Con Đường Mang Tên Em

Chương 25

Chương 28: Bản chất
Đối với mình khi nói ra những lời không xuất phát từ tâm cảm là một điều cực kì khó khăn, nó không đúng với bản chất của con người mình. Rõ ràng Chúc đã làm tổn thương và chà đạp lên tình cảm cũng như hy vọng của mình, nhưng cứ lấy oán báo oán thì cả đời cứ thù hằn nhau mà thôi. Chính vì thế mà cái suy nghĩ trả thù của mình không tồn tại được lâu, chỉ muốn có bằng chứng để kìm hãm Chúc lại chứ mình không có ý định làm to chuyện. Cũng hy vọng rằng những lời nói cuối cùng nhẹ nhàng với Chúc sẽ là chút dư tình cuối cùng của 2 con người đã từng cho nhau những tình cảm đầu đời tinh khôi và nhiệt thành.

Nhưng Chúc không nghĩ như vậy, em thực sự muốn quay lại. Đó là điều mà mình có thể dự đoán sau cuộc nói chuyện, nhưng đúng là càng hy vọng bao nhiêu thì khi thất vọng người ta càng bộc phát ra đáng sợ bấy nhiêu. Phương biết được điều đó từ trước, nên em đã đã tự mình thiết lập một buổi hẹn và bắt mình phải đi cùng.

– Ra đó nhớ xưng hô là anh và em nhé.

– Sao vậy? Tôi tưởng anh ấy biết chuyện của mình.

– Biết chuyện mình là bạn thân, ý ông là có gì khác nữa à?

– Không, bà nói chặn đầu vậy thì tôi biết nói gì.

-Hiii, thông minh, nhưng mà nhát cáy.

Mình nghĩ rằng anh đó biết chuyện mình và Phương chỉ là bạn thân thì làm sao phải xưng “anh-em” làm gì? Nhưng Phương đã thử mình ngay: liệu mình và Phương “có là gì hơn bạn thân” nữa không? Tất nhiên là mình sẽ trả lời rằng không-có-gì-đó-hơn-tình-bạn, vì thế Phương mới bảo mình nhát cáy. Cái cách nói chuyện hàm ý sâu xa này đúng là chỉ có con gái mới nghĩ ra được. Bảo sao mình luôn đau đầu khi ở bên họ.

Trưa đó mình và Phương đến điểm hẹn, người ngồi cùng với 2 đứa hôm nay là anh D – Giám đốc chi nhánh của Phương – một trong 2 người có quyền mổ băng để xem. Đến nơi, Phương ngay lập tức quàng tay qua mình, và thì thầm vào tai: “diễn một đôi tình nhân thật tốt nhé!” Cái đó có khi chỉ là hợp thức hóa thôi, với mình thì Phương đã là tình nhân.

Ngồi chém gió ăn uống rất vui vẻ và không nhắc gì đến chuyện kia. Hai đứa đều nghĩ là diễn xuất như thế là tuyệt vời, có lẽ do nó không hẳn là gượng ép mà chỉ như một bước dậm chuẩn bị cho những ngày tương tự về sau, những hy vọng trong tầm tay. Nhưng không hiểu sao mình vẫn có cảm giác gì đó không an tâm lắm, nhất là ánh mắt anh D nhìn soi vào mình và Phương. Quả đúng là như vậy, có lẽ rằng đối với anh thì 2 đứa chỉ là những kẻ học việc trong diễn xuất. Phương vừa xin phép ra ngoài đi WC thì anh D đã nói nhỏ với mình

– Đàn bà, mệt mỏi đúng không?

– Vâng ạ

– Không có chúng nó thì không được mà có thì cũng mệt.

– Anh chị được mấy nhóc rồi ạ?

– Anh bị vô sinh!

– Em……. xin lỗi

– Đâu có sao, vô sinh thì bảo vô sinh! Ông trời chẳng lấy tất của ai cái gì, anh có kinh tế, nhà cửa, vợ đẹp thì ông trời lại lấy của anh cái thiên chức ấy.

– Anh đừng buồn, trong ngành nên em biết, anh cố gắng đợi 1 thời gian nữa thôi, giờ khoa học sinh sản phát triển lắm rồi.

– Cũng hy vọng, nói chung anh chị cũng xác định tư tưởng rồi.

-Vâng

– Mà thôi. Diễn kịch như chúng mày anh ngày xưa diễn suốt trước mặt bố mẹ vợ rồi, với anh không phải diễn.

