Yêu Nhầm Chị Hai... Được Nhầm Em Gái

Chương 400

Trân hớt hải lao vào phòng y tế ngay sau khi nhận được tin báo từ thằng Luân, trên vai con bé đã đeo sẵn cặp sách.

- Chị sao rồi anh?

Tôi lắc đầu không đáp, đưa mắt nhìn về Tiểu Mai còn đang nằm nghỉ, trên trán nàng đang đắp tạm túi chườm đá giảm nhiệt.

- Em định về luôn à?

- Dạ, em xin về sớm chứ! - Trân trả lời.

Rồi con bé cắn môi lo lắng, có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó và vẫy vẫy tay ý bảo tôi ra ngoài nói chuyện.

- Gì thế?

- Chết rồi, không chở chị về nhà em được rồi! - Trân dậm dậm chân.

- Sao… phải chở về nhà em? - Tôi thắc mắc.

- Em sẽ giải thích sau, giờ làm sao ta? Bữa giờ bác em cũng bị sốt nên ba mẹ em ngày nào cũng qua nhà chăm bác hết, lấy ai ra mà chăm chị đây? Tụi mình thì không có bỏ học dài ngày được!

- Quái… không lẽ đang có dịch sốt thiệt?

- Chứ sao, hôm giờ trong lớp em bị mấy đứa bạn rồi. Nhưng nè, giờ tính chở chị về đâu đây?

Tôi không rõ Tiểu Mai với Trân trước đây đã có thỏa thuận với nhau những gì hay nàng đã dặn trước bé Trân điều gì, giờ cũng chỉ biết tạm gác lại mà tính cách giải quyết.

- Không qua nhà anh Triết được à? - Tôi hạ thấp giọng hỏi.

- Đừng, anh! - Giống như Tiểu Mai, bé Trân gạt phắt ngay ý định này.

Đến đây thì tôi lại thập phần nghi hoặc, nhưng chuyện đó để sau.

- Vậy qua nhà anh?

- Cũng được… vậy đi, rồi mỗi ngày em qua thăm chị! - Con bé đồng ý.

Rồi hai đứa tôi quay trở vào trong, bé Trân thì xin phép cô giáo phòng y tế cho được chở Tiểu Mai về. Phần tôi lo khuyên bảo nàng:

- Giờ về nhà anh, nhe?

- …! - Tiểu Mai nghe thế nên gượng ngồi dậy, tôi vội đỡ lấy nàng.

- Không… không tiện đâu! - Nàng lắc đầu mệt mỏi.

- Được mà, em với nhà anh còn lạ gì nữa đâu. Vậy đi, không có cãi! - Tôi cương quyết giữ nguyên ý định, sự đã đến nước này thì không thể để nàng làm chủ được nữa.

Không để nàng phản đối thêm, tôi tạm để bé Trân ở lại với Tiểu Mai trong phòng y tế rồi ba chân bốn cẳng chạy một mạch ra bãi gửi dắt xe ra về.

Quãng đường về nhà tôi lúc này hệt như lúc nãy, bình thường thì gần trường chỉ chạy qua cầu Lê Hồng Phong là tới mà nay trở nên xa xôi bất tận. Dọc đường tôi cố gắng chạy chậm và nhẹ nhàng hết mức có thể, cứ một chốc lại quay sang dặn Tiểu Mai ôm chặt lấy mình.

Bé Trân được phân công sẵn nên chạy về nhà tôi trước, í ới gọi cổng rồi nhanh chóng giải thích hết mọi việc cho mẹ tôi biết. May phước làm sao chiều nay mẹ tôi lại có ở nhà chứ không vô nhà ngoại như thường lệ.

Vừa vào đến nhà, tôi dìu Tiểu Mai lên phòng mình, đỡ nàng nằm xuống giường rồi chạy vội xuống dưới.

- Ủa, mẹ anh đâu?

Trân còn chưa kịp trả lời thì mẹ tôi đã xuất hiện trước cổng, cạnh bên bà là bác sĩ Viêm. Nhìn thấy bác Viêm thì tôi cũng thêm vững dạ phần nào vì từ nhỏ đến giờ, bao lần anh em tôi bệnh cũng đều là nhờ một tay bác Viêm chữa trị.

