thích làm gì thì làm như thế. Lo lắng, tôi vẫn để ý Phương ngay từ những phút đầu tiên.
Sau khoảng vài giây từ lúc nghe MC nói, Phương đã bình tĩnh lại và khuôn mặt trở về phởn phơ chứ không có gì tỏ ra cảm động-đáng-ra-phải-thế. Tôi thò tay dưới gầm bàn với lấy tay của em và nắm lấy, bấy giờ mới biết là em đang run. Phương quay sang nhìn tôi chực khóc. Tôi thương em lắm nhưng thực sự giờ không phải là lúc để chứng tỏ Phương là của tôi, đơn giản vì không muốn Phương bị mọi người xung quanh chỉ trỏ dè bỉu vì “mặc kệ người yêu hát tặng mình mà vẫn tình tứ với người khác ở dưới”. Tôi giận lão Huy bao nhiêu thì Phương cũng thế. Đường đột và ích kỉ. Lão tự cho mình cái quyền gì mà đưa người khác vào thế khó như thế này? Nếu không vì lão có quan hệ với nhà em, tôi đã dắt tay Phương về ngay từ nốt nhạc đầu tiên!
Huy kết thúc trong tiếng vỗ tay ầm ầm và những tiếng hú hét của các bàn bên cạnh. Phải công nhận là Huy hát rất hay, guitar đệm cũng tuyệt vời. Nhưng sẽ tuyệt vời hơn nếu như tôi có một chai bia vỡ ở trong tay. Thằng này quen làm bố đời ở nhà với ở trường, nó nghĩ nó có quyền làm mọi thứ không cần biết người khác nghĩ gì thì phải? Tôi chỉ sợ mình manh động thì càng có cớ để bố mẹ em gét bỏ tôi nên mới thôi cái ý định đập cái cốc cafe vào đầu nó. Dù sao thì bây giờ bố mẹ em cũng đang nghiêng hoàn toàn về phía nó, nó nói gì mà chẳng nghe. Đành mang tiếng thằng hèn để thằng khác tỏ tình với người yêu mình ngay trước mặt.
Tôi lấy cớ đi toilet để đến bàn tiếp viên order bài hát với nhạc công. Khi quay lại thì Huy đã đang ngồi nói chuyện với Phương, nhưng hình như em không thèm đáp lại nên mặt lão rất căng thẳng. Có lẽ đây là lần đầu lão thấy Phương tỏ thái độ với mình nên bất ngờ? Tôi cũng chẳng quan tâm. Kéo ghế sát vào ngồi cạnh Phương, tôi nhìn lão Huy và gằn giọng:
– Anh quá giới hạn rồi đấy, nghĩ mình muốn làm gì thì làm à?
– Có gì đâu mà chú nóng thế? Bài hát thôi mà, mà bài này Phương thích nhất đấy.
– Tí về tôi sẽ nói chuyện riêng với anh. Chờ đấy.
Lão nhìn tôi lo lắng. Gì chứ mấy thằng công tử bột quen được xu nịnh công kênh như thằng này thì chỉ vài cái tát là sẽ nhũn ra ngay. Chưa ai dạy nó thì sẽ có người dạy nó. Loại như thế này ra ngoài đời không sớm thì muộn cũng phải ăn đòn.
Ghé sát tai Phương, tôi nói nhỏ: “ bình tĩnh đi em, có cái gì đâu, nó còn nhiều trò lắm, giờ mà mình khóc thì sao chiến đấu lâu dài?”
Lúc này thì lại có tiếng MC: “giờ là bài hát của bạn Đăng Cường, một lời tâm sự gửi tới một người bạn thân”
Với cái chất giọng thuốc lào của mình tôi chẳng tự hào gì khi hát cả, nhưng dù sao tôi cũng chẳng nghĩ ra cách nào nhẹ nhàng hơn để đáp lại cái hành động mất dạy của thằng Huy. Lúc đứng trên bục giảng hàng trăm sinh viên tôi không run lắm, mà giờ sao run vậy không biết. May mắn là vừa ngồi lên cái ghế cao lênh khênh dành cho ca sĩ, tôi đã nghe thấy vài chỗ có tiếng hô to “ thầy Cường kìa, thầy ơi hú hú hú!!!!” – đúng là thành phố này bé quá. Nhưng cảm ơn nhé mấy đứa!, nó làm thầy cảm thấy tự tin như đang đứng trên bục giảng vậy!
Lấy lại bình tĩnh, tôi mở lời bằng cái giọng thều thào:
– Chào các bạn, mình thì không biết hát, nhưng hôm nay muốn tâm sự một chút, mình muốn cám ơn một người bạn thân, người mà mình biết ơn suốt đời vì tình cảm được nhận từ người ấy. Mọi điều muốn nói mình sẽ gửi qua lời bài hát này…..
“ Lặng yên nghe con tim với yêu thương nồng say như chơi vơi
Nếu như đây là mơ xin cho tôi dừng thêm phút giây này
Niềm vui khi bên nhau có bao nhiêu buồn lo tan đi mau
Những phút giây gần nhau sao qua nhanh nghẹn lòng không nói nên lời……….”
Có lẽ đó là bài hát hay nhất trong đời tôi tính đến giờ, tôi vừa hát vừa ngoái về phía Phương, khi em đang nhìn tôi trìu mến và rưng rưng chực khóc. Xúc cảm nồng nàn, tôi hát với tất cả sinh lực, tất cả nội tâm của mình. Từng câu chữ nhả ra đều là những lời tôi muốn nói từ lâu với Phương “ cảm ơn em, cảm ơn vì đã đến bên đời anh, có em bên anh bao nhiêu buồn lo cũng tan đi….”
Hết lời 1 trong tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người, tôi không tin tai mình nữa, tôi tự tin mình hát đúng nhạc nhưng còn chất giọng lè rè như loa hỏng kia thì khó mà chờ đợi được ủng hộ từ khán giả. Tự tin hơn, tôi lại mê mải với những lời hát, và vẫn hướng về phía Phương, nhưng bất chợt tôi không thấy em đâu nữa. Thoáng giật mình, bao nhiêu suy nghĩ chạy qua đầu tôi khi mồm vẫn hát “ em đi đâu? Thằng Huy vẫn ngồi kia mà?” “em có thể bỏ đi đâu khi đang xúc động như thế?”………… thất vọng, tôi muốn buông micro xuống nhưng vẫn cố tiếp tục.
Tôi có câu trả lời cho mình khi bỗng nhiên thấy mọi người vỗ tay ầm ĩ, và một giọng hát trong trẻo cất lên ngay bên cạnh:
“ Hạnh phúc trào dâng, lời hát xin cám ơn tình yêu, và cho chúng ta gần nhau………”
—————-