Mình bất ngờ, nhưng cũng may có chuẩn bị từ trước nên cũng không tỏ ra quá hoảng hốt trước mặt một người như anh ấy:

– Anh cũng biết ạ? Thật ra thì em với Phương cũng không hẳn chỉ là bạn anh ạ.

– Biết. Thế mới bảo chúng mày dở hơi. Yêu thì yêu bố nó đi lại còn…, bảo bọn con gái nó mới thế chứ mày đàn ông đàn ang mà cũng nửa nạc nửa mỡ trả vờ thế à? ….

Ngồi trầm ngâm thêm vài giây, anh mới nói tiếp:

– Nói chung là từ lúc nó vào làm đến giờ, anh em thân tình cũng khuyên bảo, rồi chửi nó tội ngu rồi nhưng nó có nghe đâu. Sau nó kể hết mới biết, mày cũng như anh ngày xưa, yêu một con đĩ, để người yêu nó đến nhà khóc lóc vật vã, cũng may là bị cắm sừng mà anh mới quay đầu lại được… Đàn ông, khôn lanh đến đâu thì trong tình cảm cũng như mấy thằng con nít!

– Vâng, nói chung là em với anh đều may mắn đúng không anh?

– Quá may, nên giờ có thì cố giữ em ạ. Hôm nay anh gặp mày thì anh cũng có cái nhìn khác chứ trước đây trong mắt anh thì mày tồi tệ lắm.

– Vâng, thì em cũng tệ thật mà anh…

Anh D rút điện thoại ra, nửa phút sau mình nhận được tin nhắn của anh: “Anh đi wc 30s thì chú ra nhà wc” – “ok anh”.

Tí nữa thì mình bật cười thành tiếng, ngồi ngay gần nhau mà cũng phải nhắn tin! Nhưng đúng là phải ở vị trí của anh, lúc nào cũng trong tư thế phải đề phòng thì mới hiểu được, mỗi khi ra ngoài là đều phải nhìn trước nhìn sau, ăn nói thì cẩn trọng, không bao giờ nói chuyện gì cụ thể mà luôn luôn nói nước đôi – cách nói cực kì an toàn của người làm kinh doanh và làm lãnh đạo, chỉ trừ những chuyện về V-pop hay bóng banh thì chém gió thoải mái!

Sau khi Phương về thì anh D cũng vào nhà WC luôn, canh me khoảng 1 phút sau mình cũng nháy Phương và vào WC theo anh ấy. Rút từ trong túi ra 1 cái usb anh ấy kín đáo đưa cho mình:

– Cầm đưa cho Phương, hai đứa nhớ chỉ dùng để dọa thôi, xong việc thì xóa đi.

– Em cảm ơn. Cái này, em khó nghĩ quá…

– Thực ra nó cũng chẳng phải cái gì ghê gớm đâu, nhưng quy định nó thế, đừng đưa ra ngoài là được.

– Chúng em cảm ơn anh nhiều.

– Ơn huệ gì, mày cứ vẽ, đúng mấy thằng giáo viên cứ thích văn hoa!

Chào ra về, mình vẫn suy nghĩ mãi về những lời nói của anh – một người đàn ông chính trực và rất lạc quan. Không biết khi ở trong hoàn cảnh của anh mình có gắng gượng được như thế không? anh cũng con một, cũng vợ đẹp, nhưng lại bị tước đi cái quyền làm cha – một vết nứt nhỏ trên viên pha lê đã làm mất đi cái hoàn hảo của nó. Theo lời Phương kể thì chị vợ anh đã luôn ở bên cạnh anh từ khi anh còn trắng tay đến bây giờ, thật là một tình yêu đáng ngưỡng mộ. Hy vọng.

Từ lúc chào ra về hình Phương như vẫn chưa biết là anh D đã phát hiện ra 2 đứa đóng kịch nên vừa trèo lên xe đã quàng tay qua eo mình như một thói quen, còn dựa đầu vào vai, ngồi sát sàn sạt và ôm chặt cứng. Có điều là đạo diễn đã hô “cắt!” từ lâu lắm rồi mà diễn viên vẫn chưa thôi, chắc nhập tâm với vai diễn quá.

– Anh ấy đi xa lắm rồi, không phải diễn nữa đâu.

– Giờ không phải là diễn nữa, ngố. Mà ông có biết là anh ấy phát hiện ra mình diễn không?