Cũng không rõ con bé Trân miêu tả bệnh trạng Tiểu Mai với mẹ tôi ra làm sao mà giờ cả hai người lớn đều chân thấp chân cao, hớt hải đi thẳng lên trên lầu khiến tôi một phen đang từ yên tâm chuyển sang hoảng hốt trở lại. Rồi mặc kệ cửa nhà mở toang hoác, tôi với bé Trân cũng phi lên lầu đứng ngoài dỏng tai lên nghe ngóng.

Bác Viêm đặt ống nghe xuống, trầm ngâm một lúc rồi mới nói:

- Cháu nó bị sốt rồi, nên bị đau đầu cũng có thể là một triệu chứng kèm theo. Còn có là một chứng bệnh riêng hay không thì cần phải theo dõi thêm. Dạo này dịch sốt đang lan rộng nên chị cũng nhắc nhở người nhà cẩn thận, ngủ phải mắc màn!

- Vậy giờ sao hả anh? - Mẹ tôi hỏi.

- Giờ tạm thời phải đắp khăn mát cho con bé liên tục, lau mát cho hạ sốt bớt. Tôi sẽ kê một toa thuốc, mai thăm khám lại! - Bác Viêm đáp.

Rồi bác cũng dặn dò thêm một số điều về ăn uống tắm rửa nghỉ ngơi, kê đơn thuốc xong xuôi mới ra về. Tôi nghe đến đâu thì ghi nhớ đến đấy, nhưng để làm được thì e là bất khả thi.

- Vậy… giờ sao hả mẹ? - Tôi hỏi lại y chang câu vừa nãy mẹ tôi đã hỏi.

- Thì chăm sóc cho con bé chứ sao, mày hỏi lạ vậy con! - Mẹ tôi chưng hửng.

- Cái khoản lau mát, thay đồ… con làm không có được…! - Tôi bối rối gãi đầu.

Mới nói đến đây bé Trân đã rít lên:

- Anh… điên à, chuyện đó thì em làm chứ!

Mẹ tôi cũng quát lên the thé:

- Hai đứa lo mà đi học, mọi chuyện cứ để mẹ. Thằng Nam chạy qua nhà bé Mai lấy đồ đạc về nhà mình đi!

- Dạ… dạ…!

- Đi đi, còn nhìn gì nữa mà nhìn? Có mẹ đây thì mày còn lo gì nữa!

- Dạ…!

Quân lệnh như sơn, tôi vội vàng chở bé Trân chạy sang nhà Tiểu Mai. Nhưng cũng lại như khi nãy, lần này tôi ngượng ngập nói lúc đứng trước cửa phòng nàng:

- Em vô đi, anh… đứng ở ngoài!

- Cũng còn biết ha! - Bé Trân khẽ lườm tôi rồi đóng sập cửa phòng lại.

Ở bên ngoài, tôi tựa cửa vào thở ngắn than dài, thầm cảm ơn vì cũng nhờ bé Trân chứ không là giờ tôi phải vào phòng để hốt quần áo Tiểu Mai rồi. Mà con trai làm việc này thì chẳng thể tránh khỏi vụng về bối rối, đồ đạc con gái có cả trăm thứ, bọn tôi biết gì mà lấy.

Ít phút sau, bé Trân mở cửa bước ra với một túi đồ to tổ chảng.

- Cái gì mà nhiều dữ vậy? - Tôi tá hỏa.

- Ai biết khi nào chị Mai khỏi bệnh, em đem đồ của mười ngày luôn cho chắc! - Con bé đáp.

Cũng đúng, những chuyện này cùng là con gái với nhau thì sẽ hiểu rõ nhau nhất, tôi có xen vào cũng chỉ lo bò trắng răng.

- Bộ… trước đây hai người có thỏa thuận trước rồi à? - Tôi nghi hoặc.

- Có, mà cũng không. Nói chung có những chuyện về chị Mai mà anh chưa biết đâu! - Bé Trân thở dài.

Tôi nghe tim mình đánh thịch một tiếng, một cảm giác không được tin tưởng bỗng chốc dậy lên, thẫn thờ hỏi:

- Vậy… em nói cho anh biết tại sao chị của em không cho anh chở qua nhà cô Ba hay không?

Trân im lặng ngẫm nghĩ một lúc rồi mới chầm chậm nói:

- Chẳng những không chở qua, mà lại càng không được cho cô Ba biết là chị đang bị bệnh!

- Tại sao?

- Vì chị muốn ở lại đây với anh…!

- …!

Quãng đường về lại nhà mình sau đó tôi chẳng thể nói được câu nào, tim thắt lại đau đến tức ngực.