– Bà cũng biết à?

– Thế hóa ra là ông cũng biết hở? Thông minh ghê.

– Cái kiểu nửa nạc nửa mỡ của mình sao mà che được mắt ông ấy. Ngu ngơ ông ấy đã không làm giám đốc!.

– Hiiii, tôi cũng nghĩ thế. Nhưng mà không sao, miễn sao anh ấy thương mình là được!

– ………………

Bỗng dưng Phương ôm mình chặt hơn, nhoài người về đằng trước thì thầm cái gì đó vào tai mình mà mình nghe không rõ, rồi lại quay ra dựa đầu vào lưng. Hành động rất khó hiểu.

– Gì đó? Kiến cắn hả?

– Cường, …….hình như Chúc vừa đi ngược chiều với mình!

– ………………

– Thế à? Kệ! Nhọc hơi nghĩ ngợi. Cứ để tôi là thằng đểu đi. Trước sau gì thì khi biết sự thật Chúc cũng làm thôi, chỉ là vấn đề thời gian. Tính Chúc tôi lạ gì.

– ………….

– Mà bà làm thế là có ý gì?

– Khẳng định chủ quyền!

– Bà đổ thêm dầu vào lửa đấy biết không? Hôm qua vừa nhẹ nhàng được chút với Chúc.

– Chúc Chúc cái gì?!! Giờ tôi cho nó không còn tí hy vọng nào luôn, định cướp của chị à? Mơ đi.

– Ghê gớm quá đấy, giờ còn ai cướp được nữa!

– Ai biết được! của tôi tôi cứ phải giữ đã, ai động vào tôi cắt tiết! – Phương đưa tay lên quẹt ngang cổ mình minh họa.

– Cắt tiết tôi luôn hả?

– Uhmm, cắt cả đôi luôn. Hiiiii. Xong tôi cũng đi luôn…

……………..

Quả thực là Chúc đã nhìn thấy tất cả! Mình có tin nhắn ngay lập tức: “Anh sẽ phải trả giá, đồ đểu! tôi đã từng tin anh và muốn quay lại!”. Lẳng lặng ấn phím Delete và đút điện thoại vào túi, chẳng hiểu sao mình lại thấy thoải mái như thế. Dù tình hình có thế nào thì mình cũng phải chấp nhận và sẵn sàng mà đương đầu thôi, chứ với cái tính tình đỏng đảnh và bột phát của Chúc thì không trước thì sau Chúc cũng sẽ gửi đơn, chi bằng đương đầu với nó sớm ngày nào tốt ngày nấy. Mình vẫn là vậy, không thể mạnh tay với những gì đã là yêu thương, nói với làm khác nhau lắm. Có ra sao thì mình cũng có nhiều người bên cạnh luôn giúp đỡ và làm chỗ dựa khi mình chống chếnh.

Người mỏi nhừ sau một đêm làm gối ôm và buổi trưa tiếp ông anh Giám đốc túy lúy, mình đưa Phương về nhà rồi cũng về nhà ngủ luôn, mặc kệ Phương cứ kéo lại bắt ăn cơm tối!!!! . Lúc lên xe đi rồi ngoảnh lại vẫn thấy đang đứng chống nạnh chỉ trỏ! Kiểu gì rồi cũng lại giận dỗi vài….tiếng cho xem!. Mỉm cười – có khi thế lại hay, “thỉnh thoảng phải xa xa một tí thì con gái nó mới thích” – lúc ấy mình nghĩ thế, chứ bây giờ mà thằng nào định xa xa để làm cho con gái nó nhớ nhung thì chắc xác định là sẽ có người khác gần hộ ngay lập tức!

Xẩm tối.

Đang mơ màng thì thấy chuông nhà mình kêu inh ỏi. Quái lạ, đã đến ngày thu tiền điện nước đâu chứ! Vơ vội cái áo, chạy ra ban công tầng 2 ngó xuống thì thấy chẳng có ai xa lại, vẫn bà chằn lửa đang tay 1 tay xách cập l*иg cơm 1 tay bấm chuông liên tục, mặt mũi thì ngáo ngơ, ăn mặc thì rõ là lôi thôi, quần ống thấp ống cao.

– Hỏng chuông bây giờ!

– Mở cửa đi – giọng Phương mếu máo.