Bé Trân ngồi đằng sau xe, khe khẽ gõ vào lưng tôi thủ thỉ :

- Anh đừng buồn, chị nghĩ cho anh hết đó…!

Tôi biết, tôi hiểu chứ. Nhưng… tất cả những chuyện hôm nay là gì đây? Và cảm giác nghẹn họng này là gì?

Là tôi lo lắng cho Tiểu Mai đang bị sốt?

Là tôi giận vì nàng không tâm sự cho tôi biết, trong khi chẳng cho phép tôi giấu nàng điều gì?

Hay là tôi linh cảm được rằng cái ngày xa xăm nào đó giờ đã như mùa đông bắt đầu, đang ở một tương lai xa và dậy lên bão tố?

Phần thời gian còn lại của ngày hôm đó suốt từ trưa đến chiều tối, cả tôi lẫn bé Trân đều nhấp nha nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa. Mẹ tôi thì túc trực bên giường bệnh Tiểu Mai, phần bé Trân cũng vất vả không kém khi con bé cứ chạy lên chạy xuống thay nước, pha chanh nóng, nấu cháo. Tôi phần vì lo lắng mà cũng phần vì tâm trạng bừa bộn ngổn ngang nên tay chân cứ lóng nga lóng ngóng, chỉ phụ được mấy việc lặt vặt như xắt chanh, nấu nước.

Đến tối thì mẹ tôi bảo Trân về nhà đi kẻo cô Nguyệt lo, con bé miễn cưỡng lắm mới chịu đứng dậy.

- Mai em lại tới thăm chị, nha…! - Con bé cầm lấy tay Tiểu Mai đang nóng hâm hấp.

Cũng không rõ Tiểu Mai có biết hay không mà nàng chỉ hơi mấp máy môi không thành tiếng, đôi gò má lúc này lại lấm tấm mồ hôi.

Tôi đứng ở ngoài phòng chứng kiến tất cả, vừa cảm động về bé Trân, vừa nghiến răng ước gì cái máy chuyển bệnh của Doraemon là có thật để có thể nhận lấy cơn sốt này thay cho Tiểu Mai. Một lát sau, khi Tiểu Mai đã thiêm thϊếp ngủ được rồi thì mẹ tôi mới rời phòng để xuống dưới nhà ăn tối.

- Sáng nay xin về sớm à Nam? - Ba tôi hỏi.

- Dạ, nhưng con có nhờ bạn bè chép lại bài vở giùm rồi! - Tôi nói.

- Ừm, rồi có ai chép bài cho bé Mai không?

- Để mai con chép!

Mẹ tôi lúc này bất chợt hỏi:

- Ủa con, chiều giờ bận quá mẹ quên hỏi mày đi chứ. Sao không đưa con bé về nhà cô Ba, là cô ruột bé Mai mà phải không?

Tôi nghe mẹ hỏi mà điếng hồn, nhất thời không biết phải trả lời làm sao. Không lẽ giải thích rằng Tiểu Mai sợ cô Ba biết chuyện sẽ gọi điện báo về gia đình nàng. Quýnh quáng một lúc tôi mới bạo gan phịa chuyện:

- Bên nhà cô Ba cũng có người bị sốt mẹ ơi…!

- Vậy à… đúng là bữa giờ đi đâu cũng nghe người ta bị sốt, năm nay thời tiết làm sao ấy nhỉ? - Mẹ tôi lắc đầu thở dài.

Tưởng đã thuận lợi qua ải, tôi vội tọng cơm vào miệng như thể hi vọng rằng với cái miệng đầy đồ ăn này, ba mẹ tôi sẽ không hỏi gì nữa.

Nhưng ba tôi lại thắc mắc tiếp:

- Ít ra cũng nên báo cho nhà họ biết chứ, cháu mình bị bệnh mà lại không tới thăm thì kì quá!

Tôi nuốt trọng luôn cơm vào bụng, ho khan mấy tiếng:

- Để mai con báo, chiều giờ lu bu quá mà!

Rồi vội dọn chén đũa, lỉnh đi lên phòng mình chứ không dám nấn ná lâu sợ ba mẹ tôi lại bảo đưa số điện thoại nhà cô Ba đây thì có mà mọi chuyện vỡ lở.

Nghĩ rằng Tiểu Mai vẫn đang ngủ nên tôi nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh giường, đưa tay thay chiếc khăn mát khác để chườm lên trán nàng.

Nàng chầm chậm mở mắt, nhận ra đó là tôi.