Chạy vội xuống đến nơi mở cửa dắt xe cho Phương vào, nhìn cái đầu bù xù, dáng đi thất thểu cầm theo cái cặp l*иg cơm mà thấy thương quá. Ngồi lại gần mình thì thào

– Sao khóc thế?

– Tôi tưởng ông uống rượu về cảm chết toi rồi. Xụt xịt..

– Giời ạ, tôi khỏe như con trâu, nhìn này – giơ bắp tay lên khoe khoang

– Điện thoại ông đâu? – lại quắc cái mắt lên.

– Chắc hết pin rồi, về cái ngủ ngay chẳng biết gì cả.

– ………….

– Cơm kìa, ăn đi, giờ chả nguội hết rồi! – Phương chỉ vào cái cặp l*иg to xụ.

– Có cơm hả? May quá. Nguội chả sao!

– Thôi để tôi hâm lại, phí công lái xe đến đây lại phải đợi. Nói rồi Phương cầm cái cặp l*иg vào bếp.

– Xin lỗi! Xin lỗi mờ!

Chạy theo lon ton loanh quanh trong bếp mà toàn bị đuổi ra ngoài với cấu véo nên mình cũng ra luôn, kệ, chả phải chỗ của mình. Thích đuổi thì đi luôn.

– “Cạch” – ăn đi cho nóng này!

– Uhmm, cảm ơn bà nhé

– Ơn huệ, muốn làm tôi điên lên phải không?

– Thôi, thì thôi, sao mà phải xù lên, đóng bỉm rồi đây này!

– Lần sau mà điện thoại còn không liên lạc được thì vứt bố nó đi nhá! Biết người ta lo thế nào không?

– Rồi, tôi rút kinh nghiệm.

Ngồi ăn như cún con, chốc chốc mới dám liếc xem thái độ của Phương, xong lại cúi xuống ăn thật là ngoan. Thở cũng không dám thở mạnh, sát khí đằng đằng, chỉ cần nói nhỡ 1 câu thôi là xác định tối nay nằm im luôn.

– Hết rồi, ngoan không?

– Hết thì đi rửa bát đi, ngồi đấy mà xoa bụng à? Rồi nó to như cái trống lên ý.

– Bà đi rửa đi, vợ với con, bắt tôi đi rửa bát hả?

Phương đơ ra 1 lúc, rồi cầm bát vào trong, trước khi đi nàng lầm bầm:

– Ông còn lâu mới có cái phước ấy!

Được nấu cho bữa cơm thì tối phải dắt nàng ấy đi ăn vặt mệt nghỉ, biết thế mình đi ăn tạm bát phở rồi về ngủ, đỡ tốn, hehe, đi với mụ mỏ khoét này lương bổ sung cũng không đủ ý chứ! Cuối cùng thì cái cua nem chua + sữa chua + sinh tố cũng kết thúc, mình được tha bổng vào lúc 10h30. Trước cửa nhà, Phương kéo lại cái cổ áo cho mình và nói cái giọng nhẹ như bông:

– Đừng lo lắng nhé, ông tháng này có hạn nhưng sẽ qua thôi.

– Lại bói toán, sắp có thêm mẹ trẻ rồi.

– Hì, thôi về đi không muộn.

– …………….

– Phương….tôi…..ôm bà cái!

Chẳng đợi Phương đồng ý, mình quàng luôn tay ôm Phương vào lòng, phê. Cảm giác có người con gái trong vòng tay mình quả thật khó tả, cả đời có khi cũng chỉ khao khát những phút giây như thế…

Ngày định mệnh..

Sáng thứ 2 lên trường với tâm trạng phấp phỏng, ngồi họp đầu tuần mà chẳng chữ nào vào đầu, cũng may là mình có mỗi cái nhiệm vụ tập văn nghệ với tập bóng cho tụi sinh viên là hết. Giờ cũng tâm trạng đâu mà tập tành, cứ chờ cho nó xong vụ trả “thù tình” này đi đã rồi tính sau. Và mình cũng không phải chờ lâu! đang trên lớp thì nhận được cuộc gọi của cô T báo rằng thầy H – Hiệu trưởng muốn gặp mình – “cuối cùng thì cũng đến lúc!”. Cho SV nghỉ 1 tiết mình lên phòng thầy ngay. Thầy H là Trưởng khoa trước cô T, đã từng dạy mình và cũng là người trực tiếp phỏng vấn để tuyển mình vào nên rất cũng quý mình, có lẽ đó là điều duy nhất mình bám víu trước khi bước vào căn phòng đầy sát khí ấy.

“Phòng Hiệu Trưởng” – Hít 1 hơi dài, mình gõ cửa bước vào.

– Em chào thầy ạ!

– Ngồi đi Cường. Pha nước đi, sáng thầy chưa pha.

Chỉ một lời nói của thầy thôi mà làm cho thằng học trò như đã nhẹ đi được cả nửa gánh nặng trước khi bước vào đây. Thầy vẫn vậy, gần gũi, chân thành và ân cần, một phong thái khác hẳn với những nhà lãnh đạo khác mình từng gặp, thầy cũng là một trong những lí do níu giữ mình ở lại ngôi trường này chứ không chạy theo tiền bạc để đến một nơi đãi ngộ tốt hơn.

Thầy cầm theo tờ giấy đang đọc trên bàn và đưa cho mình:

– Đọc đi, xem nó viết nhăng cuội gì đây.

– …….

– Em xin lỗi thầy vì đã làm thầy phải mất thời gian với mấy chuyện cá nhân này ạ.

– Uhmm, kể đầu đuôi câu chuyện thầy nghe, nếu được.

Mình kể câu chuyện một cách ngắn gọn, như đang nói chuyện với 1 người bạn tâm giao chứ không phải là khoảng cách thầy – trò nữa. Sau khi nhấp chén trà, thầy từ tốn nói:

– Thầy tin mày, vì thầy là người tuyển mày. Thực ra cái đơn này là vô căn cứ, chẳng có ý nghĩa gì, nhưng nếu nó muốn vùi dập mày thì lại quá thừa. May là thầy luôn trực vào thứ 2, chứ nếu là người khác trong Ban giám hiệu có cái này thì việc đầu tiên là mày sẽ phải làm tường trình, rồi kéo theo cả một lô hậu quả, phức tạp lắm….

– Vâng, em hiểu ạ.

– Làm gì thì cũng phải suy nghĩ đến hậu quả, đừng để có lần sau nữa. Thầy với cô T rất hy vọng vào mày, kế hoạch đi học rồi công việc sau khi đi học về thầy cũng bàn với các thầy cô rồi, đừng để mấy chuyện vớ vẩn ảnh hưởng, không đáng. Hiểu chưa?

– Em chân thành xin lỗi thầy và nhà trường, vì việc cá nhân này mà em đã làm ảnh hưởng đến cả trường ạ.

– Tuổi trẻ sao tránh khỏi sai lầm, mày cũng tầm thằng S nhà thầy, nó sai giờ tao còn nọc ra đánh bình thường. Thôi đi về đi, sáng nay có giờ không?.

– Dạ có ạ, em còn 1 tiết nữa ạ.

– Ừ, thôi về đi. Uống nước chè không?

– Thôi em xin phép ạ.

– Ừ, về đi, à cầm cái này ra vứt vào sọt rác.

Cầm tờ đơn về, mình mỉm cười vứt vào sọt rác “May ơi là may”.

Nhắn tin cho Phương: “Tôi bắt đầu tin chuyện bói toán của bà rồi đấy!” – Phương gọi lại cho mình ngay, nhưng với cái giọng rất “bố đời”:

– Tình hình thế nào ku? Nói nhanh chị đang bận!

– Thế chị làm đi, bye.

– Ê, khoan. Tình hình sao?

– Ổn rồi, không vấn đề gì.

– Tôi bảo rồi mà. Trưa qua đón tôi đi ăn nhé

– Không sợ mấy anh kia ghen hở?.

– Hiiii, mấy anh ý bỏ cuộc rồi, đang buồn thối ruột đây. Tiếc ghê!

– Uhmm, thôi không đùa nữa, trưa xong tôi qua nhé.

– Uhmm, bye ku!

– Vâng, chào chị ạ.

Vừa nhét điện thoại vào túi thì lại thấy điện thoại “tittit”, mình mở ra thấy tin nhắn của Phương “Phuuuuuuu,

Tâm hồn phơi phới, mình thong thả dạo bước lên lớp, giờ nhìn gì cũng thấy đẹp, cái khuôn viên cũ gỉ cũng thấy đẹp, mấy cô giáo U50 cũng thấy đẹp, mấy thằng bé SV nhìn cũng thấy đẹp.