Tôi khẽ cười, nắm lấy tay nàng, nhất thời chẳng biết phải nói gì. Hai đứa nhìn nhau một lúc rồi Tiểu Mai mới gượng nói:

- Cảm ơn anh…!

Tôi gật gật đầu, vỗ nhẹ lên tay nàng, cười đáp:

- Mình quen nhau đến giờ, em còn nói mấy câu cảm ơn làm gì nữa!

- Mấy giờ rồi anh…?

- Tối rồi, không sao đâu. Ở lại nhà anh mà nghỉ cho hết bệnh, bài vở anh chép cho!

- Anh cảm ơn hai bác giúp em, với mấy bạn…!

- Ừ biết mà, chẳng có gì đâu. Cứ lo nghỉ ngơi cho khỏe!

Vỗ về và trấn an, đó là hai điều duy nhất tôi có thể làm được cho nàng lúc này.

- Em… xin lỗi…!

- Hử? Lỗi phải gì đấy?

Tiểu Mai nuốt khan một tiếng, khó khăn lắm nàng mới nói tiếp được:

- Hè vừa rồi, em không có… không có đi Hà Lan…!

Mấy tiếng cuối cùng là mấy phần rưng rưng, tôi nghe như nàng đang nấc lên.

- Anh… biết rồi, có gì để sau này nói. Giờ nghỉ ngơi đi, nha!

- …!

- Ăn cháo nha? Vài muỗng thôi cho đỡ đói!

Từng nằm viện một tuần vì sốt xuất huyết nên tôi hiểu rõ cảm giác chán ăn của người bệnh, chẳng thể nuốt được thứ gì vào bụng để rồi sau đó là cả tuần đau quặn ruột đến đứng dậy đi lại cũng không nổi.

Nhưng Tiểu Mai lắc đầu không muốn, tôi đành chiều theo ý nàng:

- Vậy giờ em ngủ đi, cố nhắm mắt nghỉ cho khỏe. Anh ngồi ở đây nè, cần gì cứ ới lên một tiếng là được!

Ở khoảnh khắc đó, tôi thấy nước mắt Tiểu Mai chầm chậm tuôn ra từ hai bên khóe mắt, chẳng mấy chốc đã lệ đẫm thành dòng.

- Em… em khó chịu ở đâu hả? Lại đau đầu nữa hả? - Tôi hốt hoảng.

- Không… không có! - Nàng lắc đầu, đôi mắt nhắm lại.

- Vậy sao mà khóc? Có gì cứ nói anh biết, nha, nha…!

- …!

Tận mắt chứng kiến người mình yêu vừa bệnh vừa khóc, tôi đau khổ trong bất lực đến vạn lần nhưng vẫn cố kiềm nén:

- Ngủ đi, ngủ ngoan. À, để anh kể chuyện cho nghe!

Tôi đưa tay lau nhẹ nước mắt nàng rồi thủ thỉ:

- Thật ra hồi đó… anh thích em là do em đẹp đó, chứ nói gì mà yêu từ tâm hồn chứ. Em quăng banh vô mặt anh mà, đau thấy mồ tổ!

- …!

- Sau đó anh về nhà lập mưu, chiều nào cũng giờ đó là đạp xe ngang qua nhà em. Mấy lần tính ném đá vô để gây sự chú ý, nhưng sợ sau đó em lại ném cục đá đó vô mặt anh nên thôi. Anh sợ bể mặt, có cái mặt đi làm ăn, em cũng biết mà?

- …!

- Tới lúc em bước vô lớp, cái ngày nhập học lớp 10 ấy, anh tính… ném cặp anh vô mặt em nữa rồi hê lên mấy tiếng em gái ơi mình từng gặp nhau nè, còn nhớ anh chứ hả. Nhưng mà anh không làm được, tại vì… à tại vì…

Nói thiên nói địa mấy câu đến đâu thì tôi đâm ra tắc tị, chả biết phải phịa chuyện tiếp ra làm sao.

Tiểu Mai mỉm cười, nàng hỏi:

- Tại vì sao…?

Tôi nhìn nàng yếu ớt đến vô lực, buồn bã gục đầu lên đôi tay hai đứa đang đan vào nhau, chầm chậm nói:

- Vì anh yêu em… em đau thì anh cũng đau…!

- …!

Nhờ mấy lời chân phương đó, Tiểu Mai đã an nhiên ngủ được.

Phần tôi trắng mắt, thức cả đêm ròng.