Tâm hồn phơi phới, các em SV sẽ được một buổi vui tưng bừng đây, bao nhiêu đứa lên muộn cả 1 tiết cũng sẽ được đặc xá hết!

Và cũng vẫn tâm hồn phơi phới, gặp ngay cô T ở trước cửa lớp! Nụ cười cô hàng sén tắt ngay trong vòng 1/10 s

– Vui nhỉ?

– Đâu ạ – mình gãi đầu

– Vào đi, chúng nó như cái chợ làm bảo vệ giảng đường lên tận Khoa gọi đấy

– Thế ạ! Để em vào ạ

…………..

Buổi trưa qua đón Phương đi ăn, vẫn gặp mấy ánh mắt soi mói của các anh giai trong công ty, nhưng mà mình kệ. Sau này lấy về rồi kiểu gì mình cũng bắt bỏ việc ở đây thôi, để mỡ treo miệng mèo thế này suốt không yên tâm được! À, mà cũng chưa chắc, cứ thử cho mấy anh ấy yêu 1 2 tuần xem, có khi chạy mất cả dép với độ kìm kẹp của bà chằn này ý chứ, trông bên ngoài nhu mì, liễu yếu thế thôi chứ bên trong là 1 con chằn tinh, nghĩ đến đã thấy tởn. Nhưng tởn thì tởn, yêu vẫn cứ yêu! – Dạo này mình nghĩ đến cái chữ “yêu” hơi thường xuyên thì phải? Chắc do giờ đây tâm trạng đang rất phởn phơ, cuối cùng cũng yên ổn mà không cần dùng đến cái movie mà anh D đưa cho nữa.

– Ăn gì đây?

– Ông ăn gì tôi ăn nấy

– Uống bia đi.

– Chiều ông không phải dạy hả? À, uhm, đúng rồi, dạy chiều thứ 3 với 6.

– Bà biết à?

– Gì tôi chẳng biết!

– Mà bỏ tay ra đi? Dạo này quen tay rồi nhớ! Cho mượn để thị uy với mấy anh công ty thôi chứ.

– Ông có muốn không mà cứ ra oai thế? Bỏ ra nhá!

– Không, để im – nhục mặt chưa

– Đúng là đồ giáo quèn, sĩ diện! Hiiii

Đúng là mình cũng thuộc loại sĩ diện hão, thích bỏ bu ra nhưng cứ ra vẻ cao sang, chắc được người ta thích trước nên bao giờ cũng có cái cảm giác kênh kiệu tí, trò đời mà. Nhưng từ giờ sẽ chẳng bao giờ có chuyện kêu ca về cầm tay hay ôm eo nữa, chỉ cần Phương thấy thoải mái là được, cả mình và em đã chờ đợi để được công khai thế này lâu lắm rồi – công khai với chính mình, với chính cái định kiến mà 2 đứa tự đặt ra để xua đi nhưng thèm muốn trong con người, cho dù đó chỉ là những cử chỉ như bao đôi tình nhân khác vẫn làm.

Mình cầm tay Phương, quay ra đằng sau thì thầm:

– Chiều nghỉ nhé, giờ đi uống bia.

– Vâng….

Cũng không còn thấy giật mình hay lạ lẫm, bây giờ không phải là khoảnh khắc để vặn vẹo xưng hô tôi – bà nữa! “Vâng” – nghe nhẹ nhàng và mong manh quá. “Vâng” – với một thằng đàn ông thì thế là quá đủ!. Mình ngửa đầu ra sau để đầu 2 đứa chạm được vào nhau, và Phương cũng cảm nhận được điều đó, em dí dí đầu vào gáy mình liên tục. Nghe trong gió thấy tiếng Phương thì thầm “thế này thích này!”

Phương đã bỏ qua hết cho mình rồi, tha thứ cho những ngày tháng vô tình dẫm đạp lên tình cảm của em. Phương cũng đã gạt bỏ được mối nghi ngờ về tình cảm của mình, sẽ chẳng còn vương vấn gì nữa cả, sẽ là một cơ hội mới để bắt đầu lại, lần này là từ phía Phương, miếng Salonpas cuối cùng của em. Uhmmm, 2 đứa đã yêu nhau nhau chưa nhỉ? Rồi. Chỉ còn chờ một lời nói nữa thôi, và tất nhiên mình sẽ là người mở lời. Quyết định rồi, Chủ nhật tuần này sẽ là ngày định mệnh. Chắc chắn thế….

—